Chân Mật hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, tức giận nói:
- Có quỷ mới sợ hắn. Nếu như không phải vì người nhà….
Chân Mật hình như hiểu ra điều gì đó lại vội vàng dừng lại nói:
- Tại sao ta phải nói chuyện này với ngươi.
Đến đây, Trương Lãngđã hiểu thêm một chút về Chân Mật. Một người con gái băng tâm Ngọc Khiết, thông minh hiền lành trong trắng. Trong lòng không khỏi cười thầm nói: còn sợ ta lừa tiểu nha đầu này.
- Viên Hi đã đến.
Trương Lãng nói nhỏ.
- Ngươi còn muốn lừa ta? Bổn tiêu thư sẽ không dễ mắc mưu đâu.
Chân Mật biểu hiện ra vẻ mặt thành thục, dáng điệu thiếu nữ đáng yêu.
Trương Lãngnhìn Chân Mật dương dương đắc ý, trong lòng buồn cười đến rụng răng.
- Trùng trùng
Âm thanh vang lên, hai cánh cửa mở ra.
Người đạp cửa bước vào mặc áo bào, mặt mũi tràn đầy khí khái của người thiếu niên hào hùng.
Lúc này biểu hiện trên mặt vô cùng sốt ruột, vừa mở cửa bèn nói to:
- Chân Mật, nàng không sao chứ?
Chân Mật trong lòng lo lắng, không ngờ Viên Hi đã đến thật, thế này thì làm sao giải thích với hắn được?
Trương Lãngthấy Chân Mật trong lòng rối loạn, thấy rằng đây là cơ hội tốt để gỡ bỏ khó khăn, tay phải thừa lúc Chân Mật buông lỏng tay, bắt được bàn tay trắng nõn của nàng, điểm huyệt nàng. Đổi một chưởng cầm lấy cây đao trên tay nàng, xoay người lại, luồn ra sau lưng ôm lấy cổ nàng.
Chân Mật vừa kịp phản ứng đã bị Trương Lãngkhống chế lại.
Mà lúc đó đúng lúc Viên Hi chứng kiến khiến là thời khắc đau khổ của hắn.
Rất nhiều năm sau, mỗi khi Chân Mật nhớ lại chuyện này luôn nổi giận với Trương Lãng, giận hắn lãnh huyết vô tình, lại cầm đao chỉ vào một đại mỹ nữ như hoa như ngọc.
Trương Lãng thì cứ cười hì hì đáp lại nói mình anh minh thần võ ra sao, vượt trội hơn người thế nào. Đợi biểu tình của Chân Mật chuyển sang u ám, sắp nổi mưa giông thì hắn lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn nói lúc đó đau lòng cỡ nào, bất đắc dĩ thế nào, vân vân và vân vân. Cuối cùng không quên bỏ thêm một câu, nếu lúc đó không làm như vậy thì sao có thể lừa được một mỹ nữ tuyệt thế chứ?
Tóm lại mỗi lần đến cuối cùng Chân Mật bị Trương Lãng dỗ ngon ngọt đến mặt mày hớn hở, lòng ngọt ra mật.
Ngay lúc này, Viên Hi bị ngăn ở cửa, rụng rời tim muốn rớt ra ngoài.
Gã hét to nói:
- Ngươi muốn làm cái gì!?
Trương Lãng làm bộ sửng sốt nhìn người đến, hỏi:
- Ngươi là ai đó? Ngươi không ngu vậy chứ? Chuyện rõ rành rành ra đó mà không hiểu được à?
Viên Hi bị Trương Lãng chọc tức suýt ngất xỉu, cố gắng tỉnh táo lại. Gã nhìn Chân Mật biểu tình ai oán, đáng thương, thêm vào Trương Lãng dường như cố ý ôm chặt vòng eo mảnh mai của nàng. Rốt cuộc Viên Hi không thể kiềm chế được bản thân nữa, khuôn mặt vặn vẹo biến hình, đôi mắt như bắn ra tia lửa. Gã chỉ thấy máu nóng nhồi vào ngực, tực giận đến đỉnh điểm.
Viên Hi không chút nghĩ ngợi quát to:
- Thích khách to gan kia, còn không mau buông Chân Mật ra!
Trương Lãng bật cười, biểu tình thản nhiên nói:- Ngươi coi ta là thằng ngu hả? Nếu thả ra thì chẳng phải là ta sẽ chết không toàn thây ư?
Nói xong hắn cố ý dùng dao găm dán vào cái gáy như thiên nga bạch ngọc của Chân Mật, nháy mắt với Viên Hi.
Chân Mật cũng rất phối hợp rên hai tiếng, càng lửa cháy đổ thêm dầu.
