Nhìn thấy Trương Lãng muốn bước ra khỏi nghị sảnh, Trương Ninh không thể không bội phục người này bất kể là chiến trường hay là đàm phán mình đều thất bại trước mặt hắn, nàng dịu dàng nói:
- Cuối cùng ta hỏi một vấn đề công tử sao lại tin tưởng Trương Ninh như vậy, thật là khó hiểu.
Trương Lãng nghe tới đây bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìn thẳng về phía Trương Ninh dùng một ngữ khí không thể kháng cự mà nói:
- Vì sao à để ta nói cho tiểu thư biết bởi vì lão bà mà Trương Lãng ta đã định ta không tin tưởng thì còn tin tưởng ai, cho nên tiểu thư cả đời cũng đừng hòng muốn chạy cho dù tới chân trời góc biển ta cũng bắt về, ta tin tưởng ánh mắt của mình, nó sẽ không hại ta.
Dừng lại một chút Trương Lãng lại cười khẽ mà nói;
- Có biết lão bà là có ý gì không, chính là chỉ thê tử phu nhân đấy!
Nghe Trương Lãng nói Trương Ninh nhớ lại tình cảnh không thể kháng cự lúc nãy trong lòng bỗng nhiên lạnh run, thầm sợ hãi thán phục người này thật là khí thế, từ lúc nào đã định mình làm thê tử, khuôn mặt của nàng nhớ tới chuyện này liền ửng đỏ lên, sau đó khẽ cắn môi ngọc thở dài một hơi rồi theo Trương Lãng đi ra khỏi đại sảnh.
Khi Trương Lãng đi ra khỏi phòng mọi người ở xung quanh liền xúm lại, Dương Dung và Triệu Vũ cũng bảy mồm tám lưỡi hỏi hắn.
Trương Trọng và Trương Côn cũng lo lắng tuy nhiên sau khi nhìn thấy Trương Ninh cũng theo ra thì mới thở dài một hơi.
Trương Lãng không để ý tới khẩu khí chất vấn của hai nữ nhân hắn quay đầu khẽ mỉm cười với Trương Ninh:
- Tại hạ không quấy rầy nữa, non xanh trơ đó nước biếc còn lưu tin rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác thành công.
Nói xong hắn liếc nhìn Trương Ninh sau đó xoay người quát:
- Mau gọi các huynh đệ tụ hợp chúng ta cùng nhau xuống núi.
Điển Vi lập tức đáp:
- Vâng lão đại.
Hắn lập tức quay người xuống.
Trương Ninh lúc này mới bình tĩnh trở lại khôi phục tư thái trước kia, nàng hướng về phía Trương Lãng khẽ cười như tắm gió xuân, đôi mắt phượng nhìn về phía hắn, trong lòng vẫn còn xấu hổ lại cảm thấy cách xa vạn dặm không thể chạm tới, quả thực khiến cho người ta không đoán được suy nghĩ trong lòng, nàng khẽ hé môi đỏ mọng nói:
- Tướng quân lúc này trời đông giá rét, không bằng đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở sơn trại, để cho thủ hạ huynh đệ của Trương Ninh chuẩn bị một chút, tận tình địa chủ, ngày mai hãy xuống núi, có được không?
Trương Lãng cũng cười lắc đầu bình tĩnh nói:
- Không cần lần sau có cơ hội rồi sẽ đến,còn nữa có cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, hai phe chúng ta buổi tối đều bị thất thế, coi như là hòa nhau.Đôi mắt phượng của Trương Ninh sâu thẳm nhìn Trương Lãng, sau đó nói:
- Tiểu nữ không tiễn xa được,mong tướng quân thông cảm nhiều.
Trương Lãng nhẹ nhàng gật đầu mà nói:
- Tiểu thư xin dừng bước.
Sau đó hắn cũng không quay đầu lại đi ra khỏi Hiên Viên phòng.
Trương Ninh nhìn theo hình bóng tiêu sái của hắn, trong lòng không hiểu sao bỗng nhiên dâng lên một cảm giác mất mát, tuy nhiên không thể phủ nhận người này thật là khôi ngô cao lớn, phóng đãng không bị trói buộc, lúc lạnh lúc nóng toàn thân phát ra hương vị nam nhân mười phần, chẳng những thủ đoạn biện pháp hay mà còn can đảm hơn người là một nhân vật vô cùng khó chơi, mặc dù mình không thể chứng kiến hắn làm thế nào lập nghiệp làm thế nào để tung hoành Thọ Xuân Hoài Nam bình định giang Nam Hà, Giang Đông đánh bại Tào Tháo Viên Thuật hai kình địch lớn được thiên tử truyền thánh chỉ, cho thấy hắn đúng là có bản lĩnh vượt qua thử thách, nếu như mình thật sự có thể được quân đội của hắn trợ giúp thì có lẽ đại thù chắc chắn báo được cho dù Thiên Nguyệt trại có bị sát nhập thì cũng không phải hối hnậ.
