Phôi Sủng

Chương 3: Có quỷ mới tin

Mọi người tụ họp ở tầng một của du thuyền, dưới ánh trăng sáng ngời, bữa tiệc đêm chúc mừng bắt đầu.
Nam Nhược không có nhiều hứng thú, cô chỉ cảm thấy rất mệt. Bây giờ chỉ cần cho cô một cái ghế, cô có thể ngồi xuống liền ngay sau đó sẽ ngủ đến bất tỉnh nhân sự.


Nhưng thật rõ ràng, điều này là không thể. Không đối phó với bữa “thịnh yến” này cho xong, cô sợ rằng mình không thể trở về phòng nghỉ ngơi.
Xung quanh có vài người mẫu đang cùng nhau chụp hình, Harana bá lấy vai của cô, kéo cô đi đến chỗ bọn họ.


Chụp được khoảng một lúc, nhà thiết kế chính của M.J đi tới. Mọi người lũ lượt vây quanh ông ta bắt chuyện.
Nam Nhược cũng hàn huyên với ông ta hai ba câu, cảm thấy không có ý nghĩa gì, bèn cầm một ly champagne đi tới một góc trên boong tàu hóng gió.
Trong đêm gió biển mang theo hương muối, có chút mặn.


Nam Nhược cụp mắt, lắc lắc ly rượu trong tay, đưa lên uống một ngụm, vị rượu dần dần lan tỏa khắp khoang miệng khiến cô cảm thấy thật sảng khoái, mệt nhọc cũng vơi đi đôi chút.
Cô vén tóc sang một bên, tì khuỷu tay lên lan can của boong tàu, non nửa người nghiêng về phía trước dựa vào lan can.


Bộ lễ phục màu đen bó sát người ôm lấy bờ mông đầy đặn, phô trọn đường cong thướt tha trên người cô.
Thẩm Ý Đông đứng cách đó không xa quan sát cô một lúc lâu, hiển nhiên nhìn được tư thái này của cô, trong yên lặng ngón tay cái lại móc lấy khóe ngón tay trỏ.
Đi tới.


Cảm giác được có người đang đến gần, Nam Nhược quay đầu lại nhìn.
Phát hiện người đến là Thẩm Ý Đông, nhưng biểu cảm lại không chút bất ngờ, cũng không nhìn anh, quay đầu lại, tiếp tục nhìn vào một chấm đèn cách đó không quá xa.


Thẩm Ý Đông đến gần, vai cũng sắp đụng vào vai cô, mặt đối diện với biển rộng thăm thẳm.
“Thứ đồ này uống nhiều sẽ dễ dàng khiến người ta say.”
Có lòng tốt nhắc nhở.
Người phụ nữ bên cạnh vẫn yên lặng đứng đó, không hề trả lời.


Hồi lâu sau, anh có chút không kiên nhẫn, “Có nghe thấy không?”
Khẩu khí thật bá đạo.
Trong vệt gió biển mỏng manh, cuối cùng cô cũng nâng cằm quay sang nhìn anh, dưới hàng mi cong dày ánh nhìn của cô càng thêm phần lạnh lùng kiêu ngạo.
Cô nhấp môi, chỉ một từ đơn giản, “Cút.”


“Dám mắng tôi?” Thẩm Ý Đông cắn chặt hàm dưới, nhìn thẳng vào mắt cô, “Em lại phát bệnh rồi có phải không?”
Nam Nhược vậy mà lại không chút sợ anh, vẻ mặt hung hăng, hoàn toàn không có ý tứ muốn bại trận.


Đuôi mắt liếc về phía anh, khóe miệng hơi hơi giương lên, tiếp tục khiêu chiến giới hạn của anh: “Anh là ai nhỉ? Tôi có phát bệnh hay không có liên quan gì đến anh à?”
“Em…”


Thẩm Ý Đông lời còn chưa nói xong, Nam Nhược đã nhấc chân, nhằm về phía anh mà giẫm thật mạnh, hất tóc, sau đó không chút cả nể xoay người đi thẳng.
Chính là một con gà mẹ hùng dũng oai vệ. Chọc đến bà bà liền mổ chết mày, làm sao?!


Người đàn ông vẫn đứng đấy, nắm đấm cắm trong túi quần càng lúc càng chặt, cảm giác được mỗi một đầu ngón tay đều đang đau buốt, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.


Hồi lâu sau mới cúi đầu, lầm bầm lầu bầu tựa như nói một câu: “Đứa nhóc này, thật sự vẫn thèm đòn như xưa mà.”
Giây tiếp theo, anh cười lạnh lùng, “Tôi là ai ư? Ồ.”
Ông đây không khiến cho em khóc lóc gọi bố, ông đây liền theo họ em.


