Phôi Sủng

Chương 11: Anh sao không đi chết đi(1)?

Mắt thấy hôm nay tập luyện cũng xêm xêm rồi, Nam Nhược bèn chào tạm biệt giáo viên yoga sau đó thay một bộ quần áo mới, rồi đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới lòng đất.


Lên xe, cô còn đang suy nghĩ tối nay ăn gì. Cũng không cần để Kha Khả chạy một chuyến tới đây, cứ ở bên ngoài đóng hộp mang về nhà tùy tiện ăn là được rồi.
Vừa mới chốt hạ xong ý kiến này thì, di động đặt trên ghế phó đột ngột vang lên.


Nam Nhược tháo một nửa dây an toàn ra, dừng lại, sau đó buông dây an toàn ra nghiêng người liếc mắt nhìn, liền trông thấy trên màn hình hiển thị dãy số của gã yêu tinh quấn người kia.
Tạm thời không để ý.
Lần nữa thắt lại dây an toàn, cài khóa xong cô mới cầm di động lên, nhấn nghe điện thoại.


Con người cô rất không thích kề điện thoại sát lỗ tai, cảm thấy như vậy rất không thoải mái.
Lúc này trên xe chỉ có một mình cô, cho nên theo thói quen cô liền mở loa ngoài sau đó thả di động xuống.
Điện thoại được kết nối, Thẩm Ý Đông tức thì hét lên một tiếng, “Nam Nhược.”


Nam Nhược không quá tò mò trả lời, “Làm gì?”
“Cùng nhau ăn cơm nhé?”
Cô khởi động xe, trên mặt là nụ cười ẩn nhẫn, “Thẩm tổng là dựa vào cái gì cho rằng, tôi muốn cùng anh đi ăn cơm?”
“Tôi đưa em đi ăn đồ ăn ngon.”
“Món gì ăn ngon?”


Giống như nghĩ rằng cô đã mắc câu, liền tích cực nói: “Không phải em thích ăn lẩu sau, tôi đưa em đi ăn lẩu.”
“Không đi.”
“Tại sao? Không thích ăn lẩu?”
“Không liên quan gì đến lẩu cả. Lẩu là món người người đều thích.”
“Thế tại sao?”


Nam Nhược cố ý nâng cao giọng, “Chính là tôi không muốn ăn cùng anh.”
“Không phải, Nam Nhược, em nói chuyện có chút đạo lí đi có được không, tôi đã làm gì em chứ. Tôi không phải chỉ là bảo em cút…”
Không để anh nói xong, Nam Nhược đã trực tiếp ngắt điện thoại.


Nhưng là hai giây sau, Thẩm Ý Đông lại tiếp tục gọi đến, cô vẫn như bình thường nhấn phím nghe.
“Nam Nhược, tôi từng nói với em, tôi thật sự ghét kẻ nào gác điện thoại của tôi. Em có tin hay không, giờ em ngắt điện thoại của tôi, tôi ngay lập tức đi đến nhà em đánh em đấy!”
“Không tin.”


Thẩm Ý Đông rất không biết làm sao, bèn thay đổi nước cờ mới, “Tôi nói với em một chuyện ah, hai ngày trước tôi đến phòng tập thể hình đỗ xe ở bãi đậu, nhưng lại chả biết ở đâu tòi ra một kẻ mù, kẻ đó va nát hết cả thân xe tôi!”
“”


Suy nghĩ đầu tiên của cô là nghi ngờ, lại nghĩ nghĩ thêm một chút, hai ngày trước? Phòng tập thể hình?
Lẽ nào là cái ngày cùng cô chạm mặt đó?
Lẽ nào
“Có điều, ngẫm nghĩ cũng thấy vị chủ xe kia thật có chút lương tâm, còn để lại số điện thoại nói muốn bồi thường cho tôi.”


Nam Nhược đỡ trán, “Không phải… anh chứ”
“Tại sao không phải. Tôi chính là người bị em va xe vào đấy, va chiếc xe thành một đường trầy lớn như vậy cũng nên thương chủ xe chút đi. Đã nói muốn bồi thường nhỉ, lẽ nào giờ là muốn đổi ý?”


Chuyện đã nói đến như này rồi, vẫn thật là lỗi của cô.
Trước kia vì công việc, phần lớn đều là tài xế đưa đón, bản thân cô cũng hiếm khi tự mình lái xe ra ngoài, cho nên tài nghệ đúng là rất ba chấm.
Lúc đó cô cũng có xuống xe đi nhìn, cái vết trầy kia, thật là quá đáng sợ đi.


Nam Nhược luôn là người dám làm dám chịu. Ngày đó cô để lại tờ giấy kia, chính là đồng ý chịu trách nhiệm.
“Tôi đã nói gì?!”


Cái con ác quỷ hai cánh trong người Thẩm Ý Đông lại được dịp khí thế hùng hổ bức người bay ra, “Vậy giờ em nói, người va vào xe tôi là em có phải không?”
“Chính là tôi. Rồi làm sao?”
“Có thể làm sao, em bồi thường tôi ah.”