Suy nghĩ một lúc lâu, tâm tình của Trương Ninh trở nên bất định, cuối cùng nàng thở dài, thu hồi tâm tình lại.
Trương Trọng và Trương Côn hai người nhìn nhau cả hai cũng nhìn ra sự kinh dị trong mắt của đối phương, Trương Ninh từ nhỏ đến lớn chưa từng thất thố như vậy
Trương Lãng dẫn mấy trăm Ưng vệ rời khỏi sơn trại quay đầu quan sát Thiên Nguyệt trại tràn ngập ánh đuốc nhớ tới thu hoạch tối nay khóe miệng của hắn không kìm được mà nở ra nụ cười đắc ý, nhớ tới dáng vẻ tức giận của Trương Ninh nhất cử nhất động đều động lòng người, đến bây giờ hắn vẫn chưa quên tư vị từ cái miệng anh đào của nàng...
Dương Dung vòng lấy khuỷu tay của Trương Lãng, cong cái miệng nhỏ nhắn, nhìn nụ cười xấu xa của hắn rồi nói:
- Lão công vừa rồi hai người cô nam quả nữ ở trong phòng liệu có động chạm tình cảm gì không?
Trương Lãng giống như gặp một gáo nước lạnh liền thề lên thề xuống phủ nhận:
- Làm gì có đừng có nghĩ lung tung, ta và nàng ta chỉ trò chuyện một số điều cơ mật mà thôi.
Dương Dung vẫn không thể tin trừng to hai mắt mà nói:
- Vậy sao?
Nàng còn cố đem ngữ khí kéo dài, rõ ràng là không tin.
Trương Lãng nắm chặt cái mũi ngọc của nàng hung ác nói:
- Còn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với ta coi chừng ta ăn thịt nàng.
Triệu Vũ thấy Dương Dung gặp nạn thì vội vàng tiến lên trước cởi bỏ hổ trảo của Trương Lãng ra, vừa bất mãn nói:
- Lãng ca ca tại sao một chút phong độ cũng không có, mới nói một hai câu đã bắt nạt Dung tỷ tỷ.
Trương Lãng cười hắc hắc hai tiếng, hắn thu hồi hổ trảo thần sắc chuyển động nói:
- Được rồi không nói chuyện này nữa chúng ta xuống núi thôi.
Dương Dung giận dữ liếc nhìn Trương Lãng sau đó nhỏ giọng nói:
- Gia hỏa trốn tránh vấn đề.
Sau đó hất đầu không để ý tới Trương Lãng nữa mà nói chuyện với Triệu Vũ.
Chỉ trong chốc lát đoàn người đã xuống dưới ngũ long hạp cốc, chúng Ưng vệ còn lại canh gác nơi này thấy chúa công mình an toàn thì hoan hô vui sướng sau đó mọi người nghỉ ngơi hồi phục, lần này Ưng vệ tổn thương không lớn, tất cả đều quyết định trước khi hừng đông tới Hoài Âm thành, rồi an tâm dưỡng thương.
Một tuần sau, Trương Lãng bước vào địa bàn quản hạt của Lưu Biểu, Kinh Châu.
Kinh Châu bắc giáp Hán Miện, Đông giáp đất Ngô, tây thông Ba thục, tầm quan trọng không cần phải nói cũng biết, chỉ cần nhìn câu chuyện Long Trung Quyết sách mà mọi người ca tụng khi đó Gia Cát Lượng ở Long Trung định ba phần thiên hạ đề nghị Lưu Bị trước dùng Kinh Châu để dừng chân sau đó tây tiến ba thục, đợi thiên hạ có biến rồi xuất binh, cho thấy tầm quan trọng của nó lớn thế nào.
Năm sơ bình nguyên niên của Hán Hiến đế, thứ sử Kinh Châu Vương Duệ bình trường sa thái thú Tôn Kiên giết chết, Lưu Biểu thụ chiếu đảm nhiệm chức thứ sử ở nơi này, bình loạn đông tặc, nam phòng Giang Lăng bắc thủ Tương Dương, Kinh Châu tám quận vững chắc, trong tám quận đó bao gồm Nam Quận Giang Hạ quận Chương Lăng quận Nam Dương quận, Trường Sa quận Võ Lăng quận Linh Lăng quận Quế Dương quận.