Tấn Vị Vị không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả, ngước mắt lên hỏi anh ta, “Cái gì cơ, ý là gì ạ?”
“Cậu cái thằng nhóc ngốc!” Trương ca vỗ đầu cậu, “Cậu đây gọi là đứa ngốc có phúc của đứa ngốc, cậu vẫn chưa hiểu à, đây là người ta muốn nâng đỡ cậu đấy!”
“Nâng, nâng, nâng đỡ em làm gì nhỉ? Em lại không quen biết ngài ấy.”
“Quản cậu quen với không quen. Trái lại người ta nói cậu là người mẫu tuyến một thì cậu chính là người mẫu tuyến một. Nhanh nhanh kí tên cho anh đi. Về sau cậu cũng không cần tới phòng luyện tập này nữa, phòng luyện tập VIP ở trên lầu, sẽ bố trí cho cậu một khu, sau này cậu cứ đến đó luyện tập.”
“Hả?! Tại sao em không thể luyện tập ở đây chứ?!” Tấn Vị Vị kéo tay Du Lịch, “Ở đây tập luyện rất tốt ah.”
“Thằng nhóc này… anh nên nói với cậu cái gì mới phải đây, cậu thích luyện tập ở đâu liền ở nơi ấy luyện tập, trái lại phòng luyện tập VIP ở trên lầu cũng chính là của cậu.”
“Vâng ạ.”
Bị Trương ca kéo về phía cửa hai bước, Tấn Vị Vị đột nhiên dừng lại, lôi ngược anh ta trở lại.
Lúc này cậu mới lấy lại phản ứng, “Trương ca, anh nói cái gì? Thẩm tổng, Thẩm tổng, để em trở thành người mẫu tuyến một ư, ngài ấy muốn nâng đỡ em, về sau em sẽ có rất nhiều tài nguyên?”
Trương ca chỉ hận mài sắt không nên kim, “Như thế nào đến tận giờ cậu mới có phản ứng thế? Cậu thật là…”
Tấn Vị Vị không tin nhìn Du Lịch đang đứng ngay bên cạnh, trong mắt tựa hồ còn mang theo tín hiệu cầu cứu.
Du Lịch bước lên trước hỏi, “Trương ca, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao bỗng nhiên để Vị Vị trở thành người mẫu tuyến một? Cậu ấy mới vừa ra mắt mà thôi, cũng không có thành tích gì nổi bật.”
Trương ca giải thích, “Sáng hôm nay, anh nhận được điện thoại của thư kí Trương là trợ lí riêng của Thẩm tổng. Anh ta nói, là Thẩm tổng bảo phải đưa Tấn Vị Vị vào danh sách những người mẫu tuyến một của Húc Hoa. Mặc dù được thêm vào danh sách người mẫu tuyến một, chỉ là nói em có thể có được nhiều tài nguyên tốt hơn mà thôi. Nhưng bằng này với một người mới mà nói, cũng tính là một cơ hội vô cùng tốt rồi. Ở trong Húc Hoa, Tấn Vị Vị là người đầu tiên, bắt được ba cái đại ngôn nho nhỏ, mấy lần đi catwalk, liền đã được đưa vào danh sách người mẫu tuyến một. Đây là đặc cách mà phủng đấy, cậu có hiểu không? Chỉ cần nắm tốt cơ hội này, về sau cậu ấy có không muốn bạo cũng khó.”
Tấn Vị Vị có hơi luống cuống, “Nhưng mà, em thật không quen biết gì Thẩm tổng ah. Tại sao Thẩm tổng lại làm như vậy chứ?”
“Này tôi cũng không biết nữa.” Trương ca cười cười nói, “Có điều tôi nghe nói, chuyện này hình như có liên quan đến cô Nam Nhược đấy. Có phải quan hệ giữa cậu với cô Nam Nhược rất tốt?”
“Cũng không tính là tốt lắm. Tiểu tỷ tỷ chị ấy là người vô cùng tốt, rất chiếu cố bọn em thôi.”
“Vậy thì đúng rồi, đoán chừng là cô Nam Nhược đánh tiếng với Thẩm tổng đi. Người ta bằng ý chiếu cố cậu, cậu chỉ việc nhận lấy là được. Được rồi, cậu chớ phí lời cho anh. Mau cùng anh đi lên lầu kí tên, sau đó cậu liền bắt đầu bận rộn rồi. Đứa nhỏ ngốc!”
