Buổi chiều, Nam Nhược lại tập khoảng một giờ đồng hồ, cảm thấy cũng hòm hòm rồi bèn đi tắm rửa sạch sẽ thay một bộ quần áo khác.
Kha Khả được chỉ định ở nhà để chăm sóc Chà Bông.
Ngô Già lo lắng một mình cô đi đến địa điểm trình diễn nhỡ có chuyện lại không có người xử lí, liền nói với Nam Nhược hiện tại có chút chuyện cần ra ngoài giải quyết, chừng nào xong sẽ đến địa điểm trình diễn sau.
Rồi để tài xế đến công ty đón Nam Nhược.
Sau khi lên xe, Nam Nhược lấy di động ra xem đoạn video Kha Khả gởi cho cô.
Là quay Chà Bông.
Hẳn là biết sẽ gởi đoạn video này cho mẹ, nên Chà Bông ở phía bên kia nhảy lên xuống vô cùng lợi hại. Ngay cả tiếng kêu cũng đặc biệt vang.
Dáng vẻ Nam Nhược cứ y như bà mẹ già, xem đến vô cùng vui vẻ.
Weixin “Ting” một tiếng, có tin nhắn mới.
Nam Nhược thoát khỏi video, trông thấy Tấn Vị Vị gởi tin nhắn đến cho mình thì tiện tay mở ra xem.
【Kim Mao Sư Vương: Tiểu tỷ tỷ ơi, sushi đến rồi ạ! Cảm ơn tiểu tỷ tỷ ạ!】
【S.E: Ăn ngon không?】
【Kim Mao Sư Vương: Ăn siêu cấp ngon ạ!】
【S.E: Vậy cậu nhớ ăn nhiều một chút nhé.】
【Kim Mao Sư Vương: Tiểu tỷ tỷ, có phải lát nữa chị phải catwalk không! Tối nay chị cố lên nhé!】
Mấy đầu ngón tay Nam Nhược còn đang dừng trên màn hình di động, nhìn một chút, vốn là muốn hồi lại cậu một câu. Không ngờ lại có tiếng thông báo của app weixin vang lên.
Nghĩ rằng là chuyện công việc, Nam Nhược vội vã thoát khỏi khung trò chuyện với Tấn Vị Vị.
Vậy mà lại nhìn thấy, là tin nhắn của Thẩm Ý Đông.
【N.N: Catwalk cố lên.】
Mấy đầu ngón tay Nam Nhược di chuyển linh hoạt trả lời lại anh: Tất nhiên tôi sẽ cố gắng.
Trả lời xong, mới cảm thấy thật quái. Nhẩm tính thì hẳn người này là đang ở trên máy bay đi. Tuy nhiên nếu biết được mật khẩu wifi trên máy bay thì cũng có thể lên mạng.
Trái lại cô cũng không muốn tìm hiểu sâu xa.
Đợi hồi sau, đối phương cũng không có hồi đáp lại tin nhắn của cô.
Đúng lúc xe vừa đến địa điểm catwalk, cô cất di động, Ngô Già đã đến địa điểm trình diễn từ trước đứng đấy chờ cô, cả hai cùng nhau đi vào trong bắt đầu chuẩn bị.
Hôm nay là buổi trình diễn thời trang của thương hiệu Á Nhã, không chỉ có một nhà thiết kế, mà là trình diễn toàn bộ trang phục của mùa mới trong công ty.
Áo quần so với các buổi trình diễn khác còn nhiều hơn.
Vì để bảo đảm buổi trình diễn không có bất kì sai sót nào, sau khi trang điểm xong Nam Nhược còn cố ý đi kiểm tra lại mấy bộ quần áo của chính mình.
Bên trong hậu trường, không có cái gọi là VIP. Đây chính là điểm khác biệt giữa vòng tròn người mẫu và giới giải trí.
Ngay cả là người mẫu nổi tiếng, một khi đến đây, vẫn phải tuân theo quy định của bên tổ chức. Cho nên, mọi người đều giống nhau.
Vì vậy, bên trong phòng thay đồ, luôn sẽ xuất hiện trình trạng chen chúc.
Trang phục mà Nam Nhược mặc được treo ở góc Tây Bắc của phòng thay, cô cùng với Ngô Già đi đến đó kiểm tra lại một lần.
Sau khi đã chắc chắn mọi thứ không có vấn đề, bèn toan đi ra bên ngoài khởi động một chút, muốn làm nóng người trước.
Mới vừa ra tới cửa thì, bắt gặp một bóng người khá đẹp trai bước vào.
Theo quán tính Nam Nhược hơi dừng bước chân, còn may không đụng vào người ta.
“Tiểu Nhược?”
Nghe được tiếng gọi này, Nam Nhược hơi ngẩng đầu lên, ngay sau đó cô thấy được Phương Hà Cảnh đã lâu không gặp.
Phản ứng đầu tiên của Nam Nhược là ngạc nhiên, sau đó là cười xòa, hai khóe môi cong cong, “Sao anh( ) lại ở chỗ này?”
Da dẻ Phương Hà Cảnh rất trắng, ngũ quan khuôn mặt thanh tú, trùng hợp sao hôm nay anh ta còn đeo thêm chiếc kính gọng bạc, trên người mặc áo sơ mi kẻ sọc cùng quần jean, nhìn sao cũng thấy trẻ ra vài tuổi.
Anh ta nhướng mày, “Buổi trình diễn hôm nay có một nhà thiết kế là bạn anh, cho nên đến nhìn.”
Có thể nói Phương Hà Cảnh là quý nhân trong đời Nam Nhược, đồng thời cũng là bạn tốt của cô hồi còn ở Paris. Bỗng nhiên ở đây trông thấy người, làm sao cũng thấy thật bất ngờ.
Nam Nhược gục gặt đầu, hỏi: “Lần này về nước ở bao lâu?”
“Ước chừng ở lại mấy tháng đi.”
“Mấy tháng?” Cô nghi ngờ, “Nhận công việc bên này?”
Phương Hà Cảnh đưa tay lên, chỉ chỉ mũi cô nói, “Thông minh!”
“Đợi khi nào anh rảnh, em mời anh ăn cơm.”
Anh ta giả vờ ngạc nhiên, “Cô tiểu Nhược thực sự muốn mời anh ăn cơm này! Vậy tối nay anh có rảnh nè, làm sao giờ?”
“Vậy tối nay em mời anh ăn cơm nha!”
Anh ta cười đến vô cùng vui vẻ, “Được.”
Hai người vừa cười nói, vừa xoay người.
Phương Hà Cảnh hỏi cô, “Muốn đi kiễng chân?”
Đây là phương thức làm nóng người hết sức riêng biệt của cô, trước lúc lên sàn diễn, cô sẽ đứng tựa lưng vào tường, đứng bằng mũi chân trong vòng mười phút.
Cô cảm thấy, cách này có thể làm cho hai chân của cô thích ứng với tiết tấu làm việc.
“Ờ. Muốn làm nóng người một chút.” Nam Nhược nói xong cũng ngẩng đầu lên.
Liền trông thấy Thẩm Ý Đông đang đứng phía bên kia của hành lang.
