Phôi Sủng

Chương 5: Ồ, có nói làm sao cũng leo lên rồi

Bên trong nhà chính.
Phương Nhã Phi mang theo rượu champagnes đi lòng vòng quanh các nghệ sĩ, vẫn đang tìm bóng dáng Thẩm Ý Đông nhưng không hề tìm được.
Đi một vòng lớn xong, phát hiện ra cũng không thấy Nam Nhược ở đâu cả.
Lúc này đột nhiên có chút linh cảm kỳ lạ, lẽ nào – –


Cô ta cuống cuồng không thôi bèn đi ra cứa lớn muốn ra bên ngoài tìm xem thế nào. Tìm một lúc lâu vẫn không thấy người, suy nghĩ một chút lại tiếp tục đi ra phía sau xem như thế nào.
Vừa đi đến hành lang bỗng nghe được giọng đàn ông trầm thấp.


“Có nhìn thấy không, mới vừa rồi Thẩm tổng với vị người mẫu mới kia cãi nhau đó?”
“Hai người lớn xác như vậy, có thể không nhìn thấy được à?”
“Xem khí thế của người mới kia, giống như không dễ trêu đâu.”


Phương Nhã Phi biết hai người đàn ông kia, là giám đốc giải trí của Húc Hoa, nghe nói cả hai đều là con cái nhà giàu có, thường xuyên hợp tác làm ăn với nhà họ Thẩm.


Bỗng một trong số hai người họ chợt cười xấu xa, “Tôi thấy Thẩm tổng rất là yêu thích cô người mới đó đấy, hay là chúng ta giúp anh ấy một lần?”
“Bỏ đi. Với cái tính tình của Thẩm tổng, cậu còn không biết ư, không giúp được, anh ấy ngược lại trực tiếp làm thịt chúng ta chứ giỡn.”


“Đó là vì cậu giúp, cho nên anh ấy đều không thích. Cậu yên tâm đi, tôi đã dò hỏi qua thư kí Trương rồi. Vị người mới kia í, đúng là khẩu vị của Thẩm tổng. Nhìn một chút những gì Thẩm tổng làm cho người ta hôm nay đi, biết rồi chứ?”
“Là vậy ư? Thế chúng ta phải giúp thật à?”


“Giúp chứ! Chính là phải giúp như nào nè.”
“Đưa thuốc đến đây, trực tiếp bỏ bọc rồi đưa đến phòng.”
“Được nhá!”
Phương Nhã Phi trốn ở mặt sau của hòn núi giả, nghe thấy hết thảy toàn bộ kế hoạch của bọn họ. Bàn tay cầm ly champagnes run rẩy.


Thẩm Ý Đông vừa ý Nam Nhược?”
Bọn họ muốn đưa Nam Nhược lên giường Thẩm Ý Đông?
Hiện tại đầu óc cô ta đang bị xoáy vào vấn đề này, bất thình lình xiết chặt ly rượu trong tay.


Cô ta không thể để chuyện này xảy ra được. Bằng không, tương lai của cô ta sẽ thật sự không còn hi vọng nữa rồi.

Đẩy người xuống hồ nước xong, Nam Nhược cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.
Nhiều năm như vậy, những uất ức xếp chật đáy lòng, rốt cục cũng được giải phóng.


Vui vẻ quay trở lại nhà chính, có vài ba nghệ sĩ đi đến bắt chuyện với Nam Nhược.
Bởi vì vừa rồi đứng bên ngoài hóng gió cho nên đầu óc cô giờ tỉnh táo đi rất nhiều, hiển nhiên đối phó với đám người này sẽ càng dễ như bóc bánh.


Thời điểm có vài đàn em trong công ty đi đến nói muốn học hỏi bí quyết để có thể gầy được như cô thì, Phương Nhã Phi cũng từ bên ngoài đi vào.
Làm bộ vô ý đi đến cạnh Nam Nhược, sau đó lặng lẽ gia nhập cuộc trò chuyện của bọn họ.


Nam Nhược cũng không hề ghét bỏ Phương Nhã Phi cho nên trông thấy cô ta đi đến có ý muốn gia nhập chủ đề này, chỉ đơn giản nghĩ cô ta đang muốn mở rộng phạm vị xã giao, còn nhìn cô ta cười cười, thuận nước đẩy thuyền chuyển chủ đề lên người cô ta.


