Khoái Việt nhìn Thái Mạo vui vẻ đi ra, mặt gã rốt cuộc lộ nụ cười nhẹ.
Từ nay về sau, Thái Mạo qủa nhiên đóng cửa không ra. Trình Dục mấy lần đi Hoa Dung huyện khiêu chiến, dù có mắng chửi sỉ nhục cỡ nào, Thái Mạo cũng quyết không chiến. Trình Dục trong phút chốc không có cách gì hay, tấn công vài lần nhưng bởi vì Thái Mạo có phòng bị, tay trắng quay về.
Hai quân giằng co nửa tuần, Trình Dục thấy không phải cách hay, nảy ra một kế, giả bộ lĩnh binh tiến bắc, muốn trước tiên đánh chiếm vùng Cánh Lăng, rồi mới ăn viện quân Tương Dương đi xuống.
Bắt đầu mấy ngày Hoa Dung huyện vẫn yên tĩnh như trước.
Trình Dục thầm nghĩ quả nhiên Thái Mạo quyết tâm tử thủ, nếu vậy thì quyết định diễn giả làm thật luôn. Gã mai phục một vạn nhân mã, có Chu Thái dẫn dắt bắt đầu tiến bắc tấn công Cánh Lăng. Đại quân bí mật xuất phát mấy ngày, vốn tưởng thần không biết quỷ không hay. Ai biết Thái Mạo nghe lời Khoái Việt, bỗng nhiên điên cuồng tấn công Hà Dương. May là có Trình Dục đích thân trấn thủ. Có gã trầm ổn chỉ huy, chặn lại mấy ngày Thái Mạo trùng kích. Sau khi Chu Thái biết tin, hù dọa suốt đêm nhổ trại rút về Miện Dương, rất sợ Trình Dục xảy ra chuyện gì. Vừa truyền tin tức Chu Thái rút về, Thái Mạo dẫn quân Lưu Biểu như thủy triều rút đi.
Cứ thế, mưu kế của Trình Dục chỉ đành thất bại.
Ngày Chu Thái rút về, lại lĩnh ba ngàn binh sĩ đến dưới thành Tương Dương khiêu chiến. Thái Mạo lại treo bài miễn chiến, chọc giận Chu Thái chửi ầm lên là rùa đen rút đầu. Thái Mạo chẳng những lù lù bất động, còn rất đắc ý. Bất đắc dĩ, Chu Thái chỉ có thể rút về.
Mấy ngày liên tiếp, tình huống vẫn như cũ.
Trình Dục một kế thất bại, lại nghĩ ra kế khác. Gã khiến Chu Thái chia binh sĩ thành vài chục đội, mỗi đội một trăm người, xé lẻ đi đường nhỏ, lội qua đất bùn gò cao Tương Dương, chuẩn bị từ hậu phương tập kích Trương Doãn.
Nào biết Khoái Việt sớm có chuẩn bị, phái mấy trăm người ở bốn phía yếu điểm các vùng núi giả trang thành nông dân. Hành tung đoàn người Chu Thái rất nhanh bị phát hiện. Nếu không phải Chu Thái dốc sức tử chiến, sau này Trình Dục được tin phái viện quân kịp thời đến thì chỉ sợ đám người Chu Thái dữ nhiều lành ít.
Trình Dục hai kế liên tục bại, không hề nản lòng, đảo mắt lại nảy một kế. Gã lấy lý do quân lương trống rỗng, ra lệnh đại quân bí mật rời khỏi thành tản ra, chỉ để lại mấy ngàn người, giả trang các loại thân phận, sau đó lén tiết lộ tin tức cho thám tử Lưu Biểu. Ba vạn nhân mã mai phục mười dặm ngoài thành, chỉ chờ Thái Mạo đến đoạt thành thì một hơi đánh chết.
Ai biết ở trong rừng đợi năm, sáu ngày, Thái Mạo không chút động tĩnh. Ngược lại quân Giang Đông ở trong rừng bị côn trùng cắn khổ không thể tả, ai cũng trên mặt, trên tay, toàn thân sưng hột. Trình Dục cũng không thể tránh kiếp nạn, bất đắc dĩ đành tuyên bố mưu kế lại thất bại.
