Edit: -BG- (Hằng Đoàn)
Beta: Legi (Giang Phong)
Khi tất cả âm mưu cuối cũng đã kết thúc, mặc dù chuyện cổ độc ở kinh thành náo động lên sóng gió không nhỏ, nhưng tất cả các quan viên bị hại cũng đã lấy được thuốc giải nên chuyện cũng dần lắng xuống.
Trong từ đường của hoàng gia Tiêu thị, tiểu hoàng đế Tiêu Dung nghiêm túc quỳ gối trước bài vị tiên đế, cúi đầu suy ngẫm những chuyện đã qua. Trì Nam đẩy cánh cửa cung vừa dầy vừa nặng ra đi vào, trong tay bê một cái khay.
Để khay thức ăn lên trên bàn, Trì Nam cũng quỳ xuống bên cạnh tiểu hoàng đế, cung kính dập đầu lạy ba cái trước bài vị Tiên hoàng, sau đó mới nói: "Hai ngày rồi, đệ còn tính quỳ ở đây bao lâu nữa?"
Kể từ hôm trở về từ đỉnh núi Vân Đính, tiểu hoàng đế liền tự nhốt mình trong từ đường, hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào tiến vào, không ăn không uống, không ngủ không nghỉ.
"Đệ muốn để mình chết đói luôn sao? Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi." Trì Nam sờ lên đầu tiểu Hoàng đế, muốn hắn được dễ chịu hơn một chút.
"Hoàng tỷ!" Giọng nói khàn khàn kêu một tiếng: "Đệ thoái vị thôi. Để cho tỷ làm Hoàng đế."
Trì Nam đau lòng nhìn hắn: "Tại sao lại nói như vậy?"
Trong tròng mắt bi thương của tiểu hoàng đế ánh lên niềm thương nhớ: "Bởi vì nhất định phụ hoàng hi vọng tỷ làm Hoàng đế chứ không phải đệ."
Trì Nam kéo thân hình tiểu hoàng đế duỗi thẳng ra, nghiêm chỉnh nói: "Không, phụ hoàng không phải hy vọng như vậy. Từ đầu đến cuối ông ấy đều hi vọng đệ có thể trở thành một vị Hoàng đế tốt, cho nên ông mới lập nữ nhi mình tín nhiệm nhất làm Nhiếp Chính vương, phụ tá con ông ấy."
Tiểu hoàng đế nâng đôi mắt mệt mỏi rã rời lên nhìn Trì Nam, không nói gì, Trì Nam nói xong lại hỏi hắn: "Đệ có nghe rõ ràng không? Ta chỉ là thần tử phụ tá cho đệ, đệ mới chính là Đế Vương quần lâm thiên hạ!"
Tiểu hoàng đế xấu hổ cúi thấp đầu xuống: "Nhưng đệ đã làm ra nhiều chuyện sai lầm như vậy! Các đại thần, các tỷ tỷ, còn có mẫu hậu đều sẽ không tha thứ cho đệ."
Trì Nam mỉm cười lắc đầu: "Phía các đại thần ta cũng không nói người chủ mưu là ai, còn các tỷ tỷ thì đệ phải tin tưởng, đều là máu mủ tình thâm, các muội ấy cũng đều thương yêu đệ. Chỉ cần đệ thật tốt, sẽ không có ai trách cứ đệ cả."
"Nhưng......" Tiểu hoàng đế thay đổi ánh mắt, nhìn di ảnh của Tiên hoàng nói:"Đệ... Cũng chán ghét chính mình, cảm thấy đôi tay mình dính đầy máu tanh."
Trì Nam bắt lấy hai tay của tiểu Hoàng đế cầm chặt trong tay mình rồi nói: "Đã như vậy, đệ lại càng phải trở thành một vị Hoàng đế tốt để bù lại tất cả lỗi lầm của mình, không phải sao? Nguyên nhân vì sợ hãi chính mình phải gánh vác toàn bộ mới muốn thoái vị nhường ngôi cho ta, đệ không ngẫm lại xem, đây chính là chuyện một nam nhân nên làm sao?"
"......" Tiểu hoàng đế không nói lời nào, chôn đầu xuống.
"Có bản lãnh, liền nỗ lực phấn đầu, cai trị đất nước thật tốt để tất cả những người không xem trọng đệ phải nhìn đệ bằng cặp mắt khác xưa."
"...... Hoàng tỷ."
"Mà trong đó các tỷ tỷ đều là hậu thuận vững chắc của đệ, có biết không? Hãy trở thành một quân vương chân chính có đầy đủ lòng tự tin và sự vị tha."
"..." Sau khi tiểu hoàng đế im lặng thật lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn Trì Nam nói: "Đệ hiểu rồi, Hoàng tỷ."
Đôi mắt vốn đang mê man nhất thời giống như được rót vào một loại sức mạnh, trở nên sôi sục ý chí chiến đấu. Hoàng tỷ nói đúng, hắn phải làm một vị Đế vương thật tốt để bù đắp cho những gì hắn đã gây ra, hoặc là giúp đỡ mọi người đã từng giúp đỡ hắn.
Ánh tà dương phía chân trời đỏ như lửa, chim tước đón rặng mây đỏ về với tổ, đem lại một ngày mai tươi sáng tốt đẹp.
Hết chính văn