Phương Nhã Phi nói ra cân nặng của mình, đám đàn em nghe xong đều trợn mắt ngoác mồm, bày tỏ vô cùng thích thú với phương pháp duy trì vóc dáng của cô ta, lần nữa thảo luận về chủ đề đó.
Đúng lúc này, có hai vị giám đốc giải trí cầm rượu đi tới chỗ bọn họ.


Họ đặc biệt quý ông mời Nam Nhược đi đến một bên bàn về kế hoạch công việc của cô trong tương lai.
Tuy Nam Nhược đã uống rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhận ra hai người vừa đến là ai.


Này chính là giám đốc điều hành lúc trước Thẩm Ý Đông có giới thiệu qua, cô không từ chối cười cười đồng ý với bọn họ, một bên nói chuyện một bên cùng bọn họ đi ra ngoài.
Phương Nhã Phi trông thấy hai người kia đi đến chỗ bọn họ, lòng đã sôi cuồn cuộn như dầu cháy rồi.


Lại nhìn họ đưa người ra ngoài, lòng càng hoảng tợn, dứt khoát muốn đi theo nào ngờ bị một đàn em có mắt như mù chặn lại, cô ta quả thật gấp đến độ tựa kiến bò trên chảo nóng.


Chờ tới khi cô ta có thể đi ra ngoài, ngay lập tức ba chân bốn cẳng đi tìm Nam Nhược vậy mà không thấy người ở đâu hết.
Điên cuồng nắm tay thành đấm, nhưng cũng đành bó tay hết cách.


Ở một diễn biến khác, Nam Nhược đi theo hai người đàn ông kia đến sân sau, tìm một bộ ghế sofa sau đó cùng nhau ngồi xuống.
Cả hai đều rất khách sáo, phạm vi trò chuyện đều xoay quanh phương diện phát triển công việc của cô, cho nên Nam Nhược cũng không lấy lòng phòng bị.


Chỉ là vừa uống được non nửa ly rượu, liền phát hiện có chỗ không đúng.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhìn cô cười cười, trong nháy mắt nhìn thấy nụ cười đó cô liền hiểu rõ ràng.


Cô ngay lập tức đứng dậy muốn rời đi thì, họ cũng nhanh chóng đứng dậy theo, lúc này mặt mũi cô đã không thể hài hòa nổi, chỉ vào mặt bọn họ, hung tợn nói: “Ngồi xuống cho tôi!”


Cả người cô chợt căng thẳng, cũng mặc kệ bọn họ có phản ứng gì, trực tiếp xoay người, hai bước lại ba bước chạy nhanh về phía sau.
Chạy được một đoạn bèn quay đầu lại nhìn nhìn, trông thấy hai người kia vậy mà đứng một chỗ không nhúc nhích.


Trong lòng sinh ra nghi ngờ, nhưng lúc này mới không rảnh quản nhiều như vậy, chỉ có thể nhanh chóng tìm một chỗ an toàn.
Thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể cũng chầm chậm có những cảm giác khác lạ.


Mặc dù chưa từng dùng qua thứ này, nhưng chính là không ăn thịt heo cũng trông thấy heo chạy, cô đâu phải hoàn toàn không biết.
Trước kia, từng nghe một đồng nghiệp bị dính phải thứ hàng này, sau đó bị người ta cưỡng hϊế͙p͙(*). Bởi vì sợ dính phải mấy thứ này, cho nên mọi ngày cô đều luôn cẩn thận.


(*) Nguyên văn”药带走侵”: Hán – Việt là ‘dược mang đi xâm’.
Hôm nay cô thật đã quá tự mãn vênh váo, chính là không nghĩ hai người đàn ông kia sẽ dám ở trên đất Thẩm Ý Đông, bỏ thuốc cô.
Cô thật muốn tát mình một cái thật mạnh.


Nhưng, đã hoàn toàn không còn chút sức lực.
Cô cảm thấy có thứ gì đó như đang thiêu rụi cơ thể cô, cả tay lẫn chân đều trở nên vô lực, cả người ngất ngất ngây ngây.
Nóng quá. Rất rất rất nóng.