Đến lúc này Trình Dục mới phát hiện việc lạ, tại sao Thái Mạo biến thông minh rồi? Không hề mắc bẫy của gã? Mang theo tâm tình buồn bực, gã khiến trinh sát đi Hoa Dung đạo điều tra việc xảy ra. Không ngờ hai ngày sau thám tử về báo, nói là từ lúc Thái Mạo thua rút về Hoa Dung, Khoái Việt luôn ở sau lưng gã bày mưu tính kế, tất cả đều nghe Khoái Việt chỉ dẫn. Trình Dục thế mới hiểu ra, hèn chi âm mưu nhỏ của mình không thành công, hóa ra có cáo già Khoái Việt ở sau lưng chỉ dẫn. Trình Dục cùng Khoái Việt giao tranh, tuy không thua thảm hại nhưng ít ra cho tới nay vẫn luôn ở thế yếu.
Bởi vì Thái Mạo thủ vững không ra, Trình Dục nhiều lần xử kế vô hiệu quả, hai bên chậm rãi từ công kiên tiến vào gia đoạn giằng co. Lúc mới bắt đầu thì không có gì, nhưng thời gian lâu liền lòi ra vấn đề. Đầu tiên là quân lương trống rỗng, tuy quan áp lương thu thập nhiều chỗ nhưng lương thảo ngày càng ít, ngày càng không đủ trám là việc không thể chối cãi. Kỳ thực quân Giang Đông vốn khí thế mạnh mẽ trong lúc giằng co bị mài mòn không còn chút gì. Thứ ba, Trương quân Tương Dương rất nhanh đã tới Cánh Lăng, đến lúc hợp thành một thể thì sợ là ngày của Trình Dục không yên lành nữa.
Hoa Dung đạo tuy tiến vào trạng thái giằng co nhưng đường thủy Trường Giang, quân Giang Đông không ngừng báo tin chiến thắng. Chu Du lĩnh chưa tới một vạn thủy quân, hai lần tranh đấu tranh, thành công chặn giết đại tướng quân địch Tô Phi, chém đứt đầu, còn thu hoạch hàng trăm chiếc thuyền lớn nhỏ. Suốt đêm quay về Ba Khâu, bổ sung vật chất quân dụng, chuẩn bị lần sau trùng kích Nam quận.
Tất cả mọi việc liên miên bất tận truyền đến Ba Khâu. Trương Lãng vui mừng mình không quay về Mạt Lăng, càng không ngừng suy tư vấn đề lớn là làm sao đánh hạ Hoa Dung huyện.
Lúc này có một binh sĩ đưa tin cầm một phong thư từ Sa Tiện đưa cho Trương Lãng.
Trương Lãng mở ra, liếc sơ, nhìn một nửa thì mày nhíu chặt, xem ra xảy ra việc gì khá hóc búa.
Điền Phong ở một bên tò mò lên tiếng hỏi:
- Chúa công, đã xảy ra chuyện gì?
Trương Lãng quăng thư cho Điền Phong, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Thư của Trình Dục, nói là quân lương chỉ có thể kéo khoảng một tuần. Thái Mạo bỗng nhiên đổi tính, đem Khoái Việt cung như tổ tông, nói một không dám làm hai. Hắn hỏi ta bây giờ nên làm sao mới tốt đây?
Điền Phong vừa xem thư vừa cúi đầu suy tư, gã nói:
- Thật không ngờ Khoái Việt này lợi hại đến vậy, nhiều lần phá kế của Trọng Đức. Lần này chỉ sợ đụng phải kình địch, nếu cứ tiếp tục thì cực kỳ bất lợi cho hành động quân ta.
Trương Lãng bất đắc dĩ liếc Điền Phong, nói:
- Không sai. Quân lương còn đỡ, chúng ta có thể nghĩ cách, nếu thật không được thì chúng ta có thể điều động một ít từ Ba Khâu, nhưng đây không phải kế lâu dài. Bây giờ mấu chốt là Thái Mạo không có mười phần nắm chắc thì sẽ không đi ra ứng chiến, đây mới là điều khiến ta đau đầu. Phù Hạo, nói xem ngươi có cách gì hay không?
Điền Phong cười khổ, tuy không cam lòng nhưng vẫn là lắc đầu nói:
- Thuộc hạ trong phút chốc không nghĩ ra cách gì.
Trương Lãng xua tay, nói:
- Thôi, ngươi trước tiên lui xuống, trở về ngẫm nghĩ đi.
Điền Phong gật đầu, không hé răng, lặng lẽ xui xuống.
Sau khi Điền Phong đi, Trương Lãng một mình ngồi đó suy tư, ngay cả Triệu Vũ từ khi nào đến cũng không biết.