Anh mặc một bộ âu phục thuần đen, hai tay đút túi, cơ thể tráng kiện gồ lên dưới bộ âu phục, càng nhìn càng sừng sững như ngọn núi cao ngất.
Sắc mặt chả có bao nhiêu dễ nhìn.
Đầu mày anh hơi chau, liếc Nam Nhược một cái sắc lẹm sau đó di chuyển tầm mắt, rơi sang người Phương Hà Cảnh.
Trong mắt còn mang theo phòng bị nồng đậm như trông thấy kình địch vậy, hơn nữa còn có cả vẻ khinh miệt.
Phương Hà Cảnh cảm nhận được địch ý của đối phương, khóe miệng ngậm cười, vẻ mặt lạnh nhạt ngẩng đầu lên, mắt thẳng mắt đối diện với người đàn ông đứng đằng trước.
Anh ta biết người đàn ông này là ai.
Đã từng, ở trong ví tiền của Nam Nhược anh ta trông thấy bức ảnh của người này.
Đối với dáng vẻ cười hì hì của người đàn ông nọ, Thẩm Ý Đông vừa nhìn liền cảm thấy khó chịu. Mới lười nhìn anh ta thêm, ngược lại anh lần nữa đặt tầm mắt lên người Nam Nhược.
Hai chân thon dài, cất bước đi về phía cô.
Lúc đã sừng sững đứng trước người Nam Nhược, anh lạnh lùng nhắc khéo, “Đến trước đến sau, hiểu?”
Nam Nhược: “Hả?”
Thẩm Ý Đông bèn “thiện ý” nhắc thêm: “Dựa theo thời gian mà tính, tối nay tôi hẳn là người hẹn với em trước. Người đàn ông này dựa vào cái gì dám chén ngang?”
“Anh hẹn tôi chính là ăn khuya. Hơn nữa, tại sao bây giờ anh lại ở chỗ này? Không phải rất muộn anh mới xuống máy bay sao?”
“Bởi vì hôm nay em đi catwalk, vì muốn cổ vũ em, tôi liền đem cuộc họp kéo dài hai ngày trong vòng một ngày xử lí xong, đã có trợ lí lo liệu chuyện hợp đồng phía sau nên tôi cái gì cũng đều mặc kệ, trực tiếp trở về. Cho nên bây giờ tôi ở đây.”
Giọng điệu nói chuyện của anh rất là đương nhiên, vẻ mặt càng kênh đến không chịu được.
Nếu không phải sớm biết tỏng anh là người như nào, Nam Nhược còn cho rằng anh đây là muốn đến tìm mình tính sổ.
“Còn có. Ăn khuya của tôi, bao gồm cả bữa tối.” Thẩm Ý Đông đưa tay lên chỉ vào Phương Hà Cảnh, “Vì vậy, em muốn cùng người đàn ông này ăn cơm tối? Không được.”
“…” Nam Nhược bất lực cụp mắt.
Người đàn ông này lại đến rồi, hễ bá đạo lên liền cả Nam Nhược cũng thấy chịu không nổi.
Cô thở dài, quay sang nhìn Phương Hà Cảnh nói, “Xin lỗi, em quên em có hẹn trước rồi. Cái kia chừng nào anh rảnh, chúng ta lại hẹn nhau nhé?”
“Được. Không sao.” Phương Hà Cảnh rất thấu tình đạt lý nói, “Trước em làm xong chuyện của mình đi, hồi xong chúng ta lại liên lạc.”
Nam Nhược cười, “Vậy em gọi điện thoại cho anh sau nhé. Giờ em đi trước.”
Nói xong, xoay người muốn đi sang phía bên cạnh, toan làm nóng người trước.
Thẩm Ý Đông thật không biết thói quen của cô nên lập tức muốn đi theo sau cô.
Vừa đi được một bước, thì liền dừng lại, xoay người, nhìn Phương Hà Cảnh nói, “Sau này cô ấy đều không rảnh đâu, anh không cần gọi điện cho cô ấy làm gì!”
Phương Hà Cảnh: “…” Cậu quản tôi?
Nam Nhược tìm đại một cái góc khuất, nhón chân lên, đứng dán lưng vào tường.
Thẩm Ý Đông đi đến, nghi ngờ hỏi: “Em làm gì thế? Đây là, làm nóng người?”
Gương mặt anh đầy một vẻ nghi ngờ đan xen không biết, khiến Nam Nhược chẳng buồn giải thích với anh.
Chỉ lo làm nóng người mình.
Đối với dáng vẻ không để ý không đáp lại của cô, Thẩm Ý Đông cũng không tức giận, hai tay anh vòng trước ngực, hỏi cô: “Bữa tối muốn ăn gì?”
“Tôi không ăn tối.”
Lúc trưa cô ăn hơi nhiều, trong lòng còn rặc tội lỗi đây này, còn định tối nay sẽ dứt khoát không ăn, giảm thiểu lượng calo nạp vào.
“Tại sao không ăn? Giảm cân?” Thẩm Ý Đông một mặt hoang mang, “Em không béo, không cần phải giảm béo.”
“Không ăn. Không giảm.”
“Vậy ăn khuya thì sao. Muốn ăn cái gì?”
Nếu là người khác, ở trước mặt cô cô hết lần này đến lần khác lải nhải mấy thứ không có nửa điểm giá trị như này, Nam Nhược sẽ không do dự làm cho đối phương cút đi.
Nhưng có lẽ vì đối phương là Thẩm Ý Đông, cô trái lại hiếm lúc có được kiên trì.
“Salad đi.”
“Còn gì nữa không?”
“Không còn.”
“Không còn?”
Thẩm Ý Đông cất bước chân, đi đến gần cô hơn chút nữa, “Em đùa tôi?”
“Phải đấy.” Nam Nhược cố ý.
“Salad quá ít. Tôi nói rồi, em không cần giảm béo. Em như bây giờ rất tốt. Nơi nên có thịt đều có đủ, mà nơi nên gầy cũng vừa khéo gầy đẹp.”
Lúc này, Nam Nhược đang tùy ý đứng trong một góc của hành lang, vị trí khá vắng vẻ, không có ai đi qua lại chỗ này.
Cơ thể cô dán sát vào bức tường, chỉ có mũi chân thẳng tắp kiễng lên.
Một tư thế nhìn qua thì rất tùy ý nhưng lúc bắt tay vào thực hiện kỳ thật vô cùng mệt.
Cũng may Nam Nhược đã quen, một chút cũng không thấy nhọc. Ngay cả khi đang duy trì động tác này, lúc nói chuyện, thậm chí hổn hển thở cô cũng không có.
“Nơi nên có thịt. Là nơi nào?”
Thẩm Ý Đông nhướng mày, nhìn cô một cái, rất thành thật trả lời, “Ngực.”
“Nơi nên gầy?”
“Eo và chân.”
Đêm đó, thời điểm anh hòa làm một với cô, đã đem toàn bộ trên dưới cô sờ đủ, bằng vậy đối với cơ thể cô anh đã rõ như lòng bàn tay.
Gần như cả kích thước anh cũng đã tính ra.
Hơn nữa, anh cái người có thói quen lấy làm chuyện đương nhiên này. Bất luận chuyện gì cũng đều sẽ nói thẳng.
