Không phải đấu đến chết thì là bị bắt.
Đảo mắt Ba Khâu đã phòng thủ vững gần hai tháng, Trương Lãng sớm đem chiến cuộc từ ban đầu giằng co chuyển thành nắm quyền chủ động. Lúc này tâm tình Thái Mạo khó chịu đến cực điểm, tấn công Hạ Khẩu thì Ba Khâu làm sao đây? Nếu gã chuyển dời khỏi Hạ Khẩu, lỡ đâu Hạ Khẩu chĩa mũi giáo lại thì Hán Dương thất thủ, lúc đó lại nên làm sao? Đầu đuôi khó thể lo.
Đang lúc Thái Mạo chần chờ thì bên Giang Đông truyền đến tin tức khiến gã vô cùng kinh sợ.
Chu Du dẫn khoảng một vạn thủy quân từ Tam Giang dọc theo đường thủy Trường Giang chi viện, không qua một ngày là tới Ba Khâu. Cứ thế thì Thái Mạo không thể không làm ra lựa chọn. Lúc này gã có ba vạn binh sĩ đóng tại Hán Dương đến Ô Lâm, tại Miện Dương có hai vạn binh sĩ, còn có hai vạn đại quân Vương Uy và Kim Toàn bao vây Ba Khâu không có kết quả, lúc này bởi vì quân lương không đủ mà không thể không rút lui đến La Huyện. Tổng cộng bảy vạn nhân mã, rốt cuộc là nên cướp Ba Khâu hay tấn công Hạ Khẩu đây, phải làm ra quyết định. Một vạn thủy quân Giang Đông chi viện Ba Khâu, mục đích đã quá rõ ràng rồi, đó là phải giữ vững yếu địa chiến lược này, cắt đứt tất cả hành động chi viện đường thủy của Kinh Châu, hơn nữa chuẩn bị nội thiết tấn công Nam quận.
Thái Mạo rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây?
Ba Khâu.
- Ha ha ha, chờ tới chờ lui rốt cuộc chờ tới ngày Công Cẩn tới rồi. Ngươi biết không, hai tháng này ta và đám Phụng Hiếu đúng là đau đầu vắt óc phập phồng lo sợ.
Tiếng cười sang sảng của Trương Lãng vang trong bến cảng thủy trại. Lúc này hắn dẫn theo đám văn quan võ tướng nghênh đón thủy quân Chu Du, hưng phấn cười bảo.
Chu Du vừa bước ra chiến thuyền Mông Xung lên bờ vừa hành lễ với Trương Lãng.
Cuối cùng y cười nói:
- Chúa công cần gì khiêm tốn như vậy. Nam hạ Trường Sa, đánh vào Tác Đường, vu hồi Công An, mấy phen mưu kế cuối cùng là điệu hổ ly sơn, sau đó nắm lấy Ba Khâu, có lần nào không phải sự nghiệp vĩ đại kinh người? Ngược lại khiến thuộc hạ vô cùng hâm mộ, chỉ có chúa công đại trí đại dũng mới hoàn thành việc lớn như vậy!
Trương Lãng túm lấy cánh tay Chu Du, lôi kéo y cười nói rằng:
- Cuộc chiến Kinh Sở hai phân đoạn mấu chốt nhất ta đã hoàn thành một cái, tiếp theo nên giao nhiệm vụ cho ngươi rồi. Bắt đầu hoàn thành mục tiêu phản công đi.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Chu Du lộ ra sự sợ hãi và vui mừng, đang định nói tạ ơn thì đã bị Trương Lãng đẩy lên ngựa nói.
- Chúng ta trở về rồi nói.
Đoàn người rất nhanh quay về căn cứ thủy trại.
Thủy quân của Chu Du đi lên, chẳng những khiến Trương Lãng yên tâm hơn, càng khiến binh sĩ tử thủ chiến tuyến Ba Khâu thở ra, tăng cao tinh thần.
Vào trong đại đường thủy trại, mọi người ngồi xuống.
Trương Lãng dẫn đầu mở miệng nói:
- Chúng ta đã hoàn thành trận chiến từ thủ sang công, tiếp theo là lúc tấn công rồi. Con bà nó, cứ bị Lưu Biểu đè đầu thế này thật là khó chịu muốn chết!
Các vị tướng đã lâu không nghe Trương Lãng chửi tục, tuy cảm thấy không ổn nhưng trong lòng có phần cảm giác thân thiết.
Quách Gia nham hiểm cười khiến người thấy sởn tóc gáy.
Gã tiếp lời nói:- Chúng ta chẳng những chiếm Ba Khâu còn thành công phòng thủ, tin tưởng chẳng những Lưu Biểu kinh ngạc, ngay cả Trung Nguyên cũng phải liếc mắt nhìn. Tiếp theo không cần nghĩ cũng biết, Thái Mạo sẽ kéo về binh sĩ Miện Dương, nhưng muốn cùng lúc bảo vệ Sa Tiện và Công An, đổi công làm thủ thì, ha ha, thật là làm khó gã.
