Trương Lãng trên vai sưng một cục to, không cần phải nói cũng biết là sẽ bị đau nhức mấy ngày.
Lại nói Trương Huân lãnh binh Trương Huân đến thành Hu Dị thì đã là canh ba. Trên thành đều không có người, một mảnh hắc ám, nên không khỏi cảm thấy nội tâm mê hoặc, liền gọi một Phó tướng bên cạnh.
Vị Phó tưởng kia vừa kêu lên hai tiếng, chợt nghe có người cười to, thanh âm truyền xa vạn dạm:
- Ta phụng mệnh chúa công, đã đoạt được thành. Tiểu nhi Trương Huân, còn không mau xuống ngựa đầu hàng.
Đúng là giọng nói như vịt đực của Yến Minh.
Đồng thời, những bó đuốc trên thành cũng cháy lên. Tất cả đều là tướng sĩ Từ Châu, rậm rạp chằng chịt.
Trần Lan giận dữ, không thèm trải qua sự đồng ý của Trương Huân, mang một số quân mã vọt lên. Nhưng cửa thành đóng chặt, trên thành mũi tên bắn xuống như mưa. Binh sĩ thương vong vô số.
Thủ hạ đại quân của Trương Huân trong nội tâm thất vọng đến cùng cực. Sĩ khí đã xuống đến mức thấp nhất.
Trương Huân ngồi trên ngựa, tức giận nói:
- Chủ tướng đã phó thác trọng trách bảo vệ Hu Dị cho ta. Nhưng hôm nay thất thủ, ta không còn mặt mũi nào đi gặp chúa công. Chi bằng dùng tính mạng này để đền đáp đại ân đại đức của chúa công.
Nói xong liền rút kiếm tự vẫn.
Lôi Bạc đứng bên cạnh cảm thấy sợ hãi. Nếu quả thật tính đến công tội, người phải bị rơi đầu xuống đất chắc chắn là y thì liền vội vàng nắm lấy cánh tay Trương Huân, không cho y hành động. Lôi Bạc vẻ mặt đau khổ, cầu khẩn nói:
- Tướng quân vạn lần không được làm như vậy. Việc cấp bách không phải là luận công tội cùng được mất. Như thế nào chiếm lại Hu Dị mới là nhiệm vụ thiết yếu.
Trương Huân sắc mặt thê lương, thở dài nói:
- Trương Lãng quả thật cao minh, mưu kế không ngừng. Như thế nào lại để cho quân ta phản công Hu Dị chứ. Hắn ta sẽ tăng thêm binh lính Từ Châu để thủ thành. Quân ta không có khả năng công thành, lại không có lương thảo. Chỉ cần thủ vững một buổi, ba quân không có lương thực. Ai có chiến tâm thì khi đó sẽ càng bị thảm bại.Lôi Bạc biết rõ Trương Huân lời nói thập phần có lý. Nhưng lúc này đây lại chẳng quan tâm nhiều như vậy, có chút kích động nói:
- Tướng quân, sự tình đã như vậy, quân ta chỉ có thể cưỡng ép đánh, còn hơn là không có cái gì. Quân ta còn năm sáu vạn, có thể trong thời gian ngắn leo lên thang mây, quyết định tử chiến.
Trương Huân bất đắc dĩ lắc đầu, sắc mặt trở nên già nua, giọng nói khàn khàn:
- Lui lại đi, chờ đại quân của Kỷ tướng quân. Quân ta bị đánh bại, thiếu đi chi khí. Hơn nữa người nào cũng mệt mỏi, đói khát, làm sao có thể chiến đấu. Mà quân đội của Trương Lãng đằng sau vẫn còn hùng mãnh truy đuổi.
Lôi Bạc còn muốn gì nữa, thì đã thấy Trương Huân thái độ kiên quyết, trong nội tâm thầm than một tiếng. Kỳ thật đây đã là biện pháp tốt nhất rồi. Tam quân không có lương thực, lại không có chi khí công thành. Cuộc chiến này không cần đánh cũng thua. Chính mình kiên quyết muốn phản công, chỉ là trong lòng vẫn còn hy vọng có thể may mắn chiếm lại Hu Dị, đỡ cho cái tội liều lĩnh của mình.
Trương Huân tâm trạng hết sức phức tạp, lãnh binh thất bại quay lại.
Khi binh của Triệu Vân đến, Yến Minh liền thông báo quân binh của Trương Huân vừa mới đi khỏi.
Hu Dị công thủ chiến, chỉ là một phần trong giai đoạn khí khăn. Phần kế tiếp mới chính là càng khó khăn hơn, càng có tính quyết định. Kỷ Linh đang cùng với đại quân Viên Thuật họp binh lại một chỗ với Trương Huân.