Viên Hi nhìn Chân Mật biểu tình thống khổ, giận dữ tột độ, sắp mất hết lý trí rồi, gần như phát điên.
Gã hét to với thuộc hạ:
- Đám thùng cơm các ngươi còn không mau mau cứu phu nhân!!!
Vệ binh phía dưới do dự, tiến lên không được mà lùi cũng chẳng xong.
Viên Hi càng điên cuồng rống:
- Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe được lời của bổn công tử sao!?
Trương Lãng lắc đầu thở dài. Quan tâm sẽ bị loạn, không ngờ Viên Hi sẽ nặng tình với Chân Mật như vậy. Nhưng bây giờ không phải là lúc đồng tình ai.
Hắn lạnh giọng nói:
- Nếu như ngươi không sợ Chân Mật từ nay hương tiêu ngọc vẫn thì cứ kêu thuộc hạ của ngươi xông lên đi. Có tin là bổn đại gia thật sự lạt thủ tồi hoa không?
Nói đến mặt sau, giọng Trương Lãng như đóng băng mỗi người, dao găm bắt đầu áp sát làn da mềm mại dễ vỡ của Chân Mật. Tin tưởng chỉ cần hắn mạnh tay hơn một chút là nàng sẽ máu văng khắp nơi.
Viên Hi thấy thế con mắt trừng sắp lòi cả ra ngoài, to tiếng rống:
- Không được!!!
Tiếp theo gã như quả bóng da xì hơi, dùng giọng điệu gần như cầu xin nói:
- Nói đi, ngươi phải làm sao mới chịu thả Chân Mật? Nếu có thể đáp ứng thì Viên Hi chắc chắn sẽ thỏa mãn ngươi!
Trương Lãng cảm thấy mình bị Viên Hi si tình cảm động, bỗng tự hỏi không biết làm vậy có nên không?
Chân Mật mắt phượng nhìn Viên Hi dần biến sầu thảm.
Lúc này chợt nghe một tiếng hét to:
- Tiểu thư!
Tiếp theo chỉ thấy Quách Huyên quần áo không ngay ngắn, tóc đen rối loạn xông vào.
Trương Lãng hét to một tiếng:
- Dừng lại cho ta, không được qua đây!
Thanh âm như tiếng sấm vang.
Quách Huyên bị hù sợ, khựng giữa nhà không dám nhúc nhích.
Nửa ngày sau, Quách Huyên bỗng quỳ xuống đất, mắt đẫm lệ khóc cầu:
- Công tử, van xin công tử hãy thả tiểu thư nhà ta ra đi!
Dù Trương Lãng là đàn ông làm bằng sắt thì phòng tuyến cũng do đó thả lỏng.
Tuy nhiên hắn khó khăn từ kẽ răng phun ba chữ:
- Không thể được!
Quách Huyên lòng tuyệt vọng, quỳ trên mặt đất cao giọng khóc rống.
Vốn Viên Hi đã bị rối loạn tâm thần, bị Quách Huyên quấy rầy càng lửa cháy đổ thêm dầu. Gã xông lên trước đá hai cước, túm tóc Quách Huyên.
Viên Hi tức giận nói:
- Đồ đê tiện nhà ngươi, nếu không phải ngươi dẫn người ngoài vào thì sao Chân Mật chịu tai kiếp này? Người đâu! Trói ả lại cho ta!
Nói xong gã quăng Quách Huyên vào đám vệ binh.
Chân Mật thấy Quách Huyên chịu khổ, giãy dụa một lúc nhưng không thoát khỏi cánh tay sắt của Trương Lãng được, đành từ bỏ.
Nàng dùng giọng nức nở nói:
- Huyên nhi, ngươi không sao chứ? Công tử, ngươi đừng đối xử như vậy với nàng, cái này không liên quan gì đến nàng cả!
Viên Hi túm lấy Quách Huyên bị vệ binh trói lại, kích động rống to:
- Có đấy! Nếu không phải tại ả van nài xin nàng, thích khách này làm sao tiến vào Viên phủ? Làm sao nàng trở thành con tin của hắn chứ? Bọn họ là cùng một phe!
Viên Hi càng nói càng kích động, bỗng mạnh giật mái tóc dài của Quách Huyên.
Gã hung dữ rống với Trương Lãng:
- Nếu như ngươi không thả Chân Mật ra thì tiểu tiện nhân này sẽ chết ngay tại đây!
Chân Mật kinh hãi nhìn Viên Hi, rồi ủ rũ cúi đầu, giọt nước mắt trong suốt ứa nơi hốc mắt.
Trương Lãng trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không ngờ sự việc sẽ biến thành như vậy.