Kim Toàn và Trương Lãng đấu với nhau xong tới ngày thứ ba, quân Trương Lãng ở Vân Trạch Đường lại bị thám báo phát hiện. Theo thám báo nói thì binh sĩ Trương Lãng khoảng năm, sáu ngàn, thoạt trông sĩ khí cực kỳ thấp, nếu không phải còn có cờ hiệu Trương thì thật khiến người tưởng rằng đó là người mọi chui ra từ rừng rú.
Kim Toàn biết được tin này, lấy can đảm mang binh giết qua.
Quân Trương Lãng đụng độ liền thua thảm, ngay cả giáp trụ binh khí cuối cùng cũng bỏ đầy đất.
Sau đó mấy ngày liên tục truy sát, Kim Toàn nhìn binh sĩ Trương Lãng từng chút một thiếu đi. Nhưng mắt thấy sắp đắc thắng thì quân Trương Lãng bỗng nhảy vào Ba Khâu hồ, biến mất.
Kim Toàn cuối cùng khẳng định Trương Lãng đã cùng đường, liên tục phát tin về Giang Lăng.
Trong thư Kim Toàn miêu tả quân Trương Lãng như vầy:
[Khi chúng còn chưa kéo sụp chúng ta thì Trương Lãng và quân đội của hắn trước kéo sụp mình. Khi trận chiến xảy ra, mới đầu mạt tướng còn hơi lo, nhưng chuyện sau đó khiến thuộc hạ không dám tin vào mắt mình, không dám tin đây là quân tinh nhuệ nhất của Trương Lãng trong truyền thuyết. Mỗi binh sĩ mặt vàng vọt, hành động yếu ớt, dường như đã nhiều ngày không có cơm ăn. Hơn nữa giáp không che người, binh khí cùn, có thể thấy quân dụng vật tư, lương thực bổ sung của chúng đã bị cắt đứt. Vốn còn hơi sợ Trương Lãng làm ra quỷ kế gì, nhưng qua mấy lần truy kích, sĩ khí quân Trương Lãng từng ngày không bằng, binh sĩ ngày càng ít, xem ra thời cơ tốt nhất để bắt Trương Lãng đã tới rồi.]
Đầu tháng bảy, Kim Toàn trải qua mười ngày điều tra, lại lần nữa phát hiện đại quân của Trương Lãng. Lúc này số quân Trương Lãng đã giảm mạnh. Vốn một vạn binh sĩ chỉ còn lại chưa tới ba ngàn, bắt đầu dọc theo Động Đình hồ chạy hướng vùng La Huyện.
Tin tức của Kim Toàn khiến binh sĩ Lưu quân cực kỳ phấn khởi, ba đội nhân mã sung sức xông hướng Ba Khâu.
Lúc này Thái Mạo cũng nhận được tin, tinh thần nâng cao, chẳng những phát tin cho toàn chiến trường Giang Hạ, còn ra lệnh Vương Uy tại Ba Khâu lấy hai vạn đại quân dốc hết sức. Một mặt là vì báo thù cho Thái Trung, Thái Hòa, mặt khác là để bắt Trương Lãng, chuẩn bị tan rã thế lực Trương Lãng, cùng Lưu Biểu thay thế Giang Đông.
Vương Uy nhận được lệnh của Thái Mạo thì buồn rầu không biết làm sao, gã khắc sâu hiểu rõ sự ranh ma của Trương Lãng. Ngay lúc này Lưu Biểu biết được tin Trương Lãng tan tác, ban thưởng rằng: ai bắt sống Trương Lãng chẳng những được phong hầu ban đất, còn thưởng vạn lượng hoàng kim. Nếu chỉ lấy được đầu Trương Lãng thì cũng thăng quan vài bậc. Cho dù là binh sĩ hay tướng lĩnh bình thường, ví dụ như đám Quách Gia, Hoàng Tự cũng nhận được không ít ban thưởng.
Con người sống vì cái gì? Còn chẳng phải là vì tranh giành quyền và tiền ư? Vương Uy không nói hai lời hưởng ứng lệnh của Thái Mạo. Một mặt là bán nhân tình, một mặt là gã cũng không chịu nổi hấp dẫn như thế. Ba Khâu chỉ còn lại ba ngàn binh sĩ canh gác, còn lại đều xuất phát hết, tại Ba Khâu hồ đến La hồ điên cuồng điều tra tung tích Trương Lãng.
Mà lúc này, một vạn đại quân Trương Lãng núp trong dãy núi gần bờ Ba Khâu hồ.
Rốt cuộc, đã tới thời cơ tốt nhất lấy Ba Khâu.