Nam Nhược ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, bỗng nhiên cảm thấy hơi hơi khát nước.
“Tôi nói tôi bồi thường thì nhất định sẽ bồi. Anh đưa xe đến cửa hàng 4S đi, phí sửa bao nhiêu đều do tôi phụ trách. Xe phải được sửa đến khi hoàn hảo mới thôi.”


“Nam Nhược, em có biết em va xe tôi trầy thành như vậy, gần đây tôi đều không dùng được, đem công việc của tôi làm lỡ bao nhiêu hay không?”
“Sau đó?”
“Làm lỡ công việc của tôi, giờ tôi muốn bồi thường tinh thần.” Âm thanh ở đầu kia điện thoại còn phảng phất ý cười.
Ôi giời ạ.


“Được, muốn bao nhiêu?”
“Như thế nào cũng phải theo tôi hai cái giờ đi.”
Nam Nhược nghe anh nói như vậy thì, không có chú ý liền đạp sai chân phanh “Kítttt” một âm dài vang lên. Chiếc xe hoàn toàn dừng lại.


Cũng may đoạn đường này không có ai, có thể dừng xe tạm thời, cô bèn dứt khoát dừng xe, hướng về đầu kia điện thoại hỏi ngược lại một câu, “Thẩm Ý Đông, có phải anh bị bệnh hay không?”


“Nam Nhược, tôi con mẹ nó như thế nào thì có bệnh. Tôi chỉ muốn em cùng tôi ăn bữa cơm, như thế nào thì có bệnh?”
“… Ờ.” Nam Nhược nằm nhoài trên vô lăng, sắc mặt hơi hơi quẫn bách, thật may ở đây không có người nào khác, cô khụt khịt mũi, “Hóa ra anh nói ăn cơm.”


“Không phải ăn cơm, vậy còn có thể là cái gì?”
Thẩm Ý Đông cũng phản ứng lại, “Fuck, Nam Nhược, em có thể suy nghĩ thuần khiết về tôi một chút hay không? Hơn nữa chỉ bằng một hai giờ, con mẹ nó em là đang xem thường ai?”
Nam Nhược lườm dài một cái.


Một hai giờ còn gọi là xem thường, ngài mẹ nó thật quá xem trọng bản thân rồi.
“Mới rồi sao tôi nghe được âm thanh không đúng lắm, em đang lái xe?”


Trải qua lần đối thoại vừa rồi, tâm tình Nam Nhược đã bình tĩnh hơn nhiều, cũng không còn lường trước lường sau với Thẩm Ý Đông như lúc đầu nữa.
Cô nhẹ nhàng “Ờ” một tiếng, lần nữa khởi động xe.
Thẩm Ý Đông lần lữa một hồi, “Em mới về nước, có được hay không vậy?”


Chỉ một câu hỏi dò ôn nhu, nhưng lại khiến tâm tình Nam Nhược dễ chịu hơn mấy phần.
Một giây sau, giọng Thẩm Ý Đông lại truyền đến, “Là em không muốn sống cũng không quan trọng lắm, nhưng đừng làm sát thủ đường lớn nhé, gieo vạ nhân gian ah.”
“… Anh có thể cút!”


Thẩm Ý Đông “Ha ha” cười thật vang, “Được rồi, em đừng tự mình lái xe, tôi đến đón em. Em ở nơi nào, liền tại chỗ chờ tôi.”
“Tôi trở về nhà tắm.”
“Vậy được. Em lái xe cẩn thận một chút, tôi đến dưới lầu căn phòng em thuê đón em.”


Sau khi điện thoại bị gác, Nam Nhược mới lấy được phản ứng.
Không đúng, tôi cũng không đáp ứng cùng ăn cơm với anh ah.
Mặc dù vậy Nam Nhược vẫn về nhà, dùng tốc độ nhanh tắm rửa sạch sẽ. Đến phòng để áo quần tỉ mẩn chọn áo quần.


Cô thuộc tuýp người có tính cách sang sảng(*), bởi vậy không hề thích mặc váy. Nhưng hôm nay không biết như thế nào, bỗng muốn mặc một chiếc váy thục nữ.
(*) Thoải mái, cởi mở.


Mặc xong liền đứng trước gương nhìn kĩ một chút, lại cảm thấy không thật sự thoải mái, vẫn là thay một chiếc quần Harem, phối với áo voan trắng.
Cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.
Đi ra khỏi phòng để quần áo thì, nghe được thông báo weixin vang lên từ di động đặt ở phòng khách.


