Ai biết lính truyền tin mặt như đưa đám nói:
- Tướng quân, việc lớn không tốt, khi thuộc hạ vừa tới thì Tôn Sách dẫn theo một đội quân Giang Đông bá chiếm Ô Lâm ki, bây giờ đã cắt đứt con đường duy nhất giữa Bồng Sơn và Ô Lâm. Tướng quân của ta nôn nóng vốn muốn để Thái tướng quân đưa qua một ít người hỗ trợ, nào biết tình hình bên này còn căng thẳng hơn.
Thái Công không dám tin mình nghe được là sự thật, vẻ mặt ngơ ngác hỏi:
- Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Phó tướng của Thái Công cũng không thể tin được, dấy lên xôn xao.
Lúc này có người vui mừng hét to:
- Tướng quân xem kìa, hạ du có rất nhiều đội tàu lên, chắc là Hán Dương biết tin sai người chi viện!
Thái Công vội nhìn phía xa, tâm tình không vui quét sạch.
- Ha ha ha, đến thật đúng lúc!
Thái Công chưa kịp vui mừng bao lâu thì một binh trinh sát lật đật lại đây, hổn hển nói:
- Tướng quân, việc lớn không hay rồi! Hạ du xuất hiện rất nhiều thủy quân, treo cờ hiệu quân địch Đổng Tập, ước chừng một vạn người, rất nhanh tham gia chiến trường, bao vây Ô Lâm!
Thái Công thất thanh kêu to:
- Cái gì!?
Gã chỉ cảm thấy đầu ù vang, trời đất như quay cuồng, suýt té ngã.
Thuộc hạ Thái Công, mấy tên phó tướng mặt như tro tàn, vốn tưởng là cứu binh đến ai dè là sát tinh, cái này tiêu thật rồi.
Một phó tướng dìu Thái Công, hỏi không đúng dịp rằng:
- Tướng quân, giờ phải làm sao đây?
Thái Công đầu óc trống rỗng, hiển nhiên còn chưa hồi phục tinh thần khỏi đả kích.
Gã lầm bầm:
- Ta cũng không biết làm sao mới tốt, các ngươi có cách gì hay không?
Bên dưới mấy phó tướng hai mặt nhìn nhau, đều thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương, nổi lên ý chạy trốn.
Thái Công thấy phó tướng ai cũng lặng im không nói, bỗng nhiên nóng nảy như giẫm phải lôi, túm lấy vạt áo một tên, không ngừng lắc lư.
Gã lớn tiếng rống:
- Không phải bình thường các ngươi rất có cách sao? Tại sao tới lúc này các ngươi không lên tiếng?
Phó tướng xui xẻo bị Thái Công lắc lư không thở nổi, gò má đỏ như gan heo.
Bỗng nhiên một phó tướng bên cạnh giải vây nói:
- Tướng quân, quân Giang Đông có thể từ Hạ Khẩu chi viện xuống, chúng ta cũng có thể khiến Hoàng Tổ tướng quân cứu viện.
Bây giờ Thái Công lòng rối bời, nghe thấy lời này như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, đi lòng vòng.
Gã nói:
- Đúng đúng đúng, ngươi lập tức sai người nhanh chóng đưa tin cho Hoàng Tổ tướng quân, kêu hắn phái viện quân, nhanh lên!
Thái Công vừa dứt lời thì có một tướng lĩnh toàn thân đẫm máu bị hai binh sĩ nâng đi cà nhắc đến.
Thái Công liếc nhìn, vốn mặt đã tái nhợt biến thành xám tro. Cảm xúc gã mất khống chế, phát điên lao lên ôm tướng lĩnh đó.
Gã giận dữ rống:
- Thắng nhi, tại sao ngươi biến thành như vậy? Tình hình thủy trại ra sao rồi?
Thái Thắng là con trai của Thái Công, thân thể cực kỳ yếu ớt, một tay che ngực trái, máu từng giọt một thấm ra khỏi giáp.
Gã cười thảm nói:
- Phụ thân đại nhân, hài nhi bất tài, quân Giang Đông đã phá tan cửa thủy trại, bắt đầu lên bờ chiến đấu.
- Cái gì!?
Thái Công không thể chịu nổi kích thích, ngây ra như phỗng.
Thái Thắng lấy hết sức lực cuối cùng, suy yếu thều thào:
- Hài nhi chỉ huy binh sĩ khổ chiến tử thủ, vốn muốn trông nhờ vào hệ thống phòng ngự thủy trại, nhốt quân địch ngoài cửa. Nào biết quân Giang Đông cực kỳ kiêu dũng, mỗi tên đều không sợ chết, ngã một tên là tên khác liền xông lên. Quân đoàn giống như thủy triều liên miên bất tận. Tuy các huynh đệ đẫm máu anh dũng chiến đấu nhưng không thể chặn nổi bọn chúng luân phiên trùng kích, cuối cùng cửa trại thất thủ.
