Dương Dung vui vẻ nhìn ông lão hớn hở rời đi, sau đó mê mang nhìn Trương Lãng, hỏi:
- Lão công, đang nghĩ cái gì vậy?
Trương Lãng hít một hơi, căm hận nói:
- Không ngờ quân đội Lý Thúc sẽ vô nhân đạo như vậy! Ta bỗng hy vọng quân đội của Tào Tháo có thể sớm giết qua cho rồi!
Dương Dung định lên tiếng trêu chọc thì bỗng trên đường lớn vang tiếng trầm đục, từ xa tới gần, như sấm đánh liên tục.Trương Lãng và Từ Hoảng biến sắc mặt, quay sang nhìn nhau.
Hai người thấp giọng kinh hô:
- Là đội kỵ binh!
Triệu Vũ biến sắc mặt nói:
- Là quân của Lý Thúc hả?
Từ Hoảng bình tĩnh đáp:
- Rất có thể. Chúng ta trước tiên núp rồi nói sau!
Mọi người vội vàng trốn vào hai bên đường chính, sau đó cẩn thận nhô đầu ra, không dám đánh giá đội kỵ binh bay nhanh tới.
Tiếng chân rậm rạp như tia chớp cuồng phong quét qua, khiến người thấy cực kỳ nặng nề. Mọi người cố chịu đựng tiếng đinh tai nhức óc, đợi đội kỵ binh qua tới một nửa mới dám ló đầu ra nhìn lén.
Trương Lãng vẻ mặt chấn kinh nói:
- Là đội kỵ binh của Tào Tháo!
Dương Dung và Triệu Vũ cùng kinh hô:
- A!
Trương Lãng cười khổ nói:
- Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến.
May là bên cạnh đường lớn có một cái khe cực sâu, thêm vào tiếng của đội kỵ binh quá lớn cho nên không bị người phát hiện.
Từ Hoảng thân hình chấn động, mắt nhìn chằm chằm từng kỵ binh cưỡi ngựa lướt qua.
Gã nhỏ giọng nói:
- Xem chúng đi đường thì tuyệt đối không phải chỉ hành quân. Ai cũng tinh thần phấn chấn, sắc mặt nghiêm trọng, hơn nữa không mang theo trang bị phụ trợ, tất nhiên là đi đến chiến trường. Xem ra Tào quân biết được chỗ này có quân Lý Thúc, ra kỳ binh định đánh cho trở tay không kịp. Hơn nữa xem tình huống thì đội chủ lực chiến đấu của Hạ Hầu Đôn đã thẳng tiến Tào Dương huyện, cách đội kỵ binh tối đa không hơn hai trăm dặm. Bởi vì chỉ có như thế thì lỡ như đội kỵ binh bị vây hãm còn có thể cầm cự tiến lên.
Trong mắt Trương Lãng tràn đầy khe ngợi. Từ Hoảng từ một đội kỵ binh thấy ra nhiều vấn đề như vậy, quả là một vị tướng tài.
Từ Hoảng tiếp tục bình tĩnh nói:
- Trận chủ chiến của Tào quân chắc sẽ không đặt ở dưới chân núi Hào Sơn. Đặc điểm của khinh kỵ binh là tính cơ động mạnh, ẩn khuất đột xuất, dễ dàng đánh bất ngờ. Đội này đi tất nhiên là muốn kiềm chế hai cánh quân Lý, Quách, hoặc là đánh loạn phòng bị sắp đặt bình thường của đối phương, để tiện cho chủ lực xuất kích.
Lúc này đội kỵ binh Tào quân đã đi qua hết, chỉ để lại trên đường bốc tro bụi bay đầy trời.
Trương Lãng bò ra, lắc người dính đầy bụi đất, bình tĩnh nói:
- Mặc kệ thế nào, trận đại chiến giữa Tào Tháo và Lý Thúc, Quách Tỷ là chắc chắn sẽ xảy ra. Hiện nay con đường duy nhất của chúng ta là nhanh chóng rút về Giang Đông.
Mọi người đều đồng ý gật đầu, việc sau đó không đơn giản như Trương Lãng nghĩ.
Buổi chiều hai ngày sau, khi Trương Lãng trèo qua phía đông Hào Sơn Nam Lăng đạo, hai bên vách đá cheo leo, hình thế hiểm yếu, sơ sẩy một cái là sẽ tan xương nát thịt ngay. Chính giữa chỉ có một con đường núi nhỏ hẹp, từ dưới chân kéo dài tới trước. Một bên là vách núi hiểm yếu, một bên là vực sâu vạn mét. Đám Trương Lãng lại quẹo qua một góc cua, mới định thở ra một hơi chợt phát hiện không xa một cửa cốc mơ hồ có tốp năm tốp cờ bay phấp phới, doanh trướng ẩn hiện. Hơn nữa tiêu lâu cao ngất, có người ở bên trên đi qua đi lại.