Nam Nhược nhìn thẳng vào mắt anh, bỗng nhiên gọi một tiếng: “Thẩm Ý Đông.”
“Hả?” Anh theo quán tính cúi đầu, kề sát mặt mình đến gần mặt cô hơn.
Giọng nói cô bình bình, khóe miệng tràn ra nụ cười quái dị, “Anh có tin hay không tôi sẽ đánh anh?!”
Anh trái lại không hề sợ cô, đưa tay phải lên, chống lên vách tường, rồi cúi người đến gần cô hơn một chút. Cánh môi đóng mở tựa hồ dán cả lên cô, “Không tin.”
“Ồ.” Nam Nhược hừ lạnh, toan đưa tay lên thì bị Thẩm Ý Đông nắm lấy.
Một giây sau, anh ấn cô lên tường, dứt khoát dùng môi chặn cô lại.
Làm cho cô không thể nào tiếp tục nói ra lời.
Sau đêm đó, đây là lần đầu tiên bọn họ thân mật.
Cảm giác ướt át khiến Nam Nhược choáng váng, đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng, trắng toát giống hệt tờ giấy trống.
Cô không biết mình nên làm gì giờ, nên có hành động gì giờ. Cô hoàn toàn mất đi bản năng phản ứng rồi.
Tựa hồ thả mình lãng đãng theo sóng lụa phất phới, hiếm lúc thấy được cảnh Nam Nhược không biết làm sao cho phải.
Hẳn sau một giây đồng hồ rong ruổi, cảm giác được hơi thở của đàn ông tràn sang, mang theo hương bạc hà mát lạnh, chứa đầy trong khoang miệng cô.
Mà theo đó còn có đầu lưỡi linh hoạt.
Mềm mại, lại giống như cá chạch chúng ta thường bắt khi còn bé, “ưm” một tiếng liền len lỏi vào trong khoang miệng cô.
Cô nghĩ muốn đẩy anh ra, lại bị anh gắt gao chặn lại, một xíu cũng không cho cô nhúc nhích.
Nụ hôn tràn đầy mạnh mẽ vẫn đang tiếp tục, anh dùng hành động của mình tóm chặt tâm tư cô, khiến mọi sự chú ý của cô đều bôn ba theo đầu lưỡi anh.
Đây cũng là lần đầu tiên Nam Nhược biết được, thì ra kĩ thuật hôn của Thẩm Ý Đông lại cao siêu như vậy.
Không biết qua bao lâu, anh mới từ tốn rời khỏi cánh môi cô. Đưa bạt môi đến bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cô.
Thật ngứa.
Giọng nói trầm thấp xen lẫn nguy hiểm của người đàn ông truyền vào tai, “Lần sau, nếu em dám đem người đàn ông khác đặt trước tôi. Thích bẽ mặt một lần em liền thử.”
A.
Nam Nhược thèm vào quản anh bá đạo hay không bá đạo, dám uy hϊế͙p͙ cô thì chỉ có một kết quả thôi.
Cô hơi nghiêng người sang một bên, nhắm ngay cánh môi anh đăm đăm, dùng sức cắn.
Đặc biệt dùng sức cắn vô cùng tàn nhẫn, giây tiếp theo đã ngửi được hương vị tanh nồng thoảng trong khoang miệng.
Thẩm Ý Đông “Shhh” một tiếng.
Hay lắm, anh suýt thì quên mất, người phụ nữ này một khi tàn nhẫn rồi thì, so với anh còn đáng sợ hơn.
Sau khi bị Nam Nhược cắn một cái, Thẩm ý Đông quệt sạch vết máu dính trên môi rồi mới đưa người trở lại phòng chờ, sau đó tự mình đi ra đằng trước quan sát chỗ ngồi.
Đại thể lịch trình của cô đều phải báo cáo với công ty, nên Thẩm Ý Đông hiển nhiên biết hôm nay cô có lịch đi catwalk, nên đã sớm để thư kí Trương chuẩn bị xong vé vào cửa.
Vì vậy, vị trí ngồi của anh, có góc nhìn rất tốt.
Lại không nghĩ tới, mới vừa ngồi xuống, chỉ lơ đãng nhìn sang ghế ngồi bên cạnh.
Ngay lập tức đầu anh đầy một đống “” ánh mắt dõi theo người nọ lom lom. Trái lại Phương Hà Cảnh mang theo mười phần ung dung, nhìn anh gật đầu một cái xem như chào hỏi.
Chỉ là tầm mắt di xuống bên dưới một chút, nhìn thấy vết rách trên môi anh thì, trong vô thức hai đầu mày khẽ nhíu.
Thẩm Ý Đông bắt được nét biến hóa vi diệu trên mặt anh ta, hết sức bình tĩnh tự tin ngồi xuống, rất là tự nhiên nói, “Vết thương này à?”
Phương Hà Cảnh liếc anh một cái.
“Là cô gái nhà tôi cắn đấy. Cái tính này của cô ấy í, có lúc lý sự đến không tha cho bất cứ ai. Nhưng đành quen thôi, đều là do mình sủng mà thành, biết làm gì giờ?!”
Mặc dù biết Thẩm Ý Đông là cố ý nói cho anh ta nghe, nhưng Phương Hà Cảnh đúng là nghe đến đặt trong lòng.
Tiêu cự trong mắt chợt thu lại, vẻ mặt cũng không còn ung dung thong thả như vừa rồi nữa.
Động tác cắn răng của Phương Hà Cảnh rơi vào trong mắt Thẩm Ý Đông, khóe miệng anh khẽ mân, mỉm cười nhè nhẹ.
Cái loại tình địch như vầy? Anh chính là lười đặt trong mắt.
Bàn thắng tạm thời này, khiến cho tâm tình Thẩm Ý Đông đặc biệt tốt, vô cùng chăm chú nhìn lên sàn catwalk.
Bộ sưu tập lần này thương hiệu Á Nhã, trang phục cũng không đặc biệt khoa trương, trái lại càng gần gũi với phong cách áo quần ngày thường.
Có lẽ bởi vì có ưu thế trời sinh của người mẫu, nên Thẩm Ý Đông cảm thấy mỗi một bộ trang phục Nam Nhược mặc đặc biệt đẹp đẽ.
Cùng với ánh nhìn trân trọng, ba tiếng catwalk sắp phải kết thúc rồi.
Thẩm Ý Đông đứng dậy, đi đến hậu trường ở đằng sau, muốn tìm Nam Nhược cùng ra về.
Lại không nghĩ tới vừa mới đi đếb cửa, còn chưa đẩy cửa đi vào đâu, thì Nam Nhược đột nhiên từ bên trong đi ra, kéo lấy tay anh đi về phía thang máy.
“Anh đến bãi đậu xe đợi tôi.”
Thẩm Ý Đông nhíu mày, “Sao thế?”
Nam Nhược nhìn không chớp mắt kéo người đi về phía trước.
“Đối với tiếng tăm của mình anh có thể có chút nhận thức không? Rất nhiều người mẫu trong kia đều biết đến Húc Hoa, cũng càng biết rõ đại danh của anh. Ngày nào hình ảnh của anh cũng xuất hiện đầy rẫy trong ngoài tạp chí giải trí. Anh cứ như vậy đi vào, tôi phải giải thích làm rõ nữa đấy.”
