Từ Thứ bước ra khỏi hàng, nói:
- Chúa công, người đã đông đến đủ rồi.
Trương Lãng gật đầu, ngồi trên ghế nói:
- Vậy chúng ta bắt đầu đi.
Từ Thứ lập tức ý bảo người hầu lấy ra một chồng văn thư đưa lên cho Trương Lãng, sau đó cung kính nói:
- Chúa công, đây là ghi chép tất cả thu chi tài chính thị thứ cai quản Thọ Xuân sau này, còn có ghi lại hộ khẩu mấy quận Hoài Nam, cùng với bản đồ quân cơ và phân bố phòng bị quân ta.
Trương Lãng liếc sơ văn thư liên quan đến tài chính, sau đó đặt ở một bên, thản nhiên nói:
- Nguyên Trực làm việc thì ta yên tâm rồi.
Từ Thứ vẻ mặt sợ hãi nói:
- Chúa công, việc này tuyệt đối không qua loa được!
Trương Lãng mất vui nói:
- Ta tin tưởng lựa chọn của mình, Nguyên Trực sẽ không phụ kỳ vọng của ta, càng sẽ không làm loạn việc gì.
Từ Thứ xấu hổ, đối với sự tín nhiệm của Trương Lãng khiến gã cảm động rớt nước mắt.
Bởi vì Hoài Nam quanh năm chiến loạn, hoang phế vài năm, kinh tế khá là tiêu điều. Sau khi Từ Thứ tiếp nhận, đầu tiên lo lắng là vấn đề ăn cơm, cho nên không thể không đặt trọng tâm vào kiến thiết phá khai phá nông nghiệp. Cứ thế phải di động đầu nhập vào nhiều tiền tài, vậy thì ở mặt kiến thiết quân bị chỉ có thể cố gắng tiết kiệm. Bây giờ lực lượng thủ bị Hoài Nam đa phần là dựa vào lúc Từ Châu nam chinh để lại một vạn quân Đan Dương, còn có sau này Thái Sử Từ từ Kinh Châu rút về có quân Giang Đông. Đối với Trương Lãng đặc biệt sùng Bái quận quyền thì đây là điều không thể tha thứ. Cho nên Từ Thứ khá là lo lắng Trương Lãng sẽ trách mình làm việc bất lực.
Trương Lãng lại cầm lấy mấy sổ hộ khẩu liếc sơ, mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
- Nguyên Trực đúng là có tài, nhân khẩu Hoài Nam từ khi có ngươi tiếp nhận, chưa đến hai năm mà đã tăng lên gấp mấy lần, thật là không dễ dàng.
Từ Thứ đứng đó thưa dạ, không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng Trương Lãng cầm lấy bản đồ quân sự Hoài Nam, cẩn thận nhìn, nhét vào ngực.
Sau đó hắn nói với Từ Thứ:
- Nguyên Trực làm tốt lắm.
Tiếp theo mắt hổ quét toàn trường, thấy có rất nhiều khuôn mặt mới, hắn vừa lòng gật đầu, vững vàng nói:
- Lần này quân ta tây tiến Dự Châu, đánh hạ Tôn Sách không phải là mục tiêu cuối cùng. Chính vì muốn sau này tiến quân vào trọng trấn Kinh Châu, quốc Ba Thục bộ hạ cũ, cho nên chúng ta nhất định phải cắm rễ thật sâu, ổn định sáng tạo ra điều kiện có lợi, vì bá nghiệp của chúng ta bước ra bước đầu tiên vững chắc!
Điền Phong trước ánh mắt ra hiệu của Trương Lãng, bước ra chính giữa nói với các quan văn võ rằng:
- Lần hành quân này, chúa công hy vọng mọi người có thể phối hợp đại quân cho tốt, vì đánh hạ Dự Châu góp một phần sức lực.
Từ Thứ nhìn Trương Lãng, cẩn thận hỏi:
- Chúa công, thuộc hạ có việc này không biết có nên nói ra không nữa.Trương Lãng tâm tình rất tốt, tiếp lời:
- Có chuyện gì ngươi cứ nói đi.
Từ Thứ xoay tròn con mắt, chuẩn bị lựa lời mà nói:
- Vậy thuộc hạ to gan. Thưa chúa công, xem tình hình Giang Đông và đại thế thiên hạ hiện nay vẫn là không quá sáng sủa. Sơn Việt vừa mới định, khó bảo đảm sẽ lại phản loạn. Tuy Lữ Bố là minh quân nhưng lòng khó dò. Tào Tháo lùi về Hứa đô, nghiêm trọng uy hiếp quân ta. Tôn Sách, Trương Tế tuy đấu với Lưu Biểu nhưng khó bảo đảm không ra ngoài ý muốn.
