Hàn Sơn biết rõ Hắc Ưng Vệ của mình đã vô cùng mỏi mệt. Dù gã cố sức hành động theo kế hoạch vốn có, nhưng không biết rõ phương hướng khiến bọn họ chịu thiệt lớn. Chờ họ khó khăn leo lên Thiên Nhạc sơn thì so với thời gian đã định chậm hai canh giờ. Nếu bây giờ không nhanh chóng hành động thì chỉ sợ chúa công trách tội xuống, không ai gánh nổi. Gã vừa vung đao vừa xoay tròn mắt, vắt óc tìm cách.
Lúc này, gã bỗng nghe từ xa trong tiếng chém giết giọng Hàn Cử Tử giận dữ rống:
- Hàn Sơn, ngươi còn ngây ra đó làm gì, không mau đánh hạ trạm gác nghênh đại quân vào thành!
Tuy Hàn Sơn sốt ruột nhưng có ba, bốn chục binh sĩ Lưu Biểu còn đang vùng vẫy, điều này khiến gã rốt cuộc tức giận vô cùng. Gã gầm một tiếng, đơn đao bỗng biến sắc bén nhiều, cứng rắn xộc vào giữa quân địch. Chân đá đao chém, bỗng chốc tiếng hét thảm liên tục, có vài binh sĩ bị gã công kích một đao mất mạng, hồn về tây thiên. Hàn Sơn bởi vì vội vàng tấn công, sơ hở mở rộng, may là binh sĩ Lưu Biểu công lực cách biệt với gã khá xa, chỉ để lại lỗ hổng ba tấc trên bộ đồ. Dù vậy nhưng Hàn Sơn vẫn là thẹn quá thành giận, đơn đao múa ra một mảnh ánh đao. Ở trong quân địch đến đi xung phong. Chớp mắt, lại có vài người trở thành vong hồn dưới đao của gã.
Dù Hắc Ưng Vệ thân thể hơi mệt nhưng sự kiên cường dẻo dai, tính cách kiên nghị, thêm vào có hai mãnh tướng dẫn dắt, tình hình chẳng những không tụt hậu mà còn chiếm ưu thế.
“Ù ù….”
Một chuỗi tiếng kèn trầm đục sắc nhọn ở trên không trung liên tiếp vang lên, chẳng những xuyên thấu qua tiếng chém giết dày đặc, còn truyền ra ngoài vài dặm. Cùng lúc đó, đỉnh núi Thiên Nhạc sơn, đài yên hỏa nhanh chóng thiêu cháy, thoáng chốc khói đặc cuồn cuộn tràn ngập bầu trời.
Diệp Quần đang chỉ huy binh sĩ bao vây Hàn Cử Tử, chợt nghe tiếng kèn quân thì sắc mặt biến đổi, tiếp theo nhìn bầu trời cuồn cuộn khói.
Diệp Quần không thể kiềm chế được nữa, thấp giọng kinh kêu:
- Nguy rồi, có rất nhiều quân địch giết hướng Thiên Nhạc sơn!
Bên cạnh có một thiên tướng nhát gan run sợ nói:
- Vậy nên làm sao đây?
Diệp Quần lạnh lùng nói:
- Sợ cái gì? Khói bốc lên, phía xa Ba Khâu, viện quân cách mười dặm sẽ lập tức tiếp viện ngay. Ta hiểu rồi, đội kỳ binh này chắc là muốn đánh gục trạm gác để thả đại quân vào thành. Trước khi viện quân chưa tới, chúng ta nhất định phải chống chọi!
Thiên tướng đưa mắt nhìn khói đặc bốc lên, miệng đắng chát, lắp bắp nói:
- Tướng quân, nhìn sương khói, quân địch ước chừng có khoảng vạn binh sĩ giết đến, chúng ta chống được sao?
Diệp Quần cũng không nắm chắc, nhưng không muốn để thuộc hạ thấy mình kinh hoảng.
Gã tức giận nói:
- Chỉ cần giữ được trạm gác, đừng nói là một vạn, cho dù mười vạn cũng không phải đối thủ của chúng ta! Lập tức ra lệnh tướng sĩ, dù thế nào cũng phải giữ được trạm gác, không đủ chúng đoạt thành!
Diệp Quần còn chưa nói dứt lời thì thấy một binh sĩ y giáp không ngay ngắn chạy tới, trên người có vài chỗ vết thương. Gã thấy Diệp Quần lập tức bùm một tiếng ngã xuống đất.
Gã kêu to:
- Không hay rồi tướng quân! Quân địch chém sập cửa, đã mở ra cửa thành. Không xa nổi bụi mịt mù, có đại quân giết lại đây!
Đầu Diệp Quần ù vang, lòng trống rỗng, miệng hét thảm:
- Tiêu rồi!