“Có gì mà phải giải thích làm rõ? Em đều lời ngay ý thắng nói là được.”
“Lời ngay ý thẳng cái gì?”
“Nói đại Boss của giải trí Húc Hoa là người đàn ông của em.”
Nam Nhược nắm lấy vai anh muốn đem anh nhét vào trong thang máy, nghe được câu nói này của anh liền dừng lại. Trong vô thức khóe miệng ngậm ý cười cong cong.
“Thẩm tổng, tôi nhớ được, rõ ràng tôi chưa từng đáp ứng, để anh làm người đàn ông của tôi.”
Thẩm Ý Đông rất là dương dương, “Vậy em cũng có thể nói, đại Boss nhà Húc Hoa đang mặt dày mày dạn theo đuổi em.”
“Xin lỗi. Tôi không có nhiệm vụ phải đi khoe khoang với mọi người, có một cái gia hỏa mặt dày mày dạn là anh theo đuổi thôi. Anh nhanh nhanh xuống dưới đi.”
Nam Nhược đẩy anh vào trong thang máy xong, liền liều mạng bấm nút trên tường, dứt khoát đem thang máy đóng lại.
“Nam Nhược em!” Giọng điệu tức đến bể phổi của Thẩm Ý Đông, đã bị ngăn lại ở bên trong thang máy.
Cứ như vậy, Nam Nhược xoay người đi vào lại phòng chờ ban nãy, tháo hết trang sức cùng thay quần áo.
Trùng hợp làm sao Phương Hà Cảnh đi tới chỗ khúc cua, nghe được hết thảy đoạn đối thoại của bọn họ. Ánh mắt anh ta bỗng trở nên lạnh lẽo.
Thời điểm Thẩm Ý Đông ở trên xe chờ cô, thì nhận được điện thoại của thư kí Trương.
Thư kí Trương ở đầu dây bên kia có chút do dự, “Thẩm tổng, có chuyện cần cùng anh báo cáo.”
“Nói.”
“Trên mạng xuất hiện scandal của cô Nam.”
“Scandal?”
Suy nghĩ đầu tiên né qua đầu Thẩm Ý Đông là, scandal cùng Phương Hà Cảnh?
Có như thế não cũng không nghĩ tới, không chỉ có nhiêu đó. Trọng tâm chính là, cái scandal kia bỗng nhiên lôi vào một Tấn Vị Vị, là ai?
Câu chuyện bắt đầu như này, có một bloger tự xưng là fans của “Tấn Vị Vị”, bên trên weibo nói, biết được Tấn Vị Vị có tình yêu mới, cảm thấy thật đau lòng, nhưng vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ thần tượng.
Sau đó, có người tung ra đoạn trò chuyện của nhóm fans.
Bên trong nhật kí trò chuyện, có người gởi một vài bức ảnh Tấn Vị Vị hẹn hò cùng bạn gái, nói rằng Tấn Vị Vị với cô gái này là chuyện tình chị em, rất ngọt ngào.
Hai người bọn họ cùng nhau đến nhà hàng ăn cơm, Tấn Vị Vị còn nhiệt tình vì cô “bưng trà rót nước.”
Tấm ảnh của Tấn Vị Vị cùng bạn gái khiến fandom cậu khóc lóc không thôi.
Sau đó, có người từ trong tấm hình kia, quan sát được một vài chi tiết nhỏ, phát hiện cái vị “Bạn gái” này của Tấn Vị Vị, lại chính là người mẫu quốc tế Nam Nhược.
Lần này, là fans Nam Nhược nổ tung.
Nhưng fans của cô cũng rất kiên định, “Cách sinh hoạt đời thường ngày một xa, cách công việc ngày một gần.” Còn thẳng thắn nói, mặc kệ có làm sao, đều sẽ đứng đằng sau cổ vũ Nam Nhược.
Nhưng cũng có một bộ phận fans giấu tên muốn bôi đen, bắt đầu bạt mạng diss Tấn Vị Vị. Nói cậu lôi kéo tiền bối trong công ty yêu đương, là điển hình của kiểu chạy theo doanh tiêu.
Fans của Tấn Vị Vị cũng xôn xao hẳn, trực tiếp lên tiếng, nói không chấp nhận Tấn Vị Vị và bà cô già này đến với nhau.
Ngay sau đó, trong nhóm fans của Tấn Vị Vị có một người tự xưng là nhân viên của Á Nhã.
Bỗng nhiên thả ra vài tấm ảnh, là ảnh chụp Nam Nhược đứng cùng Phương Hà Cảnh và Thẩm Ý Đông, nói Nam Nhược là một cái gái điếm, nhìn thấy đàn ông liền muốn quyến rũ.
Mà hai tấm ảnh kia, vốn không thấy rõ mặt mũi hai người đàn ông, trái lại Nam Nhược thì được chụp đến rõ ràng đẹp đẽ.
Cứ như vậy, cũng có không ít cư dân mạng không biết rõ thị phi đã a vào cái vòng hỗn loạn này mắng nhặng xị lên.
Thời điểm câu chuyện vừa có chút manh mối thì, bộ phận quan hệ công chúng của công ty trực tiếp chặn lại.
Vì lẽ đó câu chuyện này chỉ lên men trong một phạm vi rất nhỏ, rất nhanh đã được đè xuống.
Tựa như lửa mới được nhen lên, liền lập tức bị dập, cũng không để lại tia lửa gì.
***
Thẩm Ý Đông xem xong tài liệu, thì gọi điện cho thư kí Trương,
Căn dặn rất rõ ràng, “Đều xử lí toàn bộ đi, để Chu Tĩnh làm tốt quan hệ công chúng.”
“Vâng.”
“Tra được?”
Thư kí Trương tự nhiên biết anh chính là muốn nói cái gì.
“Tôi đã cho người đối chiếu bức ảnh. Những tấm ảnh kia, đều được chụp trong nhà hàng cơm ở tầng dưới của công ty chúng ta. Là tiệm cơm mà Tấn Vị Vị thường hay đến ăn. Hôm nay là lần đầu tiên cô Nam đi đến đó. Là Tấn Vị Vị mời cô Nam ăn trưa. Bà chủ tiệm cơm nói, hai người chỉ đơn giản là tiền bối và hậu bối mà thôi, Tấn Vị Vị đối với Nam Nhược rất khách khí.”
Những này đều là hình ảnh anh ta nhìn thấy được trong camera giám sát.
Thời điểm nhìn, thư kí Trương rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, anh ta sợ cô Nam thật sự có cái gì với Tấn Vị Vị, thì chuyện này liền thật không dễ xử lí nữa.
“Còn bức hình trong hành lang?”
“Là người trong công ty chúng ta chụp.”
Tuy rằng tấm hình kia đã được làm mờ, nhưng vách tường cùng góc tủ hiện trong một phần của tấm hình, chỉ cần là người của công ty thì vừa nhìn, liền biết giống với công ty Húc Hoa như đúc.