Trương Lãng mắt hổ lấp lóe, lòng đã hiểu ẩn ý gã muốn nói.
Hắn nhìn chằm chằm Từ Thứ, nói:
- Có lời gì cứ nói thẳng ra đi.
Từ Thứ vội vàng nói:
- Bẩm chúa công, thuộc hạ cho rằng bây giờ không phải là thời cơ tốt nhất xuất binh, đặc biệt là lúc Tôn Sách cùng Trương Tế đang giáp công Lưu Biểu.
Trương Lãng suy tư, hỏi:
- Tại sao vậy?
Từ Thứ giải thích rằng:
- Dù là Tôn Sách hay Trương Tế đều là bá chủ một phương, không thể nào không chừa cho mình đường lui. Chính là nói, chắc chắn chúng còn có tuyệt chiêu, một khi tấn công không có lợi hoặc là bị bên thứ ba công kích thì rất có thể sẽ rút về phòng bị. Nói về Tôn Sách đi, chúng dựa vào cái gì to gan như vậy tấn công Lưu Biểu chứ? Nên biết rằng hai bên chênh lệch không nhỏ chút nào.
Lập tức Thái Sử Từ khó hiểu hỏi:
- Thì chẳng phải là bởi vì Trương Tế sao?
Từ Thứ lắc đầu, phủ định:
- Không thể nào. Trương Tế trấn giữ Quan Trung, bốn phía gặp địch, đường lui đã bị quân Tây Lương cắt đứt, tấn công Kinh Châu kỳ thực là hành động bất đắc dĩ, đơn giản là muốn kiếm chút tiền bổ sung quân tư. Thử tưởng tượng xem trong tình huống của gã, cho dù hạ Uyển thành, chỉ cần bên nào xuất binh tấn công Quan Trung thì gã làm sao giữ được hai chỗ đây?
Thái Sử Từ thở ra, lộ biểu tình hiểu rõ, nói:
- Từ đại nhân nói có lý. Tuy Quan Trung là kho lương lớn nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nào tích trữ nhiều lương thảo và tiền tài như vậy. Vừa lúc Tào Tháo, Mã Đằng, Trương Lỗ vài phe rút binh, nhân lúc tấn công Uyển thành là vì lấy chiến dưỡng chiến. Nếu đánh chiếm được nơi này là có thể hốt một mớ. Nên biết rằng, Uyển trấn liên tiếp với nam bắc Trung Nguyên, có rất nhiều phú thương. Hành động lần này của Trương Tế rất là mạo hiểm.
Bên dưới Thái Sử Từ, Từ Hoảng mặc giáp trụ cũng nói rằng:
- Thái Sử Từ nói rất đúng. Nếu đã vậy thì Tôn Sách không thể nào không nghĩ đến điều này được. Vậy tại sao gã còn xuất chiến binh nhiều tướng mạnh đấu với Lưu Biểu?
Trương Lãng suy tư, nhiều người mê mang.
Im lặng nửa ngày, Từ Hoảng bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, kinh hô:
- Không lẽ là…
Từ Thứ vỗ tay, trầm giọng nói:
- Đúng thế, thuộc hạ cho rằng chắc chắn sau lưng có người giúp đỡ lần hành động quân sự này.
- A!
Cả đại đường tràn đầy tiếng kinh hô.
Thái Sử Từ bật thốt:
- Sẽ là ai?
Trương Lãng sa sầm nét mặt, không chút nghĩ ngợi nói:
- Chắc chắn là Tào Tháo rồi.
Từ Thứ gật đầu, bảo:
- Không sai. Tào Tháo và Lưu Biểu từng mấy lần đụng độ, biết rõ con người Lưu Biểu. Dù Tôn Sách thắng hay bại thì Tào Tháo chắc chắn có cách bình định Lưu Biểu.
Trương Lãng còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, hỏi:
- Làm vậy có lợi gì cho Tào Tháo?
Từ Thứ thở dài, nói:
- Chỗ tốt rất là nhiều. Nếu thắng thì chẳng những có thể suy yếu thực lực của Lưu Biểu mà còn có thể bỗng dưng thêm một minh hữu cường đại. Tại dãy Trường Giang, níu bước chân tiến tới của quân ta. Cho dù Tôn Sách thất bại thì họ sẽ không chịu tổn thất gì.