Cô muốn đi tìm nước uống, hoặc là đem của người mình nhúng luôn vào trong nước cũng được.
Trong lúc vội vàng cô rẽ vào một góc rồi lại đi tới khoảng sân trong cùng.


Nhìn thấy bên cạnh có một cánh cửa gỗ màu đen đang mở, lại hai bước nhập ba bước tiếp tục đi vào, nghĩ nghĩ trước tiên cần phải tìm nước uống mới được.


Bên trong căn phòng được thiết kế cực kỳ trang nhã, nồng đậm hơi thở xưa cổ, trên tường treo rất nhiều tranh quốc họa xinh đẹp. Cái gì cũng tốt, chỉ là đến một cốc nước cũng không có.


Cô phát cáu, bèn nắm lấy tóc mình hết kéo rồi lại kéo, nghĩ đau đớn như này sẽ có thể giúp cô kìm nén được cỗ cảm giác kì lạ đang trỗi dậy trong cơ thể.
“Nam Nhược?”


Nghe thấy có người gọi mình, cô nhanh chóng xoay người lại, nào ngờ lại trông thấy Thẩm Ý Đông đã đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ, đứng phía sau bức rèm ngọc.
Cô nhíu mày, nghĩ thầm: Như thế nào anh ta lại ở chỗ này?


Chỉ liếc qua cô một cái, Thẩm Ý Đông liền trông ra cô không bình thường, vừa đi về phía cô vừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Làm sao mặt em hồng như thế này?”
Anh dùng mu bàn tay áp lên má Nam Nhược.
Nam Nhược hấp tấp hất tay anh ra, “Đừng chạm vào tôi.”


Thanh âm vừa bật ra cô mới phát hiện, giọng của cô trở nên mềm mại mê hoặc như vầy.


Cô xoay người muốn đi, nhưng lại bị Thẩm Ý Đông lôi trở về, cả người mềm nhũn nằm oặt trong ngực anh, giẫy dụa muốn đứng dậy nhưng trên dưới không một tế bào nào còn là năng lượng, quả thật cô không có cách gì chạy trốn nữa rồi.


Thẩm Ý Đông ôm lấy eo cô, gần như là dùng hết sức mà ôm. Cúi đầu nhìn vào sóng nước lấp loáng trong mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Xảy ra chuyện gì?”
“Anh quản không được.” Câu chữ thì vô cùng hung hăng, nhưng ngữ điệu thì không hề.


Anh chỉ cảm thấy người trong lòng nhiệt độ rất cao, áp lên lồng ngực của anh, hệt một ngọn đuốc đang từng xíu lại từng xíu bập bùng thiêu trụi cơ thể anh.
Lúc này anh mới lấy lại phản ứng, “Là ai làm em thành như vậy?”


Nam Nhược giơ tay lên nhưng là tát một phát vào mặt anh, “Còn không phải là mấy tên cấp dưới giỏi giang kia của anh sao! Đồ khốn nạn!”
Lần này, cái bạt tay tựa mèo quào của cô không hề làm Thẩm Ý Đông tức giận, ngược lại có chút đau lòng.


Ý chí Nam Nhược cũng được coi như rất kiên định, bị bỏ thuốc nhưng vẫn có thể duy trì tỉnh táo lâu như vậy.
Chỉ là qua một hồi dây dưa, cơ thể cô thay đổi càng rõ ràng hơn. Cái cảm giác muốn kia quá rõ ràng, nó khiến cô phát cáu.


Cô không thể chịu đựng nỗi cái ôm của anh nữa, “hung dữ” mắng, “Cái tên khốn nhà anh, buông tôi ra.”
Thẩm Ý Đông híp mắt, ôm chặt lấy cô đi về phía đằng sau tấm rèm.
Cô giống như hiểu ra cái gì đó, nhưng không hề nói nữa.


“Khoảng sân này chỉ có tôi ở, thư kí Trương ở đầu ngoài, những người khác không thể vào được.”


Thẩm Ý Đông giải thích, cũng đem người ôm đến bên chiếc giường đàn hương(*), nhẹ nhàng đặt cô xuống. Anh nghiêng người tựa lưng vào gối, đem sợi tóc rơi bên má cô vén ra sau tai, sau đấy, dán lòng bàn tay lên gò má cô.
(*) Cây đàn hương.
“Rất khó chịu?”