Chỉ là Thư kí Trương cho người đi so sánh chút thôi, liền biết tỏng địa điểm chụp hình là nơi nào. Ngay lập tức điều tra camera giám sát – –
“Là một người mẫu tiến vào công ty cùng đợt với Tấn Vị Vị. Trùng hợp tối nay cũng tham gia diễn catwalk của thương hiệu thời trang Á Nhã.”
Tới đây, Thẩm Ý Đông cũng coi như đã rõ ràng đại khái câu chuyện rồi.
Anh căn dặn, “Đi điều tra rõ ràng, tấm hình ở địa điểm catwalk đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
“Vâng.”
Treo điện thoại, Thẩm Ý Đông cầm di động gõ nhẹ lên vô lăng.
Tuy rằng nhìn qua thì Tấn Vị Vị và Nam Nhược không có quan hệ gì, nhưng anh cảm thấy một người lạnh lùng như Nam Nhược, như thế nào sẽ có mối quan hệ hòa hợp với một người mẫu còn chưa có tên tuổi gì trong công ty.
Thư kí Trương cũng đã nói, ngoại trừ Tấn Vị Vị, ở trong công ty Nam Nhược không có bất kì người bạn nào khác.
Tính cách Nam Nhược luôn là như vậy.
Nếu là cô bằng lòng giao thiệp, cô liền có thể dành nhiều thời gian cho mối quan hệ này, nhưng nếu tâm trạng cô không tốt, hoặc giả cô không thích, thì ngay cả một ánh mắt cô cũng lười nhìn người ta lấy một cái.
Tấn Vị Vị có gì đặc biệt sao?
Trong lòng anh hơi dấy lên nghi ngờ.
Thẩm Ý Đông ngồi trong xe được một lúc thì trông thấy Nam Nhược và Ngô Già từ thang máy đi ra.
Đi cùng với bọn họ còn có mấy người mẫu khác nữa.
Tất cả mọi người đều vừa trình diễn xong, còn đương trong trạng thái hưng phấn, lúc đi ra còn có dăm ba người gật gù đắc ý.
Nam Nhược cầm túi xách trong tay, đi cạnh cô là một người mẫu khác có vóc dáng khá cao, hai người trò chuyện đến là vui vẻ.
Đang lúc vui vẻ, cô xoay người cùng người mẫu vóc dáng khá cao nọ mông đụng mông. Xem như hành động kết thúc buổi gặp mặt tối nay.
Mà mấy người mẫu khác, cũng nhao nhao vẫy tay với cô. Nam Nhược đều mỉm cười với họ.
Tách ra xong, Ngô Già dẫn theo Nam Nhược đi về hướng xe anh đang đỗ.
Có lẽ vì vừa cùng mọi người trò chuyện rất vui vẻ, nên trên mặt Nam Nhược còn mang theo nụ cười.
Cô mặc một chiếc váy lụa dài màu đen.
Là một loại váy dài có khóa kéo, cổ khoét sâu hình chữ V, làn váy vừa chạm ngang đầu gối.
Vóc người Nam Nhược cao gầy, chiếc váy mặc trên người cô vừa khéo rất hợp, cổ áo khoét sâu chữ V nhẹ nhàng rũ xuống, trong mơ hồ có thể nhìn thấy rãnh ngực lấp ló.
Bước đi của cô rất có lực, chân dài cứ một bước lại một bước hướng về trước, cơ thể cũng theo đó đó mà đung đưa, hai bầu ngực như ẩn như hiện sau cổ áo khoét sâu lộ ra đường khe ngực, tựa hồ hai mầm cây có thể phá đất đâm chồi chui lên bất cứ lúc nào, phảng phất còn có thể thấy cả đầu nhũ.
Thẩm Ý Đông cắn chặt quai hàm, đầu lưỡi chống má. Cảm thấy thật bức bối.
Chuyện cùng với Thẩm Ý Đông đi ăn cơm này, Nam Nhược sớm đã nói cho Ngô Già biết.
Từ đằng xa, Ngô Già đã nhìn thấy xe Thẩm Ý Đông, gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó đi về phía xe của mình. Hoàn toàn không có ý làm phiền bọn họ.
Nam Nhược mang theo vẻ mặt lạnh nhạt đi tới, kéo cửa ghế phó lái ra, ngồi vào.
Cô vừa mới kéo dây an toàn thì, người đàn ông bên cạnh đột nhiên “Hừ” một tiếng.
Cô lấy làm khó hiểu xoay đầu sang, nhìn về phía anh.
Sắc mặt người đàn ông không có bao nhiêu tốt, hỏi, “Em nhất định phải mặc loại quần áo này sao?”
Cô hơi mơ hồ, hỏi ngược lại: “Loại quần áo này thì làm sao?”
Thẩm Ý Đông trực tiếp đưa tay ra, nắm lấy cổ áo cô, “Em thử xem xem loại quần áo này làm sao đi? Cái gì cũng đều bị người khác nhìn thấy hết cả rồi.”
Cô tức giận hất tay anh ra, “Thẩm Ý Đông anh con mẹ nó đừng có mà phát bệnh.”
“Vậy em thử nói cho tôi nghe xem nào, tôi con mẹ nó làm sao phát bệnh? Lẽ nào tôi nói không đúng sao? Em thấy có người nào mặc loại quần áo như này không?”
“Tại sao người khác không mặc quần áo như này? Con mắt nào của anh không thấy họ mặc hả?”
Người đàn ông im lặng hồi lâu.
Quả thật, đám người vừa rồi ăn mặc có vẻ phong cách hơn rất nhiều. Vừa nãy anh có liếc sơ qua đám người ấy, thấy có người còn mặt cả quần short cực ngắn cùng bra ống.
Nam Nhược mặc như thế này, vẫn xem là thỏa đáng lắm rồi.
Nhưng anh chính là khó chịu khi trông thấy cô lộ ra rãnh ngực sâu hút như vậy, khiến cho người ta vừa nhìn liền bị hút mắt vào nơi đó.
“Bọn họ mặc mặc kệ bọn họ mặc, có gì hay ho để thưởng thức sao? Em có thể có chút chính kiến riêng của mình được hay không?”
Nam Nhược giận rồi nhé, “Tôi chính là loại phẩm vị này đấy, không nhìn nổi anh có thể không nhìn.”
Thẩm Ý Đông tức đến độ muốn đập nát vô lăng trước mặt, nhưng cố gắng nhẫn nhịn.
Anh biết, chỉ cần anh nói thêm một câu nữa, thì khẳng định lời thốt ra sẽ không đẹp đẽ gì cho cam. Vì vậy, anh dứt khoát im lặng.
“Còn muốn lái xe hay không?” Cô hỏi.
Thẩm Ý Đông không trả lời câu hỏi của cô, Nam Nhược giận điên toan mở cửa xe muốn đi xuống thì, Thẩm Ý Đông sốt sắng nắm lấy cổ tay cô, “Lái.”
Bởi vì trước đấy cả hai cãi nhau một trận um trời, nên trên đường đi đều không ai nói lời nào, trên xe yên tĩnh không có lấy tiếng động.
Ô tô lao vun vút trên đường.
Nam Nhược ngồi im trên ghế phó, nghiêng đầu nhìn con đường bên ngoài ô cửa.