Trương Lãng tập trung suy nghĩ, nghĩ ra cách nhưng rất nhanh bị một suy nghĩ khác của mình phá giải. Nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng nhức đầu, đau đầu sắp nổ tung. Mà lúc này có một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ ấn huyệt thái dương của hắn, có tiết tấu ấn vuốt, không ngừng kích thích mạch máu của hắn, khiến đầu óc rối loạn chậm rãi tỉnh táo lại. Trương Lãng thoải mái thở ra hơi dài, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Triệu Vũ cũng biết bây giờ Trương Lãng đang bận suy nghĩ nên không lên tiếng quấy rầy.
Trương Lãng nghĩ hết nửa ngày vẫn không ra chút manh mối, thở dài thườn thượt nói:
- Phụng Hiếu, ngươi chết đi đâu rồi? Sao không ra giúp ta nghĩ cách hay đi.
Triệu Vũ ở sau lưng nghe Trương Lãng đáng thương nói vậy thì cười khanh khách.
Trương Lãng nay đâu còn tâm tình đùa giỡn, lầm bầm:
- Nếu có mặt Quách Gia thì bây giờ hắn sẽ làm sao nhỉ?
Triệu Vũ ở sau lưng nói xen vào:
- Lãng ca ca, xem huynh bây giờ kìa, sớm biết vậy lúc trước lấy cái tên lợi hại kia lại đây, đỡ cho huynh ngày ngày nhớ nhung Quách Gia.
Trương Lãng ủ rũ thẫn thờ hỏi:
- Muội nói đến ai?
Triệu Vũ nghiêng đầu, bĩu môi nói:
- Cái tên vừa xấu vừa kiêu, Bàng Thống.
Trương Lãng lắc đầu. Đúng vậy, có Bàng Thống ở thì chắc chắn gã sẽ có cách, gã chính là cùng có xưng hiệu với Gia Cát Lượng Ngạo Long Phượng Sồ. Khoan, Gia Cát Lượng?
Có rồi…
Trương Lãng bỗng hưng phấn cười to, có cách!
Triệu Vũ nghiêng đầu, con mắt to xoe tròn, vẻ mặt bé ngoan muốn hỏi:
- Nhanh như vậy đã nghĩ ra cách?
Trương Lãng hưng phấn ôm vòng eo nhỏ mảnh khảnh của Triệu Vũ, mạnh hôn lên khuôn mặt non mềm.
Hắn vui vẻ nói:
- Đúng thế, nhanh vậy đã nghĩ ra cách, toàn nhờ muội chỉ điểm cả!
Triệu Vũ đầu óc mờ mịt, hiển nhiên không hiểu mình chỉ điểm Trương Lãng chỗ nào. Nhưng đối với động tác thân thiết của hắn, mặt nàng nổi rặng mây đỏ.
Nàng xấu hổ nói:
- Đâu có, tiểu Vũ vốn không làm gì hết.
Trương Lãng cười hì hì nói:
- Tuy muội không trực tiếp trợ giúp ta, nhưng trải qua nhắc nhở của muội, ta đã nghĩ ra cách rồi.
Triệu Vũ rất vui mừng nói:
- Là cách gì vậy?
Trương Lãng cười bí hiểm nói:
- Thiên cơ không thể tiết lộ.
Triệu Vũ nghe thế thì khuôn mặt không vui, chu môi, bất mãn phàn nàn:
- Hừ, không nói thì thôi.
Trương Lãng an ủi:
- Tiểu công chúa của ta, đừng vội, đợi một chốc muội sẽ biết ngay.
Nghe Trương Lãng nói vậy, khuôn mặt Triệu Vũ mới mưa qua trời trong, nhưng vẫn liếc hắn biểu thị mình còn rất bất mãn.
Trương Lãng lấy lòng nói với nàng:
- Tiểu Vũ, tiếp theo cần có muội hỗ trợ đó, là ra trận giết địch nha.
Triệu Vũ lập tức đôi mắt sáng ngời, bàn tay bắt chặt cánh tay sắt của Trương Lãng, gò bồng đào không ngừng ma sát cánh tay hắn, khiến Trương Lãng ngứa ngáy muốn chết.
Nàng làm nũng nói:
- Nói là phải giữ lời à nha.
Trương Lãng ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Có khi nào ta lừa muội chưa?
Triệu Vũ nhoẻn miệng cười tươi, đôi mày liễu cong thành trăng non, cực kỳ hấp dẫn.