Tấn Vị Vị bị kéo lên văn phòng ở tầng trên, kí vào một phần hợp đồng.
Bình thường mấy vị giám đốc của công ty, nhìn thấy bọn họ tựa hồ nhìn phải không khí, đến mí mắt cũng lười nháy một cái.
Mà hôm nay, trông thấy cậu, mỗi một người vậy mà cười đến như hoa như bông.
Tấn Vị Vị cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không hẳn là không có vui mừng.
Những lời Trương ca nói, cậu đều nghe hiểu.
Bởi vì lần này được nâng đỡ, đãi ngộ của cậu ở công ty cũng sẽ khác đi.
Cậu không cần phải đi tranh chấp vỡ đầu chảy máu, cũng có thể bắt được tài nguyên, tiền đồ cũng sẽ trở nên như gấm như hoa.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Tấn Vị Vị lấy di động ra, gởi cho Nam Nhược một cái tin nhắn.
【Kim Mao Sư Vương: Tiểu tỷ tỷ, cảm ơn chị ạ!】
Hôm qua catwalk hoàn thành một cách mỹ mãn, cho nên ngày hôm nay, Ngô Già hiếm khi sắp xếp cho Nam Nhược một ngày nghỉ.
Ánh mặt trời buổi sớm, chiếu xuyên qua ô cửa, rọi sáng cả căn phòng.
Nam Nhược tỉnh dậy dưới một mảnh ánh nắng vàng rộm.
Chà Bông không biết tự lúc nào đã bò lên giường, nằm nhoài bên cạnh cô, mí mắt hơi híp lại, gật gù mơ màng.
Cậu nhóc nào có ngủ đâu, nghe được động tĩnh của Nam Nhược, bèn vội vã ngẩng đầu lên, hướng về phía cô, “Gâu gâu” kêu một tiếng.
Nam Nhược còn đang trong cơn buồn ngủ chưa tỉnh hằn, thuận tay ôm cậu nhóc vào trong ngực, khẽ cọ cọ cằm lên cái đầu nhỏ của cậu nhóc.
Chà Bông đưa cái chân trước của mình ra lay lay cánh tay cô một hồi, kêu to “Gâu gâu gâu gâu.”
“Đói bụng à?” Nam Nhược chống trán mình lên đầu cậu nhóc, khe khẽ cười, “Có phải muốn kêu mẹ đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho con không?”
“Gâu gâu!!”
Từ khi còn rất bé Chà Bông đã có linh tính, dường như có thể nghe hiểu những lời bọn họ nói vậy.
Nghe được Nam Nhược nhắc đến đồ ăn, bèn ba chân bốn cẳng dáng vẻ như muốn kéo cô dậy đến nơi, khiến Nam Nhược có chút dở khóc dở cười.
Nam Nhược xoa xoa cái đầu cậu nhóc, cũng không lập tức ngồi dậy. Mà vẫn nằm dài trên giường, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ sát đất.
Buổi sáng ở Thiệu Thành, vẫn không bị đánh thức bởi những âm thanh ầm ĩ, trái lại có vẻ yên tĩnh lãng đãng lượn lờ.
Một buổi sáng như vậy, cũng khiến cô cảm thấy tâm tình mình bình tĩnh.
Quãng thời gian trước vì vừa kí hợp đồng với công ty mới, hầu như mọi đại ngôn cùng diễn catwalk đều đang trong quá trình đàm phán, cho nên cô hiếm khi không phải làm việc với lịch trình dày đặc nữa.
Ngày hôm qua, lúc ở trong phòng chờ, Ngô Già đi tới trò chuyện với cô một chặp. Tiện thể nói luôn với cô rằng, sau đợt này, hết thảy lịch trình của cô đều đã được xếp đầy.
Về cơ bản mấy cái đại ngôn lớn đã kết thúc, rất nhanh sẽ lên kế hoạch điều chỉnh.
Mà catwalk mới chính là công việc cơ bản của cô.