Thời điểm rời khỏi du thuyền, đã là rạng sáng năm giờ.
Nam Nhược mang theo Kha Khả lên xe bảo mẫu. Không nghĩ rằng quản lí của cô Ngô Già cũng đang ở đó.
Ngô Già ngồi ở ghế phó lái, quay đầu lại nhìn bọn họ, “Còn tốt chứ?”


Nam Nhược một câu cũng lười nói, ngửa cổ ra sau, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhắm mắt lại liền ngủ.
Kha Khả ngồi bên cạnh thay cô trả lời, “Mấy ngày nay Nam tỷ làm việc liên tục không thôi, khẳng định là đang mệt chết.”
Ngô Già gật gù, “Vậy ngủ một chút đi, sắp tới nhà rồi.”


Cô vẫn chưa thật sự ngủ, nghe được câu nói đó, ở trong lòng yên lặng đáp lại một câu, “Nơi kia không phải nhà, chỉ là một căn phòng đã thuê mà thôi.”
Sau đó, lại nhớ đến gương mặt anh, tim không chút do dự thập thình đánh lô tô.
Hồi lâu sau, trong cơn mê man cô đã ngủ thϊế͙p͙ đi.


Cô mơ, cô quay trở về hồi còn học Nhất Trung, Thiệu Thành.
Khi đó, Nhất Trung có một cái lão đại, gọi là Thẩm Ý Đông.
Anh học rất giỏi, quanh năm vị trí số một đều vững vàng thuộc về anh, chưa một lần vụt khỏi.


Một học bá lợi hại như thế, hơn nữa còn là một ác bá có tiếng trong trường học.
Sau lưng anh có một đám huynh đệ(*), mỗi ngày đều đi sau mông anh, cái gì cũng đều không làm, cứ vậy mà lóc cóc đi theo anh.
(*) BYY cứ thích để Hán – Việt như vậy nghe cho ngầu, nên mọi người đừng thắc mắc nhé.


Một chàng trai như thế, chính là loại cám dỗ kinh hoàng đối với mấy cô gái mới học yêu.
Bao gồm cả Nam Nhược.
Khi đó vừa mới lên lớp mười, Nam Nhược cao sắp sửa một mét bảy mươi, đứng giữa một đám học sinh nữ Nam Nhược chính là một con cò gầy, rất cao cũng rất gầy.


Có một đôi chân thon dài, lại trắng mềm tinh tế, hấp dẫn biết bao nhiêu ánh nhìn của đám học sinh nam, cũng làm cho hết thảy bạn học nữ đố kị.
Cho nên, nhân duyên của cô với mấy bạn học nữ đều không tốt.
Lần đầu tiên Nam Nhược nói chuyện với Thẩm Ý Đông là ở căn-tin của trường học.


Tháng tám khí trời khô nóng, Nam Nhược vừa học xong giờ thể dục liền ba chân bốn cẳng chạy đến căn-tin mua nước uống.
Mới vừa đi đến cửa căn-tin thì, gặp phải một đám học sinh nam có chút xấu xa nghiêng người tựa vào cửa nhìn về phía cô bạt mạng huýt sáo.


Váy đồng phục vốn dài đã bị Nam Nhược xén lên vài phân, dưới làn váy đẹp đẽ, Nam Nhược duyên dáng thướt tha đi ngang qua đám người nọ.
Không một chút sợ hãi, trái lại còn quang minh chính đại đem tầm mắt đặt lên người Thẩm Ý Đông.


Thẩm Ý Đông đứng ở chính giữa, lưng dựa vào vách tường đã ngập màu rêu. Trong tay cầm một chai nước giải khát, chính là đang ngửa cổ uống từng ngụm lớn.
Nắm bắt được cái nhìn nóng bỏng của cô anh bèn cúi đầu, chau mày liếc cô một giây.
Cô bất ngờ cong môi, nhìn anh nở nụ cười rực rỡ.


Thẩm Ý Đông mơ hồ có chút khó chịu, gần như không nhớ chính mình có quen biết qua một người như cô.
Chờ cô đi vào quầy tạp hóa, Trần Trạm đứng bên cạnh kỳ quái nhìn anh hỏi: “Quen biết à?”


Thẩm Ý Đông lắc đầu, Trần Trạm nghi ngờ nói tiếp, “Không quen biết, thế sao con gái người ta lại nhìn cậu cười cơ chứ?”
“Tôi con mẹ nó làm sao biết?”


Trần Trạm “Ồ” một tiếng, rõ ràng không tin, “Không phải gần đây cậu muốn có bạn gái sao? Cô gái này rất được ah, hoa khôi của trường.”
“Hoa khôi của trường?” Thẩm Ý Đông ngu ngơ, “Hoa khôi của trường không phải là Ngôn Nặc sao?”