Nói một hơi dài đụng chạm vết thương, Thái Thắng đau đớn hôn mê bất tỉnh.
Thái Công bình tĩnh ôm Thái Thắng vào lòng, không nói tiếng nào, bởi vì gã không biết nên nói gì. Ánh mắt âm trầm, nghiến răng ken két, ám thị trong lòng gã giãy dụa kịch liệt.
Tưởng Khâm đã tỉnh lại khỏi hôn mê, phản ứng đầu tiên là kêu lên:
- Thị binh!
- Tướng quân đã tỉnh rồi!
Hai binh sĩ ở bên cạnh trông chừng, thấy Tưởng Khâm tỉnh thì ánh mắt tràn đầy kính nể. Tưởng Khâm phát hiện mình bị đặt ở một chiếc giường sạch sẽ, ánh sáng rất tối, trong thoáng chốc không biết đang ở đâu. Vết thương nơi ngực đã được xử lý đơn giản, bao lớp vải dày.
Tưởng Khâm không rảnh để ý những thứ này, căng thẳng hỏi thị binh:
- Bây giờ ta đang ở đâu?
Thị binh đáp:
- Tướng quân ở trên Mông Xung hạm.
Tưởng Khâm nhẹ nhõm thở phào, định ngồi dậy thì ngực truyền đến đau nhức nhói tim, khiến gã không thể không ngã phịch ra.
Tưởng Khâm nhíu mày, khàn giọng nói:
- Dìu ta dậy.
Thị binh không dám làm trái lời Tưởng Khâm, cẩn thận nâng gã.
Tưởng Khâm có binh sĩ nâng chậm rãi đi ra khoang thuyền.
Khi Tưởng Khâm nhìn thấy trời xanh mây trắng thì tâm tình thoải mái rất nhiều.
Tưởng Khâm cười nói:
- Tình huống bây giờ ra sao?
Biểu tình kính nể tràn ngập trên mặt thị binh.
Gã vô cùng cung kính nói:
- Tưởng Thân tướng quân đã mang theo binh sĩ công chiến thủy trại Ô Lâm, cho đến nay đã chiếm lấy cửa thủy trại Ô Lâm, còn phá hủy cứ điểm phòng ngự bên ngoài. Bây giờ đang bắt đầu bao vây tổng chỉ huy sở của đối phương. Đúng rồi, còn có Đổng Tập tướng quân nửa canh giờ trước từ hạ du lên, đã tham gia chiến đấu.
Tưởng Khâm cầm kính viễn vọng, nhìn chiến trường hừng hực khí thế: một đống quân Giang Đông, cờ hiệu rõ ràng rải rác khắp nơi trong thủy trại Ô Lâm, đang chiến đấu liều mạng với quân Lưu Biểu giáp da đen. Phán đoán sơ thì hiển nhiên tướng binh phe mình đã đánh một lúc, chiếm ưu thế nhất định. Bốn phía thủy trại bay không ít thuyền không người lái bềnh bồng trên sông nước. Nhiều kiến trúc thủy trại cuồn cuộn khói đặc, ngọn lửa bập bùng, đa số bị phá hư. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì quân Lưu Biểu bị phe bên mình kiềm chế, đã không khả năng lật ngược tình thế. Tưởng Khâm nhìn tới đây thì lòng ngứa ngáy cực kỳ, hận mình không thể lần nữa vác thương ra trận. Làm một tướng quân, không thể đích thân mang binh ra trận giết địch thì thật là vô cùng tiếc nuối.
Theo quân Đổng Tập tiếp viện, quân Giang Đông khí thế hùng dũng, mỗi binh sĩ đều không cam lòng lạc hậu, anh dũng đi đầu. Mỗi một binh sĩ anh dũng khắp người dính đầy máu kẻ địch, vốn giáp màu da cam sáng choang giờ thì không nhìn ra hình dạng cũ nữa. Đánh nhau kịch liệt đổ mồ hôi cùng với mùi máu trên không trung hỗn hợp thành thứ mùi kỳ lạ.
Mắt thấy thủ quân Ô Lâm liên tục bại lui, quân Giang Đông càng đấu càng anh dũng, binh sĩ không ngừng giẫm lên xác kẻ địch, đạp qua đất nhiễm máu đỏ và tay chân cụt. Giọng đã nghẹn nhưng vẫn cố sức kêu gao. Lưỡi dao biến cùn, toàn thân chính là vũ khí phá địch. Cho dù có chịu nhiều vết thương, bò đứng dậy cũng quyết không ngã xuống, có thể chiến đấu quyết không nghỉ ngơi. Đám binh sĩ mất đi sức chiến đấu không thể tiếp tục thì cũng không lùi xuống, ở hậu phương không xa liều mạng vung cờ hò reo, ủng hộ sĩ khí.