Cô đi tới ghế sofa ngồi xuống, cầm di động lên xem.
Không nghĩ lại là tin nhắn của Tấn Vị Vị.
【Kim Mao Sư Vương: Tiểu tỷ tỷ(*), em nghe nói chị sẽ chụp ảnh trang bìa cho 《Magazine》?】
(*) Là sở thích Byy muốn để Hán – Việt thôi ha ha ~~
【S.E: Ừ.】


【Kim Mao Sư Vương: Oa oa, thật sự hâm mộ chị chết đi được. Nhưng mà chị ơi, chị đi catwalk vô cùng vô cùng lợi hại luôn í, em hoàn toàn hold được.】
【S.E: Cảm ơn.】


【Kim Mao Sư Vương: Ngoan quá. jpg】


【Kim Mao Sư Vương: Nói cho chị một tin nè. Tuần tới em cũng có một cái event(*) đó!!】
(*) Chỗ này là “通告” nghĩa là lịch trình, nhưng chính xác hơn trong tiếng Anh là Schedule – một dạng tham dự event, phỏng vấn, không phải chụp ảnh, quay phim bla bla ~~
【S.E: Thật không.】


【Kim Mao Sư Vương: Thật ah thật ah. Là một cái thương hiệu quần áo tầm trung.】
【S.E: Vậy khá tốt.】
【Kim Mao Sư Vương: Đối với em mà nói í, là thật sự rất rất tốt ah.】
【Kim Mao Sư Vương: Em sẽ cố gắng!】
【Kim Mao Sư Vương: Muốn nỗ lưc trở thành người giống như chị!】


【Kim Mao Sư Vương: Nắm tay. jpg 】


【S.E: Cố lên!】


【Kim Mao Sư Vương: Cảm ơn tiểu tỷ tỷ. Vậy em đi luyện tập tiếp đây! Dù toi công em cũng đi. jpg】


Nhìn cái nhãn dán cuối cùng, Nam Nhược khe khẽ cười cười.
Người bạn nhỏ này mặc dù đánh nhau ầm ầm ĩ ĩ rồi liền cười hi hi ha ha, nhưng trò chuyện để giết thời giờ thì vẫn tính là thoải mái. Hơn nữa, Nam Nhược luôn có cảm giác cậu ta trông rất quen thân.


Có thể là vì nguyên nhân này đi, bằng vậy thái độ của Nam Nhược với cậu ta xem như không tệ.
Thời điểm Thẩm Ý Đông gọi đến thì, Nam Nhược vừa chuẩn bị xong, đang xem buổi trình diễn thời trang mới nhất của SSER.


Trên sàn catwalk có mấy người là bạn bè của cô, trong lúc xem các bộ trang phục họ trình diễn cô tiện thể nhìn những bước di chuyển của họ.
Quả nhiên vẫn là Danh Tương, ra mặt tuyệt đối không thành vấn đề.
Thời điểm điện thoại vang lên, cô cũng không nghĩ quá nhiều, tiện tay bấm nghe luôn.


“Trang điểm xong?” Giọng đàn ông nghe ra hăng hái.
“Ừm.” Nam Nhược cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Ở bên kia điện thoại tiếng cười càng thêm sang sảng thoải mái, “Liền biết cùng tôi đi ăn cơm, đoán chắc em hẳn đã trang điểm tỉ mỉ ấy nhỉ?”


“Ồ. Thẩm tổng, anh có biết giờ đi ra ngoài đường thứ nên mang theo trên người chính là lễ phép không?”


“Ôi, tôi vẫn không biết hóa ra tôi ở nơi này của em, có thể còn có được thứ “lễ phép” này nữa đó? Làm cho tôi choáng váng líu lưỡi giật nảy cả mình, vạn phần sợ hãi, hết thảy biểu cảm đều có thể chụp xong một bộ ảnh kinh dị ‘đãng hồn nhϊế͙p͙ phách’ đấy.”


“…” Anh sao không đi chết đi?
Tác giả có lời muốn nói:
Đông ca: Vợ tôi muốn cùng với tôi ra cửa, đi chọn lựa áo quần nào!
Em gái Nam đã thay xong áo quần, cũng trang điểm xong rồi.
Đông ca: Không nghĩ ra cửa nữa, chúng ta trở về phòng đi.
BYY có lời muốn nói:


Gần đây Byy đọc bộ truyện“Hẹn gặp lại nhau ngày hoa nở  | Giảo Xuân Bính”, truyện thì motif bình thường: gương vỡ lại lành, nghiệp giới tinh anh, ngược ha ha ~~


Hẳn Byy giới thiệu vì là nam chính thâm tình và ngược nam ahhhh, gout của t là ngược, cuồng ngược cũng cuồng nam thâm tình ẩn nhẫn. Trong truyện thì nam chính Đường Kỳ Sâm độ thâm tình là dương dương của thâm luôn, yếu tố ẩn nhẫn có nhưng ít. Phần hơn là Đường Kỳ Sâm không có vầng hào quang của nam chính cho nên anh thật sự khổ cực, anh bị ngược tả tơi hoa lá luôn ha ah~~, được cái chị Bát dịch mướt tay, câu chữ bay bổng, nên thơ.


Ai thích thể loại thâm tình ngược nam như tớ thì nhảy hố ủng hộ Bát Bát nào =))).