Dương Dung không đợi Trương Lãng tỏ vẻ thương cảm nhìn qua tiểu hài tử này duỗi đầu ngón tay mà cẩn thận bắt mạch cho nó.
Thần sắc mọi người đều lộ vẻ khẩn trương, nhìn qua khuôn mặt diễm lệ của Dương Dung hi vọng có thể nhìn ra manh mối gì đó.
Mày liễu của Dương Dung nhíu lại khuôn mặt lộ ra vẻ nghiêm túc, lại nhìn hài tử kia mà nói:
- Cũng may chỉ là cảm sốt bình thường, tuy nhiên bệnh đã lâu đã qua giai đoạn điều trị tốt nhất, trong cơ thể cũng bị nhiễm khuẩn khiến cho có nhiều di chứng, tuy nhiên không có vấn đề gì lớn, ta làm một đơn thuốc, điều trị mấy ngày tin tưởng sẽ khá hơn.
Lão ăn mày kia nghe vậy hết sức tò mò, chỉ ngại thân phân nên không dám hỏi, chỉ nghi hoặc nói:
- Đơn thuốc gì?
Dương Dung nhẹ nhàng nói ra một đống dược tài đông y.
Trương Lãng sững sờ hoài nghi nhìn lão khất cai kia, lão không quan tâm bệnh tình của cháu mình mà lại hỏi đơn thuốc trước, chẳng lẽ lão nhân này hiểu y lý sao? Vậy hắn cũng có thể chữa bệnh cho cháu trai của mình, theo những thứ mà Dương Dung nói thì không phải rất khó, nếu như vậy lão đầu này cũng có thể làm lang trung hành y tế thế không cần làm ăn mày.
Trong lòng hắn nghi hoặc tuy nhiên trên mặt không biểu hiện ra mà hỏi:
- Lão nhân gia cũng hiểu y lý sao?
Lão khất cái liền nói:
- Lão đầu cũng hiểu một hai nhưng không biết nhiều lắm.
Trương Lãng càng ngày càng nghi hoặc tuy nhiên hắn không vạch trần, sau nửa khắc hắn quay đầu nói với một vệ binh:
- Ngươi đi gọi Nghiêm Tuấn mệnh cho hắn sắp xếp một thoáng, tụ tập tất cả ăn mày trong thành thống kê xem có bao nhiêu, để cho hắn an bài thích đáng.
Vệ binh kia ứng tiếng liền quay người rời đi.
Trương Lãng lúc này mới nói với lão khất cái:
- Tiểu hài tử trong người có bệnh Lãng muốn đem nó về trong quân tri bệnh không bằng lão nhân gia cùng tới?
Lão khất cái kia liên tục tỏ vẻ đồng ý, không ngừng khàn giọng cám ơn:
- Đa tạ đại nhân nâng đỡ.Trương Lãng cười nhạt lại mệnh cho một vệ sĩ ôm tiểu hài tử, một tay vịn lão giả, mọi người cùng nhau trở về quân doanh.
Trở lại quân doanh Dương Dung khai triển đơn thuốc, gọi binh sĩ lấy thuốc, mà Triệu Vũ thì nhấc cái miệng nhỏ nhắn lên, khuôn mặt lộ vẻ mất hứng, bực mình vì Trương Lãng không chịu mang nàng đi dạo phố, Trương Lãng đành phải lừa gạt một phen thề lên thề xuống lần sau sẽ dẫn theo nàng lúc này Triệu Vũ mới nở ra nụ cười.
Trương Lãng thì ở trong quân doanh bắt đầu xử lý quân vụ.
Nửa ngày sau ở bên ngoài lều truyền tới từng tiếng cười, thanh âm vô cùng thanh tịnh rất có sức cuốn hút như xa tận chân trời lại gần trong gang tấc, kế đó từ ngoài lều đi vào một người mặc y phục màu xanh sắc mặt hồng hào, hiện ra vẻ tiên phong đạo cốt mỉm cười nhìn Trương Lãng.
Trương Lãng sững sờ sau đó cảm thấy nghi hoặc người này là ai tại sao chưa từng xuất hiện ở trong quân, giống như chưa từng có nhân vật như thế.
Người này thong dong mỉm cười mở miệng nói:
- Tướng quân không nhớ sao, mới vừa rồi tướng quân còn mang thảo dân đến đây.