Nam Nhược bạt mạng cắn chặt môi, chỉ là muốn ngăn chặn cỗ xúc cảm kì lạ trong cơ thể, liền đã tiêu hao hết thảy sức lực của cô.
Cô thật không còn dư chút hơi tàn nào đi cãi nhau với anh.
Anh tự nhiên cũng hiểu, khẽ thở dài, “Tôi giúp em.”


“Quân khốn nạn.” Qua hồi lâu sau, Nam Nhược mới thốt ra được một câu mắng.
Thẩm Ý Đông cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cô, “Ông đây chính là quân khốn nạn đấy, em có thể cắn tôi sao?”
Nam Nhược tức đến mức quai hàm cũng muốn lệch.
Thế nhưng, cô cũng không có cách nào.


Loại xúc cảm kỳ lạ kia càng lúc càng tồi tệ, men theo đó chính là cảm giác thiêu đốt càng ngày càng mãnh liệt.


Thời điểm Thẩm Ý Đồng kề môi anh đến bên môi cô, cô cảm giác được mình chính là được cứu rồi, không nhịn được bèn ngước đầu lên, như muốn hút lấy nguồn cứu sinh ấy.


Cô đưa lưỡi ra, đầu lưỡi khẽ chạm lên cánh môi anh, nhè nhẹ trêu chọc, khiến Thẩm Ý Đông càng thêm mất khống chế. Anh bắt lấy hai tay cô ấn lên trên đỉnh đầu, trong mắt là một mảnh dục vọng đậm nồng.
Bàn tay anh chạm vào dây lưng trên váy cô.


Như ý thức được cái gì đó, trên dưới mỗi một tế bào đều đang run rẩy nhưng mồm thì vẫn cậy mạnh, “Có tin hay không tôi sẽ đánh anh?”
Anh cười, “Tin.”
Căn bản là không làm gì được anh, người này da mặt dày thì thôi đi, lại còn dày đến xem thành chuyện đương nhiên.


Tháo thắt lưng ra, chiếc váy satin trắng mềm mại rơi xuống, một thân trắng ngần.
Anh cúi đầu nhìn vào điểm sâu hút trong mắt cô, “Có tin hay không tôi sẽ ở đây làm em?”
“Có giỏi anh liền làm.”
Khóe miệng anh nhếch cao, cười đến vô cùng xán lạn.
“Lát nữa đừng khóc.”
“Ồ.”


Sự thật chứng minh, mạnh miệng chính là vô dụng.
Ở trước mặt Thẩm Ý Đông, xưa giờ Nam Nhược luôn là người hạ cờ xuống trước. Bởi vì, trong tim cô chính là có người này, vẫn luôn luôn có, mạnh miệng thì cứ mạnh miệng, cô như thế nào cũng không đấu lại anh.


Anh nói phải ở chỗ này làm cô thì, tuyệt đối sẽ không bao giờ giữ lại cô cho đến ngày mai.
Bởi vì tác dụng của thuốc quá mạnh cho nên dù là lần đầu tiên nhưng cô không hề cảm thấy quá nhiều đau đớn, trái lại còn mơ hồ nếm được ít ỏi ngọt ngào.


Huống chi người quật cường như cô, hiển nhiên không hề muốn khóc trước mặt anh. Chỉ là sau vài lần cô thật sự cáu rồi, bèn há to miệng cắn một phát thật mạnh lên tai anh, tựa như xem tai anh là thịt mà cắn nát.


Nhưng điều khiến cô bất ngờ hơn chính là, dù đã quen biết anh nhiều năm như vậy, từ lúc Thẩm  Ý Đông còn là một thằng oắt loi choi cho đến khi trở thành một người đàn ông thành thục, lại không nghĩ rằng anh sẽ thành thục đến ngập tràn mị lực như này.


Nhiều lần sau, thậm chí cô thật sự nghĩ rằng cô sắp không chịu được nữa, cả người cứng như khúc gỗ khô. Anh bèn nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, thấp giọng vỗ về.
Hóa ra, người đàn ông này lúc ở trên giường, vậy mà biết vỗ về phụ nữ.