Có dăm ba học sinh, tựa hồ là vừa kết thúc giờ tự học tối, trên người còn mặc bộ đồng phục, vai đeo balo, đương đi dọc lối dành cho người đi bộ, cười hi hi ha ha vang rộn cả một vùng trời.
Đột nhiên cô nhớ tới, trước kia thời điểm còn học ở Nhất Trung, vừa kết thúc giờ tự học buổi tối xong thì, Trần Trạm sẽ kéo theo đám người của anh ta, đi đến quầy bán đồ nướng ở ngoài cổng trường, ăn khuya.
Lần đầu tiên Nam Nhược trông thấy bọn họ, là cố tình chờ ngay dưới lớp học của Thẩm Ý Đông.
Lớp bọn họ nằm ở tầng hai, sau giờ tự học tối sẽ phải về nhà, nên nhất định sẽ đi xuống cầu thang.
Cô liền đứng ở đầu cầu thang tầng một chờ bọn họ.
Thời điểm bọn họ đi xuống, là Trần Trạm nhìn thấy cô đầu tiên, anh ta cười bắt chuyện với cô, “Ối, hoa khôi của trường nè, ở nơi này làm gì thế? Chờ người sao?”
Nam Nhược tránh nặng tìm nhẹ nói, “Không làm gì cả, mấy người các cậu( ) về nhà sao?”
Bởi vì trước đó đã từng chạm mặt mấy lần, nên Trần Trạm tự động xếp Nam Nhược vào hàng ngũ “Cô gái duy nhất có thể dính lấy Thẩm Ý Đông, mà không bị anh xua đuổi.”
Ở trong suy nghĩ của Trần Trạm, chừng ấy đã đủ xem cô là bạn bè.
Nghe được câu hỏi của cô, anh ta cười cười trả lời, “Bọn anh( ) muốn đi ăn đồ nướng, em có muốn đi cùng không?”
Nam Nhược vô cùng sảng khoái nói: “Được thôi.”
Thẩm Ý Đông khoát balo trên vai, đứng ngay đằng sau. Nghe được câu trả lời của Nam Nhược thì ngẩng đầu lên nhìn cô đăm đăm, trong mắt phảng phất còn mang theo tia tìm tòi nghiên cứu.
Nam Nhược chả ngại gì cái nhìn của anh, trái lại còn ngậm lấy ý cười, bày ra nụ cười mà cô tự cho là quyến rũ nhất.
Sau đó với sự sắp xếp kia của bọn họ Thẩm Ý Đông cũng không tỏ ý kiến, anh chỉ theo số đông, mọi người cùng nhau đi ăn đồ nướng.
Đêm đó, Nam Nhược uống chai bia đầu tiên trong đời.
Bởi vì bọt bia rất nhiều, nên uống vào chả thấy ngon nghẻ gì cho cam.
Nhưng khoảnh khắc dòng chất lỏng xuôi theo cổ họng cô chảy xuống, tiến vào khoang ngực, loại cảm giác đó, khiến cô cảm thấy đặc biệt sảng khoái.
Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được, hóa ra đây chính là thế giới của người lớn.
Lần đầu tiên ném được vị men nên tửu lượng cũng không cao, Nam Nhược uống một xong chai, đầu óc đã loạng chòa loạng choạng, suýt chút thì đập luôn đầu xuống bàn.
Thẩm Ý Đông ngồi bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy trán cô, giữ người cô lại.
Nam Nhược cảm thấy trái phải quay cuồng, cơ thể không có trọng tâm, ngồi cũng không vững, suýt thì ngã bật ngửa người ra sau, Thẩm Ý Đông lại kéo cô trở về, dứt khoát để cô nằm trong ngực anh.
Nam Nhược cảm thấy đầu mình rất nặng, nằm nhoài trong ngực anh một hồi, nên có dịu đi chút ít.
Khi cô lần nữa nhìn lên thì, trông phải ánh mắt sắc như chim ưng của anh.
Chỉ là đêm hôm đó, cô có cảm giác ánh mắt anh đã không còn lạnh lùng, tựa hồ còn có nét dịu dàng trong đó.
Cô nghĩ mình hẳn là nằm mơ rồi, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười rực rỡ, nhìn cậu thiếu niên trước mặt nói, “Thứ đồ này uống không ngon gì cả, nhưng tôi thích uống ah.”
Bởi vì nó có thể khiến em thấy được sự dịu dàng trên người anh.
Thật hiếm thấy.
Nam Nhược tựa đầu trên kính xe, tự mình nhớ lại quá khứ, cũng không chú ý tới vị “tài xế” đang ngồi bên cạnh đã nhiều lần đảo mắt nhìn sang cô.
Thẩm Ý Đông cho rằng cô vẫn còn giận.
Trong lòng anh cũng không có bao nhiêu dễ chịu.
Thật giống như tự mình tranh chấp với mình cả nửa ngày trời, cuối cùng anh thở dài một hơi, xem như là thỏa hiệp.
Anh không quay đầu lại, hỏi người phụ nữ ngồi bên cạnh, “Muốn ăn cái gì?”
Nam Nhược xoay đầu sang nhìn anh, không có trả lời câu hỏi của anh trái lại còn hỏi, “Tôi nói ăn gì liền ăn cái gì?”
“Ừm.”
“Vậy chúng ta đi Pháp ăn một bữa thật oách, đi Ý ăn một bàn thật to, hay là đến Hy Lạp thưởng thức mỹ thực nhể?”
“Tất cả đều được. Em muốn ăn cái gì chúng ta liền ăn cái gì.”
Có lẽ câu nói này của anh đã vỗ về được Nam Nhược, rốt cục trên mặt cô cũng hiện ra một nụ cười vui vẻ.
Cô nói, “Chúng ta đi ăn đồ nướng nhé.”
Thẩm Ý Đông rất đỗi nghi ngờ, “Không phải nói em muốn giảm béo sao?”
Cô liếc trắng anh, “Đại ca, trước giờ tôi đều chưa từng nói muốn giảm béo.”
“Vậy tại sao em chỉ ăn mỗi salad thôi?”
“Bởi vì món ăn đó phù hợp. Anh không hiểu đâu.”
“Có cái gì là tôi không hiểu chứ, người ta một bữa ba món đều có cơm, em buổi tối chỉ ăn mỗi salad, không phải giảm béo thì gọi là gì?”
Khóe miệng Nam Nhược khẽ giật, thật rất không muốn cùng anh nói chuyện mà.
Cũng không biết, mẹ anh làm sao sinh ra anh nữa? Nơi nào cho anh nhiều “lẽ thẳng khí hùng”(*) như vậy chứ?
(*) Lý thẳng khí hùng: Ngụ ý nói cái quái gì cũng không sợ chết, sợ sai.
Cô không thèm trả lời anh nữa, cho nên Thẩm Ý Đông lại tiếp tục hỏi, “Mỗi ngày em đều ăn salad thôi ư?”
Nam Nhược thở dài, xoay người sang nhìn anh nói, “Đại ca ơi, tôi cũng là người đấy, cũng cần tiêu tốn năng lượng, vì thế hiển nhiên không thể ngày nào cũng ăn mỗi salad. Anh nghĩ tôi là người Sắt à.”
“Ờ, vì sao tối nay cùng tôi đi ăn em liền bảo chỉ muốn ăn mỗi salad thôi?”
