Trương Lãng bỗng nhiên hiểu ra vừa rồi tại sao lại như vậy xem ra hắn biết dã tâm của mình,không đành lòng nhìn thấy Hán thất nguy nan mà hắn sở dĩ hạ thủ không được là vì mình đã cứu mạng hắn.
Nắm được suy nghĩ vi diệu của hắn Trương Lãng đột nhiên buông trường đao xuống mặt đất bình tĩnh nhìn Từ Hoảng sau đó nhắm mắt lại:
- Nếu như ngươi muốn giết ta thì đây là cơ hội tốt bằng không sau này sẽ không có nữa.
Trương Lãng đánh bạc đánh bạc ánh mắt của mình đánh bạc cả tính mạng của mình.
Từ Hoảng toàn thân chấn động hàm răng lách cách rung động hắn nhìn Trương Lãng bình tĩnh và kiên định thì nhất thời không biết phải làm áo cho phải nếu như hắn thực sự giết Trương Lãng thì phải ở tình trạng lưỡng bại câu thương, nhưng lúc này Trương Lãng bỏ cuộc thì hắn thật không đành lòng, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mà đắng chát nói:
- Tại sao?
- Tại vì trong những người ta gặp phải chỉ có huynh mới có thể giết Trương Lãng.
Thanh âm của Trương Lãng vô cùng bình tĩnh.
Từ Hoảng chết lặng hai lông mày nhăn lại thành một đường thống khổ nói:
- Tại sao tại sao phải như vậy?
Trương Lãng bỗng nhiên mở hai mắt ra lúc này hai mắt trở nên kiên định hùng hổ dọa người:
- Tại sao à, tại vì trật tự cũ không thể phá vỡ, thời đại mới sẽ tới, đây là quy luậnt là đạo lý.
Từ Hoảng rung mạnh thân hình hai mắt trở nên ảm đạm:
- Chẳng lẽ đây thật sự là thiên ý?
Trương Lãng vỗ cánh tay rộng lớn của Từ Hoảng hắn có phần tổn thương mà nói:
- Đúng thế thiên ý không thể trái nếu như mà nghịch thiên đi sẽ bị trời tru đất diệt.
Đang lúc nói chuyện Trương Lãng tự nhiên đem lôi đao của Từ Hoảng rút xuống cổ mình, dù sao có thanh đao ở trên cổ ai cũng không thoải mái.
Hai mắt của Từ Hoảng trở nên vô thần ngưng tụ nhìn Trương Lãng, bỗng nhiên hắn nói:
- Trương tướng quân Từ Hoảng xin tướng quân nếu như Hán thất có thể phò thì thỉnh tướng quân giúp đỡ kiệt lực nếu như vô lực xoay chuyển trời đất thì xin tướng quân cũng dùng muôn dân thiên hạ làm trọng.
Trương Lãng kích động nhìn Từ Hoảng Từ Hoảng trung nghĩa động tình đây mới là anh hào tam quốc hắn dùng sức gật đầu kiên định nói:
- Công Minh cứ yên tâm, điều thứ nhất Trương Lãng phải làm là cố gắng vì muôn dân trăm họ.
Từ Hoảng kích động không nói nên lời bỗng nhiên hắn lui về phía sau, hai gối quỳ xuống ôm quyền dập đầu:
- Từ Hoảng bái kiến chúa công.
Trương Lãng tiến lên đỡ hắn dậy tâm tình kích động vỗ vai một câu mà hưng phấn nói:
- Công Minh thật là tốt quá.
Từ Hoảng thấy Trương Lãng hưng phấn mà trở nên kích động không thôi trong mắt hổ ánh lên lệ quang.
Có lẽ mình đã đụng phải một Bá Nhạc rồi một tưởng có lẽ cũng nhanh chóng trở thành hiện thực, Trương Lãng ơi là Trương Lãng một nhân vật truyền kỳ như thế chắc chắn sẽ không phụ khát vọng của mình..
Ở bên ngoài mọi người cuối cùng cũng tỉnh lại, Triệu Vũ đập bộ ngực mà nói:- Ca ca lợi hại, lừa gạt được một cao thủ siêu cấp, hình như còn mạnh hơn cả Tiểu Vũ, thật là vô cùng khủng khiếp.
Lúc này Ưng vệ cũng lấy lại tinh thần, thấy Trương Lãng thu phục được cao thủ hạng nhất thì đều vui mừng.
Lữ Tường đau khổ nói:
- Chúa công Từ Hoảng lợi hại như vậy hắn gia nhập xong huynh đệ mỗ không phải không có cơm ăn sao?
Trương Lãng cười sảng khoái nói:
- Sẽ không đâu các ngươi yên tâm đi.