Cả đám đưa mắt nhìn nhau, đều thấy rõ sự kinh sợ trong mắt đối phương.
Chẳng ngờ Tào Tháo mưu tính đến tận đây, ngay cả chỗ rừng sâu núi thẳm thế này mà cũng có binh sĩ canh gác, hoàn toàn chặn mỗi con đường từ Quan Trung đi Trung Nguyên.
Đang lúc Trương Lãng tiến cũng khó mà lùi cũng nan thì hiển nhiên binh sĩ trên tiêu lâu đã phát hiện bọn họ, lớn tiếng kêu gào.
Tiếp theo trong sơn cốc vang tiếng hét to:
- Người tới là ai! Nếu không ngoan ngoãn thuận theo thì chờ ăn cung tiễn!
Dương Dung giật nhẹ tay áo Trương Lãng:
- Lão công, chúng ta quay về đường cũ đi, tầm bắn cung tên không tới đây được đâu.
Bất ngờ là Trương Lãng lại lắc đầu nói:
- Không, ta trước thử xem có thể lừa được chúng không.
Trương Lãng hắng giọng, lớn tiếng hét với sơn cốc:
- Các vị quân gia tuyệt đối đừng bắn tên! Chỉ bởi vì bên ngoài có chiến tranh nên thảo dân chạy trốn, dẫn theo người nhà chạy tứ xứ trốn tới đây, hy vọng các vị đại gia bao dung cho!
Lính gác hét to nói:
- Quay về đường cũ đi! Nếu còn tới mấy bước thì sẽ coi các ngươi là thám tử, giết không cần hỏi!
- Ai.
Từ Hoảng thở dài, nhẹ lắc đầu. xXm ra hết hy vọn grồi. Biết rõ đối phương nhân số không nhiều, nhưng địa thế như vầy một phu đương quan vạn phu mạc khai. Trương Lãng đành bất đắc dĩ cười khổ duỗi tay, chỉ còn nước chuẩn bị quay về rồi tính tiếp.
Lúc này khóe mắt Trương Lãng ngắm thấy trên lá cờ bay phấp phới lờ mờ có chữ ‘Lưu’.
Lòng hắn máy động, vội hỏi:
- Quân gia, thảo dân hỏi một chút rồi đi ngay. Chỗ này là vị tướng quân nào canh gác vậy?
Tên lính cáu gắt quát:
- Là Lưu Bị tướng quân canh gác yếu địa!
- A!
Vừa nghe là Lưu Bị thì Trương Lãng mặt mày hớn hở, không nghĩ tới Lưu Bị vài năm bặt tin nhưng lại sa sút đến tận đây.
Có lẽ hy vọng quay về Giang Đông toàn đặt trên người ông.
Trương Lãng mừng rỡ hét lên:
- Vậy ngươi còn không nhanh thông báo một tiếng! Tại hạ và Lưu Bị tướng quân chính là bằng hữu thâm giao!
Lính gác hừ mũi, giọng cực kỳ khinh thường nói:
- Đừng có mà thấy người sang bắt quàng làm họ.
Trương Lãng bỗng nặng nề hừ hai tiếng, nói:
- Tiểu binh không có mắt, lát nữa Lưu Bị đến thì ngươi chờ ăn roi đại bản đi!
Rồi hắn bỗng dùng sức hả họng kêu to:
- Lưu Bị, ngươi còn không ra sao!
Thanh âm vang vọng trong sơn cốc thật lâu không tan.
Binh sĩ nóng nảy nhưng trong lòng cũng dâng lên nghi hoặc, nhìn bộ dạng của đối phương giống như thật sự quen biết Lưu Bị. Nếu lỡ thật như hắn đã nói là bằng hữu thâm giao của Lưu Bị, kết quả chịu thiệt vẫn là chính mình. Không bằng đi thông báo một tiếng, nếu thật có việc này thì sẽ không thiếu tiền thưởng. Nếu là không có thì xử lý mấy người kia cũng không muộn.
Nghĩ vậy, binh sĩ biến cực kỳ cung kính nói:
- Đại danh của các vị là gì? Để ta đi thông báo một phen.
Trương Lãng xoay tròn mắt, kiêu ngạo nói:
- Ngươi chỉ cần nói là Chi Thanh thì hắn sẽ biết ngay.