Trương Lãng nói chuyện có bằng có chứng, khiến Lữ Bố không thể không tin.
Y hơi căng thẳng hỏi:
- Lần này tướng quân định xuất binh từ đâu? Có ý định để mạt tướng xuất chinh không?
Trương Lãng từ ánh mắt căng thẳng của Lữ Bố thấy ra vẻ bất an, lòng thầm giật mình.
Hắn nói:
- Thì chẳng phải bây giờ kêu ngươi đến bàn bạc sao?
Lữ Bố con mắt xoay tròn nói:
- Việc này mạt tướng cũng nói không rõ lắm, chỉ toàn nghe tướng quân sai bảo.
Trương Lãng giả bộ bâng quơ nói:
- Không bằng để Phụng Tiên đích thân dẫn đầu, từ Từ Châu tấn công Đông quận thì sao hả?
Lữ Bố cắn răng, không chút gì vui vẻ đáp:
- Tốt!
Cảm xúc buồn bực sớm lan tràn toàn thân Trương Lãng. Hắn chỉ tùy tiện
lừa gạt y một chút, thế mà Lữ Bố đã lộ ra chi tiết, phản ứng ra ngoài dự đoán của hắn. Chẳng lẽ thật sự xảy ra vấn đề? Nói theo lý nếu khiến y
chỉ huy ba quân, bắc ra Từ Châu tấn công Đông quận có Hạ Hầu Uyên thì y
phải cực kỳ hưng phấn mới đúng chứ? Đó giờ y thích xông pha chiến đấu,
tại Đông quận chiến đấu mấy năm, quan hệ giữa y và Hạ Hầu Uyên như nước
với lửa. Nhưng phản ứng hiện tại của Lữ Bố thật là khiến Trương Lãng
thất vọng tột đỉnh.
Trương Lãng nhìn chằm chằm Lữ Bố, người kia hiển nhiên tâm tình không yên, thường thất thần.
Trương Lãng thầm than, xem ra sự việc đúng là vậy rồi, Lữ Bố tuyệt đối có vấn đề.
Lúc này Lữ Bố bỗng ngẩng đầu, đối diện Trương Lãng, ánh mắt lóe tia sáng khó hiểu.
Y hơi kích động nói:
- Chúa công, tuần sau là ngày hai mươi bốn, là đầy tháng của khuyển tử, thuộc hạ mời chúa công tiến đến chúc mừng.
Trương Lãng trong lòng giật thót, đầu óc lóe ra ý nghĩ, Hồng Môn Yến?
Chắc Lữ Bố không to gan như vậy chứ? Nhưng nghĩ tới hành động điên cuồng của y, ngay cả danh hiệu của mình mà còn biến đổi, Trương Lãng biến
thành cực kỳ cẩn thận. Nên biết rằng Lữ Bố rất ít xưng hô hắn là chúa
công, thường chỉ dựa theo chức quan gọi một tiếng tướng quân.
Trương Lãng nhẹ giọng hỏi:
- Có phải là Quách Hoàn sinh?
Trong mắt Lữ Bố lóe tia âm hiểm và không vui, miệng thì cung kính nói:
- Chính là Quách thị sinh.
Trương Lãng trong lòng thật sự thống khổ tuyệt vọng rồi. Không phải bởi
vì Quách Hoàn nhất quyết sinh đứa con thứ hai cho Lữ Bố, mà vì trong mắt y lóe độc ác và nhẫn tâm. Nếu hắn không đoán sai, hành động này của Lữ
Bố chắc chắn có mục đích. Còn người bày mưu khẳng định là Trần Cung.
Nhưng Lữ Bố cho rằng giết mình thì có thể khống chế Mạt Lăng, thậm chí
là cả Giang Đông sao? Nếu vậy thì Trần Cung đã quá tự cho là đúng rồi.
Trương Lãng càng nghĩ càng không đúng, bên trong chắc chắn có vấn đề.
Nghĩ tới đây, Trương Lãng bỗng thoải mái cười nói:
- Đây là chuyện tốt, ta sẽ đích thân đến.
Nếu ngươi đã có âm mưu gì, vậy để ta mở mắt xem.
Lữ Bố không ngờ Trương Lãng dễ dàng đồng ý, hết sức vui mừng nói:
- Đa tạ chúa công!
Trương Lãng thản nhiên nói:
- Ngươi quá khách sáo. Được rồi, việc xuất binh sau này chúng ta bàn tiếp.Lữ Bố ừ một tiếng, vô cùng hưng phấn đi xuống, người bỗng biến hào hứng
tỏa sáng hẳn ra. Nếu không phải Trương Lãng có ấn tượng sẵn rồi, sẽ thật sự cho rằng Lữ Bố là vì mình đồng ý tới yến hội đầy tháng cái gì mà vui sướng.
Đợi Lữ Bố đi, Điền Phong mới chậm rãi đi ra khỏi bình phong, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trương Lãng nhìn Điền Phong, từng chữ nói:
- Bây giờ ta mới khẳng định Lữ Bố chắc chắn có vấn đề.
Điền Phong nói:
- Không sai, yến hội này chỉ e là Hồng Môn Yến. Thuộc hạ lo lắng hắn sẽ bất lợi với chúa công.