“Ngôn Nặc?” Trần Trạm nghệt mặt ra, “Cậu mẹ nó là đang sống ở cái hành tinh nào thế? Tiểu tỷ tỷ Ngôn Nặc người ta đã tốt nghiệp từ đời tám hoánh nào rồi, giờ người ta đang ở Thiệu Hưng học đại học đấy.”
“Ồ…” Thẩm Ý Đông cũng không quan tâm cho lắm.


Trần Trạm với mấy huynh đệ khác đứng bên cạnh còn đương chê cười anh, ngoài trừ học ra, cái gì anh cũng lười để trong lòng. Nếu không rõ anh sở hữu IQ 200, thì bọn họ cá chắc anh là một thằng ngốc của giới hào môn, cái quái gì cũng không biết.


Nghe càng nhiều, Thẩm Ý Đông cảm thấy có chút bực mình, giơ tay liền muốn đánh người.
Bỗng nhiên có một cô gái bước ra từ căn-tin, chính là hướng về phía bọn họ mà đi tới.


Cả đám người dõi mắt theo đôi chân thon dài nọ, cứ vậy rồi ngừng trước mắt bọn họ, ngẩng đầu lên, vậy mà trông thấy hoa khôi của trường.
Hoa khôi ném về phía Thẩm Ý Đông một thứ, anh nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, cúi đầu nhìn, là một cây kem que.


Lại trong nghi ngờ mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô nhóc kia.
Nam Nhược hờ hững cắn một miếng kem vị dâu, ồ mùi vị không tệ nhá, mát mát lành lạnh.
Cô đút tay vào trong túi áo, cười rực rỡ,  “Mời cậu ăn cây kem, chúng ta quen nhau đi.”


Thẩm Ý Đông cầm cây kem trong tay, ước lượng một chút, không lên tiếng.
“Nam Nhược, năm một lớp 16. Năm nay 17 tuổi.”
Anh nhìn cô đăm đăm.
“Tôi biết cậu, cậu gọi là Thẩm Ý Đông, là một cái học bá. Mà tôi, cũng vậy. Cho nên, chúng ta chính là trời sinh một đôi.”


Rốt cục anh cũng chịu cười, nhạt nhòa, “Trời sinh một đôi?”
“Đúng. Tôi, và cậu.”
Khóe miệng anh càng nhếch càng cao, tâm trạng có một kiểu vui vẻ không biết nên diễn tả như thế nào.


Từ năm sơ trung(*) đến giờ, đã có không ít bạn học nữ tỏ tình với anh, lén lén lút lút viết thư tình có, mà trực tiếp tỏ tình cũng có.
(*) Sơ trung: cấp 2.


Nhưng mà phong cách nghĩa chính ngôn từ(*) nói rằng cô chính là người trời sinh để đứng cạnh anh như này, thật là lần đầu tiên được trông thấy.
(*) Nghĩa chính ngôn từ: Biện minh đầy đủ với cách diễn đạt trang trọng và mạnh mẽ.


Trần Trạm đứng bên cạnh bị kinh ngạc đến ngu người, mồm há to như có thể nhét tròn một quả trứng.
Hoa khôi của trường quả trâu bò ah, đến cách thổ lộ cũng khác xa người ta mười dặm đường.
Thẩm Ý Đông vậy mà một mặt bình tĩnh, “Một đôi trời sinh, đây chỉ là cô nói.”


“Ồ?” Nam Nhược một bên gặm kem, một bên hỏi: “Vậy cậu cảm thấy sao?”
“Tôi cảm thấy, cô chính là đang làm trò con bò.”

Giấc mơ cứ vậy mà kết thúc.
Nam Nhược vì bị người ta lay vai mà tỉnh lại. Khoảnh khắc mở mắt ra, tựa hồ còn có chút hoang mang.


Kha Khả ở bên cạnh nói nhỏ, “Nam tỷ, về đến nhà rồi ạ.”
Ngô Già cũng quay đầu lại nói: “Lên phòng đi, tắm rửa rồi thong thả ngủ một giấc. Ngày mai cùng ngày mốt đều không có lịch làm việc, em có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Lúc này Nam Nhược mới phát hiện ra, hóa ra là mơ thôi.


Trên dưới mỗi một tế bào đang căng thẳng cuối cùng cũng được giải phóng, cô tự nói với chính mình, anh ấy cũng đâu có từ chối mình nữa, chỉ là mơ thôi. Là mơ thôi.


Kha Khả bồi Nam Nhược đi lên lầu, giúp cô dọn dẹp lại căn phòng, đợi cô tắm xong leo lên giường, sau đó mới tắt hết đền, rồi im lặng rời đi.
Nam Nhược thật sự là rất mệt, kéo chăn lên phủ kín mặt, sau đó ngủ thϊế͙p͙ đi.
Hai ngày liên tiếp, cô đều ở trong nhà ngủ bù.


