Editor: Fuyu
Beta – reader: Băng Tiêu
Lâm Tĩnh Hải đứng thẳng dậy, một đêm không ngủ cùng với những áp lực đè nặng trong lòng làm cho cơ thể hắn có chút không chịu nổi. Hắn đi rửa mặt, vệ sinh thật sạch sẽ chính mình, nhìn người trong gương hồi lâu, sau đó mới xoay người bước ra khỏi cửa. Bóng dáng của Lâm Tĩnh Hải dưới ánh mặt trời dường như trở nên gầy nhỏ một cách khác thường.
Vẫn là đi đến cái nơi đầy quen thuộc kia, nhưng cái cảm giác trong lòng vừa thẹn thùng lại vừa thấy ngọt ngào ngày xưa đã không bao giờ còn quay lại nữa, tràn ngập trong tim chỉ là sự nôn nóng bất an cùng cảm giác sợ hãi vô pháp áp chế được.
Lâm Tĩnh Hải vào thang máy, đi tới tầng lầu của Lạc Tường. Khi cửa thang máy vừa mở ra, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng nam nữ đang cười vui đùa giỡn.
Trong lòng Lâm Tĩnh Hải lại bắt đầu xuất hiện thứ cảm giác chua xót đã trở nên rất quen thuộc kia. Cổ họng hắn có chút nuốt xuống khó khăn.
Lâm Tĩnh Hải nhìn chăm chú ra ngoài, ở đó có một đôi nam thanh nữ tú đang đứng. Hắn không biết phải nói gì. Người phụ nữ tựa vào bên người nam nhân, nũng nịu oán giận nói:
“Hôm nay anh phải ở bên em cả ngày đó, anh nghĩ xem đã bao lâu anh không ở bên chơi với em rồi chứ.”
“Xin lỗi, Lâm Lâm, thời gian vừa rồi anh đang chơi một trò chơi rất thú vị. Bây giờ không phải anh đã đền bù rồi sao? Đừng nóng giận mà, bảo bối.”
“Em vẫn chưa hết giận đâu, bất quá vì anh đã tặng em căn hộ mà em rất thích kia, nên em tạm thời tha thứ cho anh.”
“Cám ơn, em yêu.”
Nam nhân sủng nịch ôm lấy người phụ nữ, vô cùng ngọt ngào mà khăng khít.
Lâm Tĩnh Hải đã sớm buông hạ mi mắt, không dám nhìn tình cảnh này thêm nữa. Hắn chưa bao giờ biết Lạc Tường cũng có lúc ôn nhu như thế, tuy ôn nhu nhưng lại mang theo chút cường thế, có chút kiêu ngạo cộng thêm vài phần tà khí.
Lâm Tĩnh Hải theo bọn họ xuống dưới lầu, lúc hai người kia đang chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, Lâm Tĩnh Hải vội nói: “Lạc Tường, tôi có việc muốn hỏi.”
“Tường, anh quen anh ta sao?”
“Ngoan, em lên xe trước chờ anh nhé.”
Lừa cô gái kia đi rồi, Lạc Tường mới xoay người đối mặt Lâm Tĩnh Hải hỏi: “Có việc gì?”
“Anh vì cái gì mà theo đuổi tôi? Nếu từ trước đến nay vẫn hẹn hò cùng người phụ nữ đó, vậy hà cớ gì phải tới quấy rầy tôi?”
Lạc Tường bước từng bước tới trước mặt Lâm Tĩnh Hải, hơi thở nóng hổi cứ phả xuống cần cổ mẫn cảm của hắn:
“Không hổ là Tổng giám đốc của công ty thương mại Cẩm Hải, mặc dù bị tôi mê hoặc đến thất điên bát đảo, nhưng lối suy nghĩ xoay chuyển thật là nhanh.”
Hắn đứng thẳng lên, buông lỏng sự áp bách đối với Lâm Tĩnh Hải:
“Đúng vậy, ngày hôm qua nói vậy với cậu chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, nếu như đã chia tay rồi thì cũng không phải giải thích nữa, cũng sẽ không khiến cho cậu thêm thống khổ. Nhưng ai bảo cậu lại quá thông minh như vậy?”
Lạc Tường đứng trong thang máy không rộng lắm nhưng vẫn vô cùng ung dung tự tại, phong thái không khác gì một bậc vương giả, hắn dựa vào vách thang máy tiếp tục nói:
“Tôi là cố ý tiếp cận cậu. Chỉ trách cậu có một tên em trai quá phong lưu mà thôi.”