Từ Hoảng cũng biết Lữ Tường nói đùa hắn lớn tiếng cười nói:
- Ha ha các ngươi thê thảm rồi.
Lúc này Dương Dung cuối cùng cũng đi tới, lần này nàng bị hù cho sợ hãi liền nói:
- Lão công chúc mừng chàng, có một hổ tướng tương trợ.
- Ha ha.
Trương Lãng lại cất tiếng cười sang sảng, bởi vì cười dữ quá nên tác động vết thương trên chân, đau đến gào thét.
Dương Dung vội vịn Trương Lãng, quan tâm hỏi:
- Lão công, huynh có sao không?
Trương Lãng cười hì hì hai tiếng, cố làm ra vẻ kiên cường nói:
- Không sao không sao.
Nhưng mà cơ mặt co giật đã bán đứng hắn rồi.
Dương Dung cáu kỉnh trừng mắt, trách mắng:
- Thiệt tình, chưa thấy qua hai kẻ bị thương không cần mạng như vậy!
Trương Lãng lại cười hề hề, cùng Từ Hoảng liếc nhau, sau đó nháy mắt với Dương Dung, nói:
- Là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, vết thương cỏn con thế này tính cái gì.
Dương Dung dở khóc dở cười, bỗng dùng bàn tay nhỏ nhăn đập mạnh vào vết thương của Trương Lãng, không thèm để ý tiếng heo tru lên.
Nàng rất là đắc ý nói:
- Có phải là không đau? Đàn ông chắc là không sợ đau không sợ khổ chứ ha? Ủa, sao sắc mặt huynh khó coi thế? Ồ, đừng nói là da mặt rút gân à nha.
Trương Lãng đau đến mặt nhăn nhúm, tựa như da quýt khô, mồ hôi lạnh lăn dài xuống, đôi mắt oán giận liếc Dương Dung cười tươi như hoa, hắn chỉ lo suýt xoa hút gió.
Triệu Vũ cười khanh khách, nhìn Trương Lãng há to mồm đủ nuốt cả nắm tay, biểu tình rất là đặc sắc. Nàng giống như xem con khỉ diễn trò vậy.
Hơn nửa ngày Trương Lãng mới thở hổn hển, cười khổ nói:
- Hình như…vết thương lại vỡ ra rồi.
- A!
Trương Lãng vừa thốt lời thì Dương Dung, Triệu Vũ cùng kinh ngạc, sốt ruột luống cuống chạy lại xem vết thương.
Trương Lãng thấy hai nàng cuống quýt tay chân thì nghiêng đầu nhìn Từ Hoảng, mắt tràn đầy đắc ý. Người kia cười khổ đáp lại, mặt tràn đầy vẻ ‘khâm phục’.
Lúc này Trương Lãng bỗng nghĩ tới một vấn đề, hỏi:
- Công Minh, không phải ngươi dùng một cây búa khai sơn à? Từ khi nào đổi nghề sang dùng đao vậy?
Từ Hoảng thong thả nói:
- Bẩm chúa công, Hoảng ở trên lưng ngựa dùng chiến phủ, đánh bộ chiến thì thích dùng đại đao.
- Ồ.
Trương Lãng hiểu ra, hóa ra là như vậy.
Lúc này Trương Lãng thấy trời đã khuya, trước kêu Dương Dung giúp mình và Từ Hoảng bôi dược, sau đó tìm một nơi để nghỉ tạm.
Ngày này đoàn người rốt cuộc đi ra khỏi núi to liên miên. Tiếp theo lại đi hai ngày, một đường đi bộ đến Tào Dương huyện.
Vốn Trương Lãng là muốn quay trở lại Hoằng Nông, nam hạ xuyên qua vùng Tam Hào, lại trèo qua quần sơn sừng sững, tiếp theo từ biên giới hoang lương Kinh Châu quay trở lại Hoài Tứ. Nào biết Lý Giác, Quách Tỷ quả là độc ác vô cùng, đuổi theo Hiến đế cắn chết không nhả. Hoằng Nông, Giáp huyện là vùng hào sơn hiểm địa, các quan ải hiểm yếu đều có trọng binh canh gác, phòng thủ nghiêm ngặt, thêm vào đoàn người của hắn mục tiêu quá lớn, Từ Hoảng lại bị không ít lính Thiểm Tây nhận biết. Bất đắc dĩ đám người chỉ có thể quay lại đi hướng Tào Dương.
Bên Hiến đế mỗi ngày đi cực kỳ chậm, chỉ tới ngày hôm trước mới rời khỏi Tào Dương, hướng đến Thằng Trì.