Trương Lãng tâm tình nhảy nhót, còn có kích động. Hắn dẫn đại quân vài lần đánh lén, vài lần điều động, tại Hoa Dung cho đến Ba Khâu hồ tới lui diễn trò, có thể nói là vất vả trèo đèo lội suối, bây giờ rốt cuộc có thể ra tay rồi, đem cáo già Vương Uy điều ra khỏi Ba Khâu.Sắc mặt Trương Lãng chưa từng nghiêm trọng như hiện nay. Hắn kêu đám Quách Gia, Hoàng Trung đến.
Trải qua hai tháng ngày đêm không ngừng đánh du kích, Quách Gia đã biến đổi rất nhiều. Ít đi sự nho nhã thư sinh, ngược lại thêm khí chất nhà binh, chỉ là tính cách không bị câu thúc kia vẫn không biến đổi.
Trương Lãng tinh thần chẳng những không bị kéo sụp, còn đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất trong hai kiếp.
Trương Lãng khiến đám tướng sĩ tụ tập lại bàn bạc.
Trương Lãng mắt hổ nhìn quét mọi người, thế này mới chậm rãi nói:
- Chúng ta rốt cuộc hết khổ. Hai tháng này, ta tin rằng mọi người đã mệt chết rồi. Chẳng những là các ngươi, ta cũng tương tự. Nhìn xem, Phụng Hiếu đều ốm đi ba vòng. Ai, thằng bé đáng thương, bây giờ sắp thành da bọc xương rồi, chỉ sợ không qua vài ngày một trận gió đủ thổi bay hắn. Cho dù có nương tử đẹp hơn nữa nằm trên giường, chỉ sợ hắn không còn sức làm.
Trương Lãng nói lời này còn nhướng mày nháy mắt với Quách Gia, hiển nhiên là trả thù mấy ngày trước gã che giấu sự thật với hắn.
Các vị tướng cùng tập trung ánh mắt vào Quách Gia, nhìn từ trên xuống dưới, miệng cười tủm tỉm.
Quách Gia bị ánh mắt nhiệt tình của đám đàn ông nhìn khó chịu, toàn thân nổi da gà.
Trương Lãng cười xấu xa vài tiếng rồi mới nói:
- Lưu quân đã hoàn toàn trúng kế của chúng ta, tin tưởng chúng ta đã tan tác. Xem đi, con cáo già Vương Uy cũng đã rời hang ổ bắt đầu đại càn quét, thật muốn đào ba tấc đất lôi chúng ta ra.
Hoàng Tự hừ mũi nói:
- Hèn chi chúa công luôn gọi Vương Uy là cáo già. Vốn thuộc hạ còn không biết, giờ rốt cuộc hiểu tại sao. Hắn mặc chúng ta tại Nam quận, Trường Sa, Võ Lăng ba quận tới lui không để ý, khiến đại quân bên trong bao vây chúng ta, giết ngươi chết ta sống. Bây giờ chúng ta giả bộ thua, hắn giỏi lắm, lập tức chạy ra kiếm lời. Ba Khâu là địa bàn của hắn, có gió thổi cỏ lay thì tất nhiên hắn là người thứ nhất biết, công đầu rơi vào túi hắn là chắc rồi. Không phí một binh một tốt, không cần vắt óc đã ngồi hưởng thành quả, đúng là cáo già mà.
Mấy ngày nay Hoàng Trung theo Trương Lãng màn trời chiếu đất, nghe và thấy đủ mở rộng tầm mắt.
Lúc này lão cũng cảm thán bảo:
- Đúng vậy, chỉ tiếc Vương Uy đã tính sai. Không ai ngờ chúa công sẽ trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà binh chia làm hai đường, một đường sớm núp vào Ba Khâu hồ. Một đường khác thì dẫn bảy, tám trăm hàng binh Thái Hòa ở bên ngoài cùng Kim Toàn diễn trò. Bởi vì hai đường cách ngăn, hàng quân Thái Hòa vốn không biết gì cả, cho dù bị bắt và làm phản thì cũng không moi ra tin tức gì.
Trương Lãng mỉm cười nói:
- Còn về khô lâu binh, ha ha, đem đạo cụ quan trọng bỏ đi lắp ráp, tùy tiện quăng một chút đủ khiến chúng nghiên cứu một phen.
Các tướng cất tiếng cười to.
Trương Lãng giơ tay ý bảo họ ngừng cười, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nói:
- Bây giờ giây phút mấu chốt nhất đã tới. Có thành công hay không liên quan đến cả trận chiến Kinh Sở, nếu như chúng ta thắng thì sẽ bước ra một bước quan trọng đánh chiếm Kinh Châu. Nếu thua, chẳng những sinh mệnh các ngươi khó giữ, sợ rằng ta cũng phải rơi đầu.
Đám tướng im lặng không lên tiếng, nhưng trong mắt mỗi người đều thiêu đốt ngọn lửa chiến đấu mãnh liệt.