Lâm Tĩnh Hải mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Lạc Tường.
“Vốn nghĩ muốn cho hắn một chút giáo huấn, hắn trước kia từng làm tổn thương trái tim của em gái tôi, thế nhưng hắn một chút cũng không hề nhớ. Tôi hôm đấy là định đi gặp hắn một chút, muốn khiến cho hắn không thể tiếp tục đùa bỡn tình cảm của phụ nữ nữa. Nhưng không nghĩ rằng đi tương thân cư nhiên lại là cậu. Vừa nghĩ đến nếu như em gái tôi thật sự đi tương hôn, nó sẽ phải chịu bao xấu hổ tủi nhục, tôi lại thấy tức giận vô cùng. Bất quá, mặc dù là cậu, nhưng hiệu quả lại rất tốt.”
Lạc Tường hơi thay đổi tư thế, nhìn vào đôi mắt Lâm Tĩnh Hải mà cười thoải mái:
“Tĩnh Hải, tôi vốn không định đối với cậu như thế, ai ngờ cậu lại đáng yêu đến vậy, cho cậu một chút mà cậu đã thụ sủng nhược kinh, đưa cậu về nhà cậu lại tỏ ra vô cùng xúc động, tìm một chỗ ăn ngon đưa cậu đi cậu lại cho rằng tôi là người tốt nhất trên đời, mặc dù cậu không nói nhưng ánh mắt cậu vẫn tìm hình bóng tôi, tôi có thể không nghĩ đến phương pháp này sao? Tôi cũng không hề đối xử đặc biệt gì với cậu, vậy mà cậu đã yêu thương nhung nhớ rồi. Mặc dù cậu không phải dạng ấy, nhưng bản lĩnh cũng không tệ.”
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Nhìn thân thể Lâm Tĩnh Hải đã có chút run rẩy, đôi môi Lạc Tường dần dần tiến đến gần chiếc mũi nho nhỏ của Lâm Tĩnh Hải, chậm rãi nói:
“Cậu không phải rất thương em trai sao? Như vậy em làm anh chịu, cũng đâu có gì không được. Đến nhanh thì đi cũng nhanh, coi như chúng ta không hợp rồi chia tay đi. Đừng có làm cái bộ dạng như phụ nữ vậy, bảo bối. Tôi biết cậu yêu tôi là bởi vì đêm đó tôi từng nói sẽ nâng niu cậu trong tay như bảo vật, bất quá, trong tay tôi mọi thứ đều là bảo vật.”
Lạc Tường trước mặt Lâm Tĩnh Hải đã thay đổi, không còn là Lạc Tường ôn nhu chăm sóc của ngày xưa nữa, giờ hắn đem tất cả chân tướng thật sự như Minh Vương độc ác hắc ám phơi bày trước mặt Lâm Tĩnh Hải, cứ ung dung ưu nhã mà bước đi, bên trong chỉ còn lưu lại một mình Lâm Tĩnh Hải cúi đầu không nói.
Thang máy phía sau lưng Lạc Tường khép lại, bên trong cùng bên ngoài cánh cửa là hai mảnh mông lung, một bên là tiếng cười trong hân hoan vui sướng còn bên kia chỉ có tiếng hít thở đầy bi thương.
Lâm Tĩnh Hải đứng ở bên trong không biết đã bao lâu, như thể đã một năm trôi qua trước mắt. Hắn dựa vào vách tường bên cạnh bước đi, trước mắt là một mảnh tối tăm mù mịt. Một nhân viên vệ sinh đi tới nhìn hắn lo lắng hỏi:
“Tiên sinh, ngài bị làm sao vậy? Có chuyện gì không?”
Thanh âm người kia vô cùng bối rối, hình ảnh cứ đung đưa trước mắt hắn. Lâm Tĩnh Hải lúc này mới có phản ứng, thì ra, hắn, đã quên hô hấp…
Biểu tình lạnh nhạt của mình cũng không ngăn cản Lạc Tường phát hiện mình yêu hắn… Mục đích đã đạt được rồi nên trò chơi đã kết thúc sao…?
Nhân viên vệ sinh kia nhiệt tình đỡ hắn bước ra khỏi thang máy, đưa đến đại sảnh ngồi nghỉ:
“Tiên sinh, ngài thật sự không sao chứ? Mới rồi sắc mặt của ngài rất tệ đấy. Ngài chờ một chút, tôi đi lấy cho ngài chén nước.”