“Vừa rồi tôi rõ ràng nói muốn ăn đồ nướng. Là đồ nướng.”
“Là thời điểm trước khi em catwalk ấy, là chính em nói em chỉ muốn ăn salad, ngoài ra không thích ăn thêm gì đấy thôi?”
Rốt cục Nam Nhược cũng nghe ra, cái người này chính là cố ý.
Nếu cô còn tiếp tục tranh luận với anh, thì khẳng định sẽ không thấy được kết quả.
Cô lựa chọn tự thỏa hiệp với chính mình, nghiêm túc trả lời, “Bởi vì khi trưa ăn quá nhiều, nên buổi tối muốn ăn ít một chút, là cân bằng lượng thức ăn nạp vào cơ thể, khống chế hấp thu calo.”
“Vậy còn không phải giảm béo?”
“…”
“Ờ, em nói khi trưa em ăn quá nhiều, thế lúc trưa ăn cái gì vậy?”
“Salad gà.”
“Ăn với ai? Vẫn còn no ư?”
Nam Nhược cảm thấy chuyện cô ăn cơm cùng Tấn Vị Vị không có gì phải dấu diếm cả, liền dứt khoát trả lời, “Cùng một đàn em trong công ty.”
“Đàn em?” Thẩm Ý Đông hỏi, “Em mới đến công ty được mấy lần chứ, đều quen cả đàn em, còn cùng nhau ăn cơm nữa?”
Nhớ đến gương mặt ngượng ngùng của Tấn Vị Vị, không biết tại sao nhưng Nam Nhược cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Tôi và cậu nhóc ấy gặp nhau tổng cộng hai lần, chỉ là đã thêm weixin của nhau nên có trò chuyện vài bận. Là một đàn em rất chăm chỉ. Có vẻ như điều kiện trong nhà cũng không mấy tốt. Mặc dù cậu nhóc rất nghiêm túc làm việc nhưng vẫn không được đối xử công bằng. Chờ rất lâu mới có được một cái đại ngôn, lại bị người khác không chừa thủ đoạn cướp mất.”
Đúng lúc xe đi tới ngã giao, gặp phải đèn đỏ.
Thẩm Ý Đông ngừng xe, xoay đầu sang nhìn Nam Nhược một cái.
Trong xe u ám, lại hiếm lúc thấy được đường nét nhu hòa trên mặt cô.
“Về điểm này, đã khiến cho tôi cảm thấy hơi cảm động. Hồi tôi mới vừa ra mắt ở New York, bởi vì tôi là người châu Á, vóc người khác hoàn toàn so với bọn họ, nên từng có đoạn thời gian chịu phải những đối xử không công bằng.”
Vẻ mặt Nam Nhược trông rất bình tĩnh.
“Khi đó, có một người bạn đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Cho nên thời điểm tôi nhìn thấy Tấn Vị Vị, tôi đã nghĩ, nếu như tôi có thể giúp đỡ cậu ấy một chút, thì con đường cậu ấy phải đi hẳn sẽ khác đi ít nhiều nhỉ. Chí ít có sự giúp đỡ của bạn bè, cậu ấy sẽ càng có dũng khí tiếp tục bước về phía trước.”
Hai người đã gặp lại nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Ý Đông nghe Nam Nhược nói đến cuộc sống của cô lúc ở New York.
Cảm giác rất kì lạ.
Cảm giác ấy giống như chuyện mà bạn đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng nghe được chút tin tức, mặc dù đều giống với những gì bạn dự liệu, nhưng lại cảm thấy, có chút không giống.
Đèn chuyển sang xanh, Thẩm Ý Đông giẫm chân ga, tiếp tục chạy về phía trước.
Xe chạy được một lúc thì, anh bỗng nhiên hỏi, “Salad gà, không phải đều là salad sao? Em như thế nào mỗi ngày ngoại trừ salad gà thì chính là salad? Đây còn không phải giảm béo ư?”
“…”
Cuối cùng, Thẩm Ý Đông cũng thật sự đưa cô đi ăn đồ nướng.
Có điều nơi bọn họ đến không phải quán ven đường, mà là một tiệm ăn chuyên bán đồ nướng.
Tiệm đồ nướng này nằm trong một con hẻm, xe không thể đi vào, vì vậy bọn họ đỗ xe trong đãi đậu của một trung tâm thương mại, sau đó cùng nhau ra ngoài.
Khí trời đương là mùa hạ, mặc dù đã về đêm nhưng cảm giác vẫn rất nóng, mới vừa đi bộ một chút mà mồ hôi đã đổ đầy người.
Cũng may Nam Nhược mặc váy lụa, chất liệu trơn bóng. Mặc dù đổ rất nhiều đồ mồ hôi cũng không cảm thấy khó chịu.
Cả hai đi về phía trước được một lúc thì, Thẩm Ý Đông phát hiện ra một chuyện, mấy đứa oắt loi choi kia hễ đi ngang qua bọn họ liền xoay đầu lại, nhìn chằm chằm đôi chân dài của Nam Nhược.
Anh cảm thấy khó chịu không thôi, bèn kéo cô đi vào phía trong, còn mình thì đi ở bên ngoài, cố gắng ngăn cản tầm nhìn của đám nhóc kia.
Nam Nhược nghi ngờ liếc anh liền bắt gặp sắc mặt không mấy tốt của anh, lại thấy anh đưa tay ra, khẽ che mông cô lại, trong lòng liền hiểu tỏng, cô vậy mà hiếm khi không nói gì.
Hai người đi vào tiệm đồ nướng, có nhân viên phục vụ tiến lên dẫn đường cho bọn họ, đi tới khu ghế lô ở trên lầu.
Tiệm buôn bán rất đắt, khu ghế lô trên tầng khá rộng rãi.
Theo yêu cầu của Thẩm Ý Đông, nhân viên trong tiệm cố ý sắp xếp cho bọn họ vị trí gần cửa sổ trong phòng bao.
Phòng bao không hoàn toàn kín, hơn phân nửa căn phòng được che chắn bởi một cái tủ gỗ.
Trên tủ gỗ bày rất nhiều chậu cây đương thì xanh mởn, sau khi ngồi xuống gần như bị chặn hẳn, tựa hồ không còn nhìn thấy gì phía bên ngoài.
Nam Nhược thuận tay đặt túi xách sang một bên, nói “Tôi đi rửa tay”. Sau đó xoay người đi về hướng nhà vệ sinh.
Lúc quay trở lại, nhân viên phục vụ đã rời đi, trên bàn bày rất nhiền xiên thịt.
Cô vừa ngồi xuống thì lại có nhân phục vụ đi đến, đặt một đĩa hàu cùng với một chai Sprite cỡ lớn lên bàn của họ.
Thẩm Ý Đông nhận lấy chiếc cốc dùng một lần trong tay nhân viên phục vụ, rút ra hai cái, đặt xuống trước mặt cô, cầm chai Sprite lên mở nắp ra, rót cho cô một cốc.
Nam Nhược ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Tôi không uống đồ uống có ga.”
…
Quên mất người này vẫn luôn kiểm soát chặt chẽ lượng calo nạp vào.
Anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, nói bọn họ mang hai chai nước suối lại đây. Anh vặn mở nắp chai, sau đó hơi hơi đóng lại, rồi đưa chai nước suối trước mặt cô.
Trong miệng cô còn đang nhai hàu, trông thấy động tác này của anh nhịn không được bèn nói một câu, “Thật không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua, Thẩm tổng liền trở nên quý ông như vậy?”
Thẩm Ý Đông ngước mắt nhìn cô một cái. Mười phần ung dung nói, “Em vẫn không biết sao? Tôi chỉ quý ông với mỗi người phụ nữ của mình thôi.”
Nam Nhược liếc trắng anh.
Thẩm Ý Đông có cảm giác anh thật con mẹ nó không có tiền đồ, ngày thường không trông thấy người thì cùng lắm là rất nhớ cô mà thôi, giờ người cũng đã ngồi ngay trước mặt anh này, vậy mà chỉ bằng một cái liếc mắt của cô, đã khiến cả người anh mỗi một tế bào đều sảng khoái cỡn.
Hai người ăn được một lúc thì, di động của Nam Nhược reo lên “ting ting”.
Cô cúi đầu nhìn điện thoại, liền trông thấy tin nhắn của Kha Khả.
Còn tưởng rằng cô ấy gởi ảnh hay video của Chà Bông, toan mở ra xem thì trông thấy Thẩm Ý Đông cũng đang nhìn.
Lại không nghĩ tới, tin nhắn Kha Khả gởi đến, lại là chia sẻ một liên kết.
Còn chưa nhấp vào liên kết kia thì cô đã đọc xong dòng tiêu đề bên trên rồi.
【Những người đàn ông của siêu mẫu quốc tế Nam Nhược】
Lăn lộn trong cái vòng này cũng được tính là lâu đi, nhưng đối với những loại tin tức như này, dù sao cô cũng thấyrất phản cảm.
Trông thấy cái tiêu đề nóng hôi hổi là thế, tâm trạng cô vậy mà không chút gợn sóng.
Tay trái cầm một xiên thịt, trong miệng còn đang nhai, tay phải tùy tiện nhấp vào dòng liên kết kia, từ tốn lướt di động xem.
Nội dung bên trong cũng không tính là nhiều.
Đại khái chính là nói, mối quan hệ không rõ ràng giữa cô và Phương Hà Cảnh trong nhiều năm qua, còn chưa làm sáng tỏ thì, vừa về nước xong đã cùng một người mẫu không tên tuổi kết giao làm chuyện bậy, bên cạnh đó còn quấn lấy ông chủ trong công ty của mình.
Văn hay ảnh đẹp, vô cùng thú vị.
Cô mặt mày không chút cảm xúc xem xong, thoát khỏi giao diện tin tức, quay lại khung trò chuyện với Kha Khả. Kha Khả gởi cho cô một đoạn tin nhắn văn bản rất dài.
【Nam tỷ, ngày hôm nay chị ăn cơm cùng Tấn Vị Vị, bị người ta chụp hình chị không biết sao?】
【Địa điểm bị chụp trong hình chính là ngay cửa phòng tập của công ty!】
【Có thể hay không người chụp trộm chính là Liên Cần?】
【Có điều chị không cần lo lắng, Già tỷ nói chị ấy đã xử lí xong chuyện này rồi.】
【Chuyện này còn chưa lên men đến mức tất cả mọi người đều biết, có thể chặn chúng ta đều chặn hết cả rồi.】
【Nhưng mà, Nam tỷ, cái anh Phương Hà Cảnh kia í, thật sự rất đẹp trai nha.】
Ngón tay Nam Nhược nhảy múa trên màn hình gõ một câu, sau đó gởi cho cô ấy.
【Bức ảnh kia có bao nhiêu mơ hồ, em vậy mà vẫn có thể nhìn ra anh ấy đẹp trai, cái filter lọc thần tượng của em có thể bớt dày đi một chút không?】
Gởi xong tin nhắn, vốn định khóa màn hình, đặt di động sang bên cạnh thì đột nhiên có tin nhắn gởi đến, cô bèn tiện nay mở ra xem, lại thấy người gởi là Tấn Vị Vị.
【Kim Mao Sư Vương: Nam tỷ, em đã xem tin tức trên mạng rồi. Thật ngại quá, có vẻ như em đã gây phiền phức cho chị rồi.】
Nam Nhược trả lời cậu: Không sao.
Hẳn là vì câu trả lời của cô quá mức ngắn gọn, nhìn qua lại nghĩ rằng thật sự giận rồi. Tấn Vị Vị vội vã gởi tiếp một tin nhắn nữa.
【Nam tỷ, xin lỗi, em thật sự xin lỗi chị. Nhưng quả thực không phải như trên mạng nói đâu ạ.】
【Em chưa từng có suy nghĩ muốn bám theo đeo đuổi chị, thật sự em không biết gì về chuyện này tới.】
【Em đã tìm Trương ca hỏi qua, Trương ca nói anh ấy không hề làm chuyện này, em cũng không có, chị nhất định phải tin em.】
【Em cũng không biết đến cùng là chuyện gì đang xảy ra.】
Nam Nhược thuận tay cầm lấy chai nước suối, nhấp một ngụm.
【S.E: Chị biết. Không sao cả, chuyện này chị sẽ xử lí.】
Sau khi đặt lại chai nước lên bàn, cô mới ngước mắt chăm chú nhìn người đàn ông phía đối diện.
Cơ thể người đàn ông hơi nghiêng về trước, trong miệng ngậm một xiên thịt, tầm mắt còn đương đặt trên màn hình di động của cô.
Cô thuận tay bật sáng màn hình, đẩy về phía anh, nói thẳng, “Muốn nhìn sao, vậy để cho anh nhìn đủ nè.”
Vừa rồi, cô cũng không cố tình che lại màn hình, thời điểm trả lời tin nhắn, di động vẫn luôn đặt trên bàn.
Chỉ cần tầm mắt Thẩm Ý Đông hơi hơi hướng về trước, liền có thể đọc hết thảy tin nhắn hiện trên màn hình.
Nhưng bởi vì ngón tay cô cứ nhích tới nhích lui liên tục nên anh cũng không đọc được hết toàn bộ.
Nghe thấy cô nói như vậy, anh vậy mà không hề từ chối.
Trực tiếp xoay điện thoại cô về phía mình, quang minh chính đại đọc tin nhắn Tấn Vị Vị gởi cho cô.
Sau khi xem xong, còn cực kì tốt bụng giúp cô khóa màn hình lại, xoay một cái, điện thoại đã nằm ngay ngắn trước mặt cô.
Cô lần nữa cầm lấy một xiên thịt, đang cắn ở trong miệng, nhìn thấy động tác này của anh thì, bất đắc dĩ lườm một cái.
Bây giờ cô mới phát hiện ra, tính chiếm hữu của người đàn ông này, vô cùng mạnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Em gái Nam: Em có cảm giác em mập lên rồi!
Đông ca: Không mập chút nào.
Em gái Nam: Em còn phải kiếm tiền sống nữa đấy!
Đông ca: Ở trong lòng anh, em là đẹp nhất.
Em gái Nam đỏ mặt, phải bình tĩnh, bình tĩnh.