Qua một thời gian ngắn nữa, cô sẽ tham gia catwalk trong tuần lễ thời trang, đoán chừng sẽ phải ở lại Paris và Milan một thời gian.
Vì vậy, cô rất quý trọng thời gian hiện tại.
Cô nghĩ nghĩ. Hôm nay nên làm những gì đây?
Vận động là nhất định phải có rồi. Sau đó còn gì nữa không nhỉ?
Cùng với Chà Bông, đến công viên đi dạo một vòng?
Lại đi siêu thị một chuyến, mua vài ba loại thực thẩm, trở về nấu một bữa thật ngon cho Chà Bông ăn.
…
Suy nghĩ bản kế hoạch những việc cần làm của ngày hôm nay xong, Nam Nhược bèn ngồi dậy, đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Chà Bông, bỏ thức ăn vào trong hộp, đặt ở giữa phòng khách.
“Chà Bông!”
Men theo tiếng gọi của cô, một cục tròn vo trắng y tuyết “Vèo” như một cơn gió chạy đến. Vui mừng khôn xiết vẫy đuôi với cô.
Sau khi Nam Nhược nói “Ăn đi”, cậu nhóc liền cúi đầu, bẹp bẹp ăn hết đĩa thức ăn dành cho cún.
Nam Nhược tự chuẩn bị sandwich cho mình, xúc xích, còn có sữa bò, ngồi vào bàn ăn trong phòng ăn, bắt đầu ăn bửa sáng.
Di động đặt bên cạnh bỗng vang lên thông báo có tin nhắn weixin, cô cầm lên tiện tay lướt một cái, là tin nhắn của Tấn Vị Vị.
【Kim Mao Sư Vương: Tiểu tỷ tỷ, cảm ơn chị ạ!】
【Kim Mao Sư Vương: Hôm nay em được đề bạt làm người mấu tuyến một đấy ạ.】
【Kim Mao Sư Vương: Trương ca nói, ngày mai em phải đi chụp hình cho một tạp chí. Em có công việc rồi chị ơi!】
【Kim Mao Sư Vương: Nếu chị có thời gian, em muốn mời chị ăn cơm.】
【Kim Mao Sư Vương: Cũng coi như xin lỗi chị, với lại, còn có cảm ơn chị.】
【Kim Mao Sư Vương: Chị có thể giúp em gởi lời cảm ơn đến Thẩm tổng được không ạ?】
Tấn Vị Vị được đề bạt làm người mẫu tuyến một của công ty?
Chuyện này Nam Nhược cũng không hề biết trước, hôm nay là lần đầu tiên cô nghe nói, cô thật sự rất kinh ngạc.
Giải trí Húc Hoa không phải là công ty chuyên về người mẫu, công ty kí hợp đồng với rất nhiều nghệ sĩ bao gồm cả diễn viên, ca sĩ, người mẫu vv…, phạm vi hoạt động rất rộng và phức tạp.
Vì vậy ở phương diện người mẫu này, Húc Hoa không phải là chuyên nghiệp nhất.
Nhưng bởi vì có tập đoàn Húc Hoa chống lưng, nên tài nguyên mà công ty thầu được, đều được coi là số nhất trong giới.
Để tiện cho việc quản lí, mà hết thảy nghệ sĩ trong Húc Hoa được bố trí tài nguyên dựa theo thứ bậc của người đó.
Thứ bậc từ trên xuống dưới là: Cấp cao nhất, tuyến một, tuyến hai, tuyến ba vv…
Một người vừa mới ra mắt như Tấn Vị Vị, không có thành tích, tiếng tăm cũng không vậy mà có thể được đề bạt làm người mẫu tuyến một, hiển nhiên khiến người ta cảm thấy khϊế͙p͙ sợ.
Hơn nữa, Tấn Vị Vị nói với cô nhờ cô chuyển giúp lời cảm ơn đến Thẩm Ý Đông, lẽ nào chuyện này có liên quan đến anh?
Trong chuyện này, đoán chừng Tấn Vị Vị cũng không hiểu mô tê là gì đi.
Nam Nhược quyết định, hồi sau lại tìm Thẩm Ý Đông chứng thực.
Tay trái cô cầm miếng sandwich lên cắn một cái, tay phải cầm di động, ngón tay gõ gõ nhanh chóng trả lời tin nhắn.