Trương Lãng kinh hãi sau đó bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng kỳ quái, người này chính là lão khất cái vừa rồi tới đây sao, tại sao sau khi trải qua tắm rửa thay quần áo lại một trời cách biệt, một người là trời một người là đất, thật khó có thể tiếp nhân.
Đã như vậy tại sao hắn lại phải giả làm một tên ăn mày, chỉ cần bề ngoài tiên phong đạo cốt này cũng đủ cho người ta sinh kính ý.
Hắn lập tức nổi lê nghi ngờ bốn phía tuy nhiên vẫn không kìm được cảm thán nói:
- Lão nhân gia thay quần áo xong, diện mạo đổi mới hoàn toàn, giống như thần tiên khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Lão nhân mỉm cười sắc mặt vô cùng thoải mái dễ chịu, hai mắt bắn ra tinh quang người thường khó có mà nói:
- Tướng quân không phải phàm nhân, không cần học bọn hủ nho nghiền ngẫm từng chữ một, thảo dân là người huyện Lư Giang họ Tả tên Từ tự là Nguyên Phóng đạo hiệu là Ô Giác tiên sinh.
- A!Trương Lãng kinh hô một tiếng, không thể ngờ được lão nhân này chính là thần tiên ở trong tam quốc, trong lòng khiếp sợ vô cùng.
Tả Từ mỉm cười thần sắc vô cùng phiêu dật mà nói tiếp:
- Thảo dân bình sinh học ngũ kinh kiêm thông tinh khí kỳ môn độn giáp nay thấy hán thất sắp suy thần tinh nổi lên bốn phía thiên hạ đại loạn dân chúng lầm than, sinh hoạt ở trong nước sôi nửa bỏng, ngày trước đang ở núi Nga Mi tu học thì thiên lôi đánh trúng vỡ đá, được ba quyển sách một quyển tên là Thiên Độn một quyển tên là Địa Độn một quyển tên là Nhân Độn Thiên Độn có thể cưỡi mây vượt gió, phi thăng lên trời, địa độn có thể xuyên qua đất đá nhân độn có thể vân du tứ hải, tàng hình biến thân, bao quát thiên văn địa lý, kỳ môn độn giáp các loại, chỉ cần tinh thông một hai là có thể tiếu ngạo muôn dân trăm họ.
- Độn Giáp Thiên Thư?
Hai mắt của Trương Lãng trợn trừng trong lòng vô cùng kích động và mong đợi.
Tả Từ gật nhẹ đầu hai mắt híp lại mà nói:
- Không sai thảo dân muốn tặng ba quyển sách này cho chí sĩ trợ người đó lập nghiệp bá vương cứu muôn dân trăm họ.
Trương Lãng tuy không lên tiếng nhưng trong lòng vui mừng chẳng lẽ Tả Từ muốn đưa sách đó cho mình?
Hắn liền hỏi:
- Tả đạo trưởng phải chăng muốn đem thiên thư truyền cho tại hạ?
Tả Từ nhẹ nhàng gật đầu mà cười nói:
- Không sai bần đạo lúc ở trên Thiên Trụ Sơn ngày đêm xem thần tinh, quần tinh lóng lánh vào năm cuối bỗng nhiên có một lưu tinh vọt lên, bay lên không trung bắn ra bốn phía, Từ cảm thấy rất hoang mang liền hỏi tượng thần quản lộ thì hắn nói ngôi sao mới đổi thiên hạ tất có minh chủ, cho nên một đường truy tìm vừa vặn gặp tướng quân đang đi du hành lập tức thử tướng quân quả nhiên tướng quân yên dân như con, cái gọi là được dân tâm thì được thiên hạ với khí độ của tướng quân và tài lược thì có thể khiến cho con dân mau chóng được thái bình thịnh thế.
Trong mắt của Tả Từ hiện ra kính ý và chờ mong.
Trương Lãng nghe xong thì há hốc mồm, uốn lượn đăm chiêu, Tả Từ dùng phương pháp này để khen mình hắn thật sự không tiếp thu được, đồng thời người ta còn tự nhận mình là thần tiên, nhưng mà hắn ở thế kỷ 21 tư tưởng hun đúc biết rất rõ đạo lý nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, lực lượng của một người là rất ít thân làm chủ soái chính là linh hồn của tam quân trực tiếp ảnh hưởng tới tam quân vừa Trương Lãng thì ở trong quân doanh bắt đầu xử lý quân vụ.