Đã không có lịch ra ngoài làm việc, cho nên cô dứt khoát cho Kha Khả nghỉ làm. Chính là muốn trốn lì bên trong nhà trọ, đến giờ cơm thì gọi đồ ăn ngoài giải quyết.
Cứ vậy ăn no liền ngủ, ngủ đủ thì lại dậy ăn.
Liền như vậy, chuyện lệch múi giờ cũng khá hơn một chút, nhanh chóng tập thành thói quen.


Đến ngày thứ ba, Ngô Già mang theo Kha Khả tới cửa.
Thời điểm bọn họ đến nơi, Nam Nhược đang ở trong phòng khách luyện yoga, làm một tư thế trồng cây chuối. Động tác cần bao nhiêu nguy hiểm có bấy nhiêu nguy hiểm.


Ngô Già vội vã chạy tới, sợ bất thình lình sẽ dọa cô, nào ngờ thế mà dọa đến cô, lúc nói chuyện còn rất nhẹ nhàng: “Ôi bà cô của tôi ơi, em chớ có đem cái cổ của mình vặn sái nhé.”


Nam Nhược lườm cô ấy một cái, trở người đặt mông ngồi trên tấm thảm yoga, từ tốn hít từng hơi thật sâu.
Kha Khả đi tới, cầm chiếc khăn mặt đặt trên ghế sofa bên cạnh đưa cho cô, “Nam tỷ, hôm nay chị luyện bao lâu rồi ạ?”
“Ba tiếng.”


“Như vầy đủ rồi ạ. Có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”
Nam Nhược gật gật đầu, bò dậy sau đó ngã thẳng lưng lên ghế sofa, nâng mí mắt nhìn Ngô Già, “Tìm em có chuyện gì?”
“Đến nói với em về chuyện ký hợp đồng với công ty mới.”


Nam Nhược vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Phía bên Danh Ngu đã chịu liên lạc lại?”
“Đã liên lạc. Hà tổng của Danh Ngu rất hoan nghênh em đến với Danh Ngu, chỉ là…”
Cô ngẩng đầu lên, “Còn điều kiện gì khác?”


Ngô Già không chút cảm xúc, “Không có điều kiện gì hà khắc, chính là muốn mời em ăn bữa cơm, uống vài ly.”
“Uống rượu?” Nam Nhược đảo mắt một vòng, lập tức rõ ràng, “Như thế nào, lão ta muốn tán tỉnh em?”


“Đúng thật lão ta muốn tán tỉnh em, bỏ đi. Có điều chị nghe nói, cái tên Hà tổng này tác phong chả đoan chính gì cho cam, đến phí bồi ngủ của con gái người ta cũng không trả. Em mà đi với anh ta thì không có chỗ nào tốt.”


“Có khùng em mới đi với lão. Lớn lên xấu chọt mắt chó thì thôi đi, còn là chúa keo kiệt, đầu em có bị úng nước mới leo lên giường của lão.”
Nam Nhược nói chuyện luôn luôn trực tiếp, ngược lại khiến Ngô Già có chút muốn cười.


“Đàm phán với Danh Ngu không thành, vậy mấy công ty khác thì sao?”


“Mấy công ty kia chị đều đã tiếp xúc qua, nhưng lại không đáp ứng nổi điều kiện mà chúng ta mong muốn. Ngược lại có Húc Hoa, hôm trước bỗng nhiên liên lạc với chị, nói có ý định muốn kí hợp đồng với em, điều kiện hợp đồng so với chúng ta đề ra còn cao hơn 20%.”
“Húc Hoa?”


Ngô Già gật đầu, “Người liên hệ với chị chính là thư kí riêng của Hoa lão tổng. Qua ý tứ của anh ta, chuyện kí hợp đồng lần này là ông chủ bọn họ giao phó.”


“Lão tổng Húc Hoa không phải chính là cái Vương lão ngũ thường xuyên xuất hiện trên tạp chí tài chính, Thẩm tổng Thẩm Ý Đông?” Kha Khả hỏi.
Ngô Già: “Chính là anh ta.”
“Em nhớ buổi biểu diễn lần trước của M.J, Thẩm tổng cũng đến ah.”


Ngô Già nhíu mày: “Lẽ nào là vào lần catwalk đó, đã vừa ý với năng lực của em?”
Hai người bọn họ thảo luận đến sôi nổi, nhưng Nam Nhược vậy mà không nói câu nào.
Thẩm Ý Đông coi trọng năng lực của cô?
Có quỷ mới tin.