Trương Lãng cưỡi ngựa ở đằng sau áp trận, một thanh Bách Tịch Đao vô cùng sắc bén nằm trong tay. Chiểu Vũ và Trương Ninh đứng hai bên hắn. Hoàng Tự thì ở phía trước nhất, Mao Anh, Mao Kiệt đứng sau nửa bước. Ba ngàn Sơn Việt binh như thủy triều tuôn ra. Hai trăm Hắc Ưng Vệ mang theo móc câu, dây thừng xen lẫn trong Sơn Việt binh.
Săc mặt Trương Lãng rất khó xem. Bởi vì cường công trạm gác này không phải điều hắn muốn. Nếu phát hiện tình hình không đúng, hắn sẽ lập tức rút lui, thế thì Vương Uy nghe tiếng gió lập tức quay về Ba Khâu, từ nay khó mà dụ gã ra nữa.
Đang lúc tâm tình của hắn cực kỳ xấu thì kỳ tích xuất hiện. Không trung bỗng nhấp nhoáng pháo hoa, liên tục nổ vài tiếng.
Đó là tín hiệu. Gần như các tướng sĩ cao cấp quân Giang Đông đều biết, điều đó đại biểu cho kỳ binh đã tiến vào quỹ đạo kế hoạch, điều này khiến họ tinh thần phấn chấn.
Theo tín hiệu lấp lóe, cửa trạm gác nặng nề mở ra.
Trương Lãng vung đại đao, trừ ba ngàn khô lâu binh ẩn núp trong rừng ra, đằng sau ba, bốn ngàn khinh bộ binh chờ lệnh lập tức theo Ngụy Diên dẫn dắt bắt đầu xung phong.
Binh sĩ tràn khắp đồi núi, đem con đường hẹp hòi trước trạm gác lấp đầy.
Hắc Ưng Vệ liều mạng chiến đấu, Hoàng Tự gần như không bị bao nhiêu cản trở đã cưỡi ngựa dẫn đầu vọt qua trạm gác. Mao Anh, Mao Kiệt thì đi bộ theo Hoàng Tự, còn vác binh khí cồng kềnh lao vào trong, mạnh mẽ tham gia chiến đấu.
Sau đó Sơn Việt binh và khinh bộ binh như đê vỡ, liên miên không ngừng tuôn vào dưới chân núi Thiên Nhạc sơn.
Chân núi Thiên Nhạc sơn và thượng trại sườn núi vốn là lực lượng chiến đấu tương đương, lập tức bị đánh vỡ cân bằng, bắt đầu nghiêng về một bên.
Diệp Quần biết rằng đại thế đã mất, dẫn đại quân còn sót lại bắt đầu rút hướng căn cứ thủy trại Ba Khâu.
Trương Lãng đâu chịu bỏ qua, lập tức khiến Hoàng Tự, Ngụy Diên dẫn theo binh sĩ truy cùng đuổi tận.
Đại quân đuổi theo đụng tới viện quân từ căn cứ thủy trại nghe tiếng gió thì dốc hết lực lượng ra cứu viện, xảy ra trận chiến kịch liệt.
Không có địa lợi vùng núi bảo vệ, một, hai ngàn binh sĩ đâu phải là đối thủ của quân Trương Lãng? Hai bên giao đấu chưa tới nửa canh giờ thì quân địch liên tục bại lui, trông như chuẩn bị co đầu rút cổ quay về căn cứ thủy trại.
Trương Lãng tất nhiên hiểu được điều này, nếu để chúng rút về, vậy nhờ vào ưu thế phòng ngự căn cứ thủy trại, trong phút chốc hắn khó mà đánh hạ được. Cho nên Trương Lãng khiến Hoàng Tự dẫn theo binh sĩ truy cùng đuổi tận, nhận định phải nhân lúc chúng rút lui diệt sạch.
Quân Trương Lãng một đường theo đuôi, đuổi giết, quân địch sớm tán loạn, tất cả binh sĩ đều chạy trốn tứ phía. Một đường đi qua, mũ giáp, binh khí, cờ xí bỏ rơi đầy đất. Mới đầu binh sĩ Trương Lãng nhặt lấy chiến lợi phẩm, nhưng sau đó bị hắn biết được, lớn tiếng quát tháo, nếu ai dám vào lúc này nhặt đồ thì sẽ giết hết. Thoáng chốc ba quân chỉ biết truy giết kẻ địch, không để ý cái gì khác.
Rất nhanh, căn cứ thủy trại đã ở phía xa trong tầm mắt.
Còn lại hai, ba trăm binh sĩ chật vật như chó chết chủ, nhìn thấy một chút hy vọng thì càng liều mạng chạy như điên.
Đại quân Trương Lãng vừa mới đuổi tới cách thủy trại còn một mũi tên thì bỗng từ trong lỗ hổng tên, lâu tháp, tiêu lâu bắn ra một hàng mũi tên, bay đầy trời đan vào nhau thành cái lưới dày đặc công kích hướng quân Trương Lãng.