Trong đầu mọi người tưởng tượng bộ dáng Thái Mạo vò đầu bứt tai thì cùng bật cười.
Trương Lãng hưng phấn cười hì hì nói:
- Lúc này mấy vạn binh lực Tương Dương đã bị Từ Hoảng kiềm chế hoàn toàn, Lưu Bị tiến Xuyên ba vạn nhân mã muốn điều động lại cũng không được. Từ Võ Lăng tập hợp ba vạn nhân mã tối đa chỉ giúp Nam quận phòng thủ được mà thôi, ngược lại nhân mã Vương Uy tại La Huyện không thể không cẩn thận đề phòng.
Trên mặt Chu Du tuy có sự mệt mỏi do hành quân đường dài nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Y gật đầu nói:
- Tất nhiên sẽ bắt Vương Uy rồi, thường bị đâm sau lưng là cảm giác khó chịu nhất. Đúng rồi, lúc thuộc hạ đi qua Xích Bích có bàn bạc với Điền đại nhân. Điền đại nhân cho rằng có thuộc hạ chi viện thì Thái Mạo sẽ chuyển trọng tâm đến Ba Khâu, đại nhân muốn hỏi chúa công là bây giờ có bắt đầu từ Ô Lâm đột phá chưa, rồi đợi thời cơ chín muồi chúa công lại tấn công Công An?
Trương Lãng suy tư nửa ngày, lắc đầu nói:
- Không, vị trí Ba Khâu thật rất lý tưởng, phương hướng chủ công chắc sẽ vẫn tại đây, không biến đổi mới tốt. Điền Phong có thể từ bây giờ bắt đầu tăng áp lực lên vùng Ô Lâm và Hán Dương. Đúng rồi, trải qua hai tháng ác chiến, bên Hạ Khẩu còn bao nhiêu binh mã?
Vấn đề này chẳng những Trương Lãng quan tâm, tất cả văn võ quan cũng rất để ý. Bởi vì binh sĩ nhiều ít trực tiếp ảnh hưởng lựa chọn tấn công.
Chu Du cười, vẻ mặt rất là thoải mái nói:
- Chúa công yên tâm đi, bây giờ Hạ Khẩu còn đang trú đóng hai vạn năm ngàn binh sĩ.
Trương Lãng cau mày hỏi:
- Vậy vùng Xích Bích?
Chu Du đáp:
- Có một vạn binh sĩ.
Thế này chân mày Trương Lãng mới giãn ra, nhưng thanh âm vẫn là trầm trầm nói:
- Ba vạn năm trăm binh sĩ, xem ra tổn thất vẫn rất thảm.
Chu Du cười to nói:
- Chúa công lo quá rồi, còn có năm ngàn binh sĩ của Phan Chương tướng quân tại bờ nam Trường Giang rải rác canh gác nữa.
Trương Lãng vẫn là lắc đầu thở dài, nói:
- Dù là vậy thì chúng ta vẫn tổn thất bảy vạn huynh đệ!
Chu Du cảm giác ra Trương Lãng nặng nề, an ủi nói:
- Chúa công, chiến trường chính là thế, đừng quá buồn.
Trương Lãng bỗng ưỡn ngực, bỏ qua vừa rồi suy sụp, nghiêm túc nói:
- Được rồi, chúng ta bàn bạc bước tiếp theo rốt cuộc nên làm sao đi. Phải làm sao dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào hang ổ Nam quận của Lưu Biểu.
Trương Lãng đứng trên lầu các tây thành, tắm trong ánh chiều tà, gió thu mơn man.
Từ xa nhìn Ba Khâu hồ, Hàm Tương sơn, Trường Giang cuồn cuộn ra vào, sóng nước lăn tăn, muôn hình vạn vẻ, phong cảnh mê người.
- Nhìn xa Động Đình sơn nước biếc, ngân bàn nhất ốc xanh, đáng tiếc, thật là tiếc.
Trương Lãng xúc cảnh sinh tình, thấp giọng ngâm nga.
- Đáng tiếc cái gì?
Triệu Vũ đứng bên cạnh hắn, mắt to đen láy nhìn chằm chằm phía trước, hiển nhiên cũng bị Ba Khâu hồ dập dờn ngọn sóng, sắc màu rực rỡ, cảnh sắc đổi thay mê hoặc, vẻ mặt si mê hỏi.
Trương Lãng quay đầu lại nhìn Triệu Vũ. Ánh hoàng hôn đỏ nhạt rơi trên khuôn mặt như hoa như ngọc của Triệu Vũ, như mặc lên một tầng ráng chiều mỹ lệ. Cho dù hắn đã thấy qua vô số tuyệt sắc thế gian, vẫn là nhìn ngây ra, ánh mắt biến đổi.