【S.E: Chúc mừng cậu. Cố gắng nắm bắt thật tốt cơ hội lần này.】
【S.E: Về chuyện ăn cơm, bàn sau đi, đoán chừng khoảng thời gian này chị rất bận rồi.】
【Kim Mao Sư Vương: Tiểu tỷ tỷ, thật hâm mộ chị có thể bận rộn. Hi vọng có một ngày em cũng có thể trở thành một người mẫu giống như chị.】
【S.E: Cố lên.】
Sau khi Tấn Vị Vị gởi tới một cái mặt cười, Nam Nhược không trả lời tin nhắn của cậu nữa.
Thời điểm thoát khỏi khung trò chuyện, cô nhìn thấy tin nhắn đính ở vị trí đầu tiên có cái tên đó: NN.
Lúc thêm weixin của Thẩm Ý Đông, nhìn thấy cái nick name này, cô có nghĩ tới, có thể hay không là chữ viết tắt của hai từ Nam Nam(*)?
(*) 南南: Nam Nam, pinyin [nán nán].
Chỉ là, ngày xưa Thẩm Ý Đông nào có mặt dày mày dạn như vậy chứ. Vì vậy, rất nhanh cô đã dập tắt loại ý nghĩ này của mình.
Nhưng trải qua mấy ngày vừa rồi, cô đột nhiên có chút tán đồng cái suy nghĩ kia của mình.
Phải chăng, là đúng đi.
Nam Nam.
Nam Nhược cười cười đặt di động sang một bên, cầm ly sữa lên uống một ngụm.
Dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống cổ họng, mang theo hương thơm ngọt ngào, khiến Nam Nhược cảm thấy thật hạnh phúc.
Cô bình thản ăn xong bữa sáng, thay sang một bộ áo quần thể thao, mang theo Chà Bông, toan đi xuống công viên nhỏ ở dưới lầu đi dạo một vòng.
Trước khi ra khỏi cửa, cô còn thay cho Chà Bông một bộ quần áo khác. Đằng sau bộ đồ có đính một cái balo nhỏ, khiến Chà Bông nhìn càng thêm đáng yêu.
Không nghĩ tới vừa mở cửa ra, liền thấy Thẩm Ý Đông đang đưa tay lên, có vẻ như muốn gõ cửa.
“Sao anh lại ở đây?”
“Muốn ra ngoài?”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Ai cũng không trả lời vấn đề của người còn lại.
Chà Bông ở bên cạnh “Gâu” một tiếng. Nhìn thấy Thẩm Ý Đông đã nhiều ngày không gặp, cậu nhóc kích động nhào tới.
Chân trước của cậu nhóc víu vào eo anh, hai mắt rưng rưng nhìn anh kêu gâu gâu.
Thẩm Ý Đông đưa tay ra xoa cái đầu xù của cậu nhóc, ra lệnh: “Dừng lại.”
“Gâu gâu.” Chà Bông kêu một tiếng, thu mấy cái móng lại. Quấn lấy Thẩm Ý Đông, đi vòng vòng ngay bên cạnh anh.
Thẩm Ý Đông cũng không lấy làm kinh ngạc.
Một tay anh đút túi quần, ngẩng đầu lên, nhìn về phía người phụ nữ mặc bộ đồ thể thao.
Trên mặt anh mang theo vẻ lưu manh vô lại, trả lời vấn đề vừa rồi của Nam Nhược: “Đến xem em. Miễn cho em thừa cơ hội, đi tìm người đàn ông khác.”
“Vô vị.” Nam Nhược quay sang liếc anh một cái, “Muốn đưa Chà Bông về sao?”
Thẩm Ý Đông không trả lời câu hỏi của cô trái lại còn hỏi, “Em đây là định đưa thằng bé đi dạo?”
“Vừa ăn sáng xong, định đưa thằng bé đi tản bộ một chút.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đông ca: Nhất định không cho em có thời gian đi tìm người đàn ông khác.
Em gái Nam: Cái chính là em không muốn tìm. Em mà muốn tìm ha, anh nghĩ anh ngăn được
Đông ca: … Vợ thật cường. Như này không tốt để dọa chút nào cả!