Sau đó, đợi cô thả lỏng xong liền lần nữa dằn vặt cô đến chết.
Một đêm kiều diễm.
Nam Nhược bị anh xơi đến mệt lử, sau khi kết thúc cô nằm oặt trên ngực anh, nhịn không được ngủ thϊế͙p͙ đi.
Thẩm Ý Đông ôm cô, trên mặt là một trời yêu thương nuông chiều.


Non nửa đêm cứ vậy nhìn cô không thích ngủ, rất nhanh ngày mới đã bắt đầu, cuối cùng cũng chịu nghiêng người nhắm mắt ngủ.


Thời điểm lần nữa mở mắt ra thì, người trong lòng vẫn còn đấy, anh đón lấy ánh mặt trời cười rực rỡ, nhớ lại cảm giác ngày hôm qua cùng với cô, trên dưới mỗi một tế bào bất chợt bắt dầu khô nóng.
Kìm lòng không đặng tiến đến gần cô, thật muốn hôn cô một cái thật sâu.


Người trong lòng đột nhiên mở mắt ra nhìn anh: “Làm gì đấy?”
“Em cho rằng tôi phải làm gì?” Ngón tay anh vuốt ve gò má cô, thăm thẳm trong đáy mắt là cả một trời dịu dàng.


Cô không chút cảm xúc đẩy anh ra, nói: “Thẩm Ý Đông, đủ rồi đấy. Chỉ là tình một đêm mà thôi, đừng làm bộ dịu dàng đến cái độ này nữa, không cần thiết đâu.”
Đầu mày anh khẽ nhíu: “Tình. Một. Đêm?”
“Bằng không thì sao?”


Thẩm Ý Đông dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ hàm dưới, buồn bực trong cơ thể đã hóa thành giận dữ.


“Tình một đêm? Là em tình một đêm lại có thể hưởng thụ như vậy sao? Ngày hôm qua lúc ở dưới người tôi, thời điểm âm a ngâm nga sung sướng gọi tên tôi, em có nghĩ đấy là tình một đêm không?”
Nam Nhược lộ ra vẻ mặt ngốc si, trợn trắng mắt nhìn anh.


“Anh cho là tôi tình nguyện sao? Nếu không phải cái đám xấu xa kia bỏ thuốc tôi, tôi sẽ như vậy? Tôi còn đang muốn hỏi anh đây, ở ngay trên đất của anh tôi vậy mà bị người ta bỏ thuốc, hẳn là Thẩm tổng nên cho tôi một lời giải thích?”


Chuyện này ngày hôm qua Thẩm Ý Đông đã cho thứ kí Trương đi điều tra, “Điều tra xong sẽ cho em biết.”
“Ah, vậy tôi có thể chờ nha, Thẩm tổng.” Nam Nhược nhìn anh một cách kì quái, “Nhưng mà tôi nhớ rất rõ bọn họ đều người của Thẩm tổng nhỉ?”


Nháy mắt đó sắc mặt Thẩm Ý Đông đại biến, “Ông đây nếu muốn em, cũng không đến mức phải dùng loại thủ đoạn thấp hèn như thế, trực tiếp vác em đi so ra còn đơn giản hơn.”
Hiển nhiên Nam Nhược hiểu rất rõ tĩnh cách anh. Loại chuyện mất mặt như này, quả thật không phải phong cách của anh.


Nhưng cô chính là không muốn hạ cờ xuống trước, “Ồ, có nói làm sao cũng leo lên rồi.”
“…” Thôi được rồi.
Cô ngồi dậy quay đầu lại quét mắt trên dưới khắp người anh, nhàn nhạt nói, “Dáng người ngon nghẻ lắm nhá.”


Thẩm Ý Đông: “…” Anh mẹ nó vậy mà cứng lên là cái giống quỷ gì đang diễn ra đây?
Chính là anh còn đang trong mông lung khϊế͙p͙ sợ, thì Nam Nhược cứ trần như nhộng đứng dậy, không chút suy nghĩ đi vào phòng tắm.


Thẩm Ý Đông tựa vào đầu giường chộp lấy hộp thuốc lá đặt bên cạnh rút ra một điếu, lại cầm bật lửa lên đốt lửa.
Khói trắng lững thững bay rồi lượn lờ thành vài vòng mỏng tang.
Anh ngẩng đầu, tâm tình thoải mái nở nụ cười.