Trương Lãng lạnh lùng nói:
- Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng ta thật sự không dám tin hắn sẽ làm chuyện như vậy. Cho dù giết được ta thì sao? Hắn có thể được đến các quận Giang
Đông sao?
Điền Phong nói:
- Chúa công có từng nghĩ tới, nếu ngươi bỗng xảy ra chuyện thì Giang Đông sẽ trở thành bộ dạng gì không?
Trương Lãng ngây ra, hiển nhiên chưa từng nghĩ tới vấn đề này, lắc đầu.
Điền Phong nghiêm túc nói:
- Lỡ mà chúa công xảy ra chuyện, Giang Đông như rắn mất đầu. Bởi vì công tử còn chưa trưởng thành, không thể gánh vác chuyện tình, lúc đó sẽ ủy
quyền, người có ý định sẽ bắt đầu tranh quyền đoạt vị. Càng đừng nói tới mới vừa bình định Kinh Châu, Giao Châu sẽ phản loạn. Những điều này còn đỡ, lo nhất là Tào Tháo đột nhiên mang nhân mã giết qua. Nội ưu ngoại
hoạn, chỉ sợ cơ nghiệp chúa công vất vả đánh xuống sẽ bị hủy.
Trương Lãng nghe mà tim đập chân run, nói:
- Sẽ không khuếch đại như ngươi nói chứ?
Điền Phong nghiêm túc nói:
- Tuy rằng hơi phóng đại nhưng không cách sự thật quá xa.
Óc Trương Lãng chợt lóe tia sáng, sắc mặt tái nhợt nói:
- Có phải là Tào Nhân mang mười vạn hàng binh Hà Bắc chỉ là làm bộ, để
đánh lừa tầm nhìn của chúng ta? Kỳ thực đây là quân chính quy của chúng? Chỉ chờ Lữ Bố thành công ám sát ta thì bỗng tập kích cứ điểm chiến lược của quân ta? Nếu đúng như chúng ta phỏng đoán là biểu hiện giả dối thì
chúng có khả năng thành công rất cao.
Điền Phong cũng bị hù giật nảy mình, giậm chân nói:
- Rất có khả năng!
Trương Lãng suy nghĩ sâu xa hơn, một loạt âm mưu hiện trong đầu, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh:
- Nếu chúng khống chế trăm quan Mạt Lăng, bắt gia quyến làm con tin,
chúng ta sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, ngoan ngoãn mặc cho Lữ Bố sắp đặt.
Điền Phong càng nghe càng sợ, càng nghĩ lòng càng lạnh, chỉ thấy sống lưng lạnh toát.
Trương Lãng càng nghĩ càng thấy không đúng, nói với Điền Phong:
- Phù Hạo, lập tức dẫn người giám sát Lữ Bố cho ta. Không đến bất đắc dĩ thì tuyệt đối đừng đánh rắn động cỏ. Nhưng đụng tới lính truyền tin của đối phương thì gặp bao nhiêu chặn bấy nhiêu, ta muốn biết nội dung
chúng trao đổi.
Điền Phong liên tục vâng dạ.
Gã ngẫm nghĩ, có chút buồn bực nói:
- Chúa công, vẫn là có một điểm không thông. Lữ Bố dựa vào cái gì cho
rằng bọn họ có thể khống chế Mạt Lăng? Khống chế được cả Giang Đông? Nếu Mạt Lăng triệt để tê liệt, không thể vận chuyển thì các nơi như cát bụi rất khó chặn Tào Nhân tấn công. Nhưng vấn đề là hắn thông qua thủ đoạn
gì khống chế Mạt Lăng? Nếu không có sách lược vẹn toàn, tin tưởng Trần
Cung sẽ không dễ dàng ra tay!
Trương Lãng vắt óc suy tư:
- Cái này cũng là việc quan trọng ngươi phải điều tra.
Điền Phong gật đầu ý đã rõ.
Gã dừng một chút, hơi thắc mắc hỏi:
- Nếu chúng ta đoán sai thì nên làm sao?
Trương Lãng không chút suy nghĩ nói:
- Thà sai ngàn lần cũng không thể để chúng thành công một lần!
Điền Phong đồng ý nói:
- Đúng vậy. Chúa công, còn có việc gì sai bảo không? Nếu không có thì thuộc hạ đi xuống làm việc.
Trương Lãng bỗng nhiên hỏi:
- Phù Hạo, hiện tại quân chính quy thủ thành Mạt Lăng có bao nhiêu người?
Điền Phong lấy làm lạ hỏi:
- Không phải có một vạn quân thủ thành à? Làm sao vậy?
Trương Lãng giật nảy mình, nói:
- Lúc trước không phải phân phối một vạn quân thủ thành, một vạn quân hộ vệ sao?
Điền Phong khó hiểu đáp:
- Bởi vì tấn công Kinh Châu, cố ý lấy một vạn binh sĩ ra chiến trường
rồi thôi? Đây là chúa công đích thân ra chỉ thị mà? Trong đó có rất
nhiều binh sĩ chết trận sa trường, còn lại đều ở Giang Lăng giúp Trọng
Đức dàn xếp mọi việc.