Ba ngày sau, Viên Thuật biết được Hu Dị thất thủ, tổn hao binh tướng thì giận dữ, khí sắc tái nhợt, ngay tại chỗ chém Trần Lan, Lôi Bạc, lại tước đi quyền hành của Trương Huân, binh mã của y giao cho Kỷ Linh chưởng quản.
Sau đó tự lĩnh đại quân đến thành Hu Dị, cao thấp binh lực khoảng mười lăm vạn tả hữu.
Đại binh Trương Lãng đã tiến vào Hu Dị, một lần nữa sắp xếp lại quân đội. Đem tất cả những hàng binh xếp vào bên trong. Binh sĩ của Dương Châu chiến lực không tầm thường. Nếu toàn bộ sát hại, sợ nhân tâm về sau chẳng ai dám đầu hàng. Như vậy thì thập phần đáng tiếc. Quân Dương Châu đa phần là lương dân, tuyệt đối không thể coi mạng người như cọng rơm ngọn rác. Nhưng nếu toàn bộ phóng thích thì chỉ sợ lại quay về với Viên Thuật, một lần nữa trở thành địch nhân với quân Từ Châu. Như vậy chi bằng chọn lấy những binh sĩ cường tráng lưu lại trong quân. Hiểu chi dùng lý, động chi dùng tình, xếp người đầu hàng vào làm phong phú lực lượng quân đội, lại khiến cho quân Từ Châu có thể giám sát. Sau này bình được Hoài Nam, thì đưa những binh sĩ già yếu quay trở lại Từ Châu, khai hoang đồn điền, nhất cử lưỡng tiện.
Sau khi chỉnh biên lại đội ngũ quân đội, toàn bộ do một tay Trương Liêu quản lý. Trương Liêu là một người làm việc rất giỏi. Một sự việc khiến Trương Lãng nhức đầu nhức óc, nay dưới tay y lại trở thành một việc hết sức nhẹ nhàng, bắt đầu thuận buồm xuôi gió.
Khi toàn bộ quân đội tiến vào Hu Dị xong, Trương Lãng đặc biệt ra lệnh. Nếu ai ở trong thành giết người, cướp của, hiếp dâm thì sẽ giết không tha. Làm loạn dân chúng sẽ tùy theo tình tiết mà xử phạt.
Hoàn cảnh lúc ấy, nếu người lãnh đạo lòng dạ ác độc thì sẽ ra lệnh tàn sát hết thảy dân chúng. Nhưng nếu người lãnh đạo tâm tính thiện lương thì cũng chỉ hạ lệnh lấy hết tiền bạc, rồi sung quân. Điều này khiến cho những mưu sư của Trương Lãng cảm thấy vui mừng. Đây mới thực là vì dân chúng mà suy nghĩ.
Trương Lãng một lần nữa lại tổ chức nghị sự trong phủ tại Hu Dị.
Bởi vì ai cũng biết, chiếm được Hu Dị chỉ là khúc nhạc dạo đầu tiên. Đại quân Viên Thuật tất sẽ toàn lực phản công. Lâm hoài chi địa chính là Hoài Nam đại môn. Một khi thất thủ, liền tương đương với cửa hông mở rộng ra. Đối phương có thể tùy ý xông thẳng vào bên trong, uy hiếp chính mình. Viên Thuật nếu như không phản công đến thì hắn có thể ngủ yên.
Sự kiện Triệu Vân phục kích, mọi người sau đó đều tán thưởng. Sự bội phục đồng thời lại kèm thêm một loại kính ý. Một người trung nghĩa song toàn tại cái nơi hỗn độn như thế này là hiếm thấy.
Từ Thứ hiện tại hoàn toàn có lòng tin vào đám người Điền Phong trước mặt. Gương mặt trung hậu của ông ta càng hiện lên sự tự tin từ trong ra ngoài:
- Lần này quân ta dùng mưu trước liên tục trá bại, mà là bại không ai hiểu thấu. Ai cũng biết quân ta giả bại sẽ làm cho Trương Huân nghi thần nghi quỷ. Bởi vì với việc quân ta dùng mưu kế đánh lui ba mươi vạn Tào quân, thực tại trên trời dưới đất, ai cũng sẽ hoài nghi tại sao có thể lừa dối như vậy, chứ đừng nói chi Trương Huân.
Trình Dục cười nói:
- Đứa trẻ ba tuổi cũng biết quân ta trá bại. Chỉ là hắn không đoán được dụng ý của mưu kế của ta là nằm ở chỗ nào.