Nói xong, hắn vội vàng chạy đi lấy nước. Lâm Tĩnh Hải chậm rãi thở ra, cơn tức ngực mới rồi cũng đã có phần dịu bớt.
“Cho ngài này.”
Lâm Tĩnh Hải nhìn người trẻ tuổi trước mặt, hai tròng mắt thật to như thể tiểu ngưu mới sinh đầy ướt át long lanh khiến người ta ưa thích.
“Cám ơn.”
Chàng trai trẻ này làm cho hắn thấy rất quý mến… Khóe miệng Lâm Tĩnh Hải vẽ ra một nụ cười nhợt nhạt. Cũng là do chính mình vô duyên vô cớ gặp phải sự tình thế này đi.
“Đây là danh thiếp của tôi, vừa rồi rất cảm ơn cậu. Tôi gần đây cơ thể không khỏe lắm nên mới vậy, cậu không cần lo lắng. Sau này nếu muốn tôi hỗ trợ việc gì thì cứ nói.”
Lâm Tĩnh Hải tỏ vẻ tạ ơn mà nói. Cậu nhóc kia mặt bỗng đỏ lên:
“Không có gì, tôi cũng không có yêu cầu gì. Ngài nếu đã khỏe rồi thì tôi đi làm việc đây.” Nói xong, cậu nhóc vội vàng chạy mất.
Lâm Tĩnh Hải cũng chẳng còn chút tâm tư muốn ở đây nữa, hắn ngồi một lát, sau đó đứng lên đi ra nhà để xe, lấy xe lái tới công ty. Dù sao, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, không phải vậy sao?
Trong lòng hắn đã bình tĩnh lại. Tới công ty, Lâm Tĩnh Hải đi về phía trước một cách máy móc, khi nghe tiếng kêu kinh ngạc của ai đó hắn cũng không phản ứng chút nào. Tới khi Thạch Lỗi mạnh mẽ cầm lấy tay hắn, hắn mới phát hiện lòng bàn tay đã rướm máu. Hắn mặc cho thư ký cầm hòm thuốc nhỏ đến giúp hắn rửa sạch, trong lòng cư nhiên còn có thể nghĩ đến:
“Nguyên lai, móng tay lúc nào cũng được cắt ngắn ngủn của mình cư nhiên cũng có thể có công lực thế này.”
Lâm Tĩnh Hải ngồi trong phòng làm việc, không cho phép kẻ nào tiến vào. Hắn cố gắng tự nói với mình: Lâm Tĩnh Hải, người phải thật lý trí. Ngươi xem, loại tình cảm này đâu thể biến thành cơm ăn, công việc của ngươi phải tiếp tục mới có thể nuôi sống bản thân cùng công ty chứ. Trong lòng ngươi có thiếu sót, ngươi cũng biết điều đó, như vậy càng phải cố gắng vượt qua. Không nên sợ hãi, chỉ cần nhớ lại ngươi trước kia mà thôi. Không cần phải có cảm giác không an toàn. Công ty là của ngươi, nhà, xe cũng là của ngươi. Ngươi chẳng mất đi cái gì hết, coi như trong lúc vô ý nhặt được đồ rồi trả lại cho người ta mà thôi. Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi, phải tiến về phía trước. Lâm Tĩnh Hải, ngươi phải sống thật tốt, mẹ đang ở trên thiên đường mà nhìn ngươi đấy.
Lâm Tĩnh Hải cũng biết những khuyết điểm trong lòng của chính mình, cũng từng đi gặp bác sĩ tâm lý nhờ tư vấn. Hắn cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là có chút cảm giác không an toàn. Nhưng những biện pháp bác sĩ khuyên thì hắn không thể nào dùng, bởi cuộc sống của hắn căn bản không đáp ứng được. Bác sĩ vốn là khuyên hắn nên cùng người nhà cảm nhận không khí gia đình, nên ở bên người yêu thật nhiều, cùng bạn bè thật vui vẻ. Hắn lại vô pháp thực hiện những điều đó. Lần này hắn đã cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lý là nỗi sợ hãi bị mất mát, muốn cùng Lạc Tường nói chuyện yêu đương, nhưng cuối cùng cư nhiên lại là hắn một sương tình nguyện.
Hắn tiếp tục cố gắng ám thị chính mình, hắn biết rõ chỉ có thông suốt tất cả thì buổi tối mình mới có thể ngủ yên giấc, ban ngày mới có thể chuyên tâm làm việc. Hằn dùng sức vỗ vỗ vài cái lên mặt, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại.
Ổn thôi, Lâm Tĩnh Hải, sẽ ổn thôi…