Editor: Ốc Vui Vẻ
Beta: LimCa
Trong dạ yến rằm tháng bảy, Chu Phú và vài vị phò mã khác đều được mời
vào cung, mấy vị công chúa và phò mã ở chung một phòng, không khí rất
hài hòa.
Nhị công chúa Thanh Dao có bài học kinh nghiệm từ trước, vì an toàn của
bản thân, đã tự động rời xa Chu Phú. Dù sao bị nhấn đầu vào trong giếng
là một trải nghiệm đáng sợ, đời này nàng ta cũng không muốn có lần thứ
hai.
Một buổi dạ yến, dưới sự phối hợp của mọi người, cùng nhau uống chút
rượu, ăn thức ăn, nói vài câu chuyện, vượt qua bình tĩnh không sóng gió.
Ngày lễ qua đi, mỗi ngày Trì Nam lại vào triều hỏi chính sự như bình
thường, còn Chu Phú mỗi ngày đều ở trong phủ nghiên cứu thực đơn, để
buổi tối Trì Nam trở về cùng đánh giá.
Trì Nam nhịn một ngày, nhịn hai ngày, nhịn ba ngày... Đến ngày thứ tư
liền không nhịn được nữa, nhưng lại không đành lòng làm tổn thương lòng
nhiệt tình tràn đầy của Chu Phú, chung quy nàng không thể nói với hắn:
“Tướng công, chàng thật sự không thích hợp với nấu nướng, bỏ qua đi”,
như vậy rất tàn nhẫn, cho nên nàng chỉ đành từ chối, trốn tránh, ngày
ngày bi thống đau khổ, vất vả lắm mới chịu được đến cuối tháng.
Đầu tháng tám, Chu Phú liền nhận nhiệm vụ theo lịch tuần tra thành, bị
điều đi doanh trại thủ thành Liễu thành. Cấp trên vì phối hợp việc giữ
thân phận đại phò mã trên đầu hắn, đặc biệt cho một chức vụ “Tham phó”,
thăng quan Tứ phẩm.
Ngày thường không có chuyện gì, chủ yếu là đứng gác, đúng giờ đi tuần
tra quanh Hoàng thành một phen, tính chất công việc không có sự thay đổi đặc biệt so với công việc trước kia của Chu Phú.
Thống lĩnh doanh trại thủ thành của Tiêu Quốc là Công Giác vương gia, mà doanh trại thủ thành thành lại thuộc sở hữu của cấm quân, thống lĩnh 30 vạn cấm quân của kinh thành lại là vị Thừa tướng mấy này trước luôn tìm hắn gây phiền toái. Chu Phú nhớ đến ông cụ táo bạo kia, quả thực cảm
thấy hơi nhàm chán.
Ánh mặt trời tháng tám, có thể nóng chết một đám chim, Chu Phú đứng gác
dưới mặt trời chói chang, không dám lười biếng dù chỉ một chút.
Mặc dù đã thăng quan một bậc, nhưng Chu Phú lại càng thích phần công
việc trước, tối thiểu có sự tự do, có việc thì xử lý, dđlqđ không có
việc có thể đi dạo khắp nơi, thu thập một ít đồ chơi nhỏ cho thê tử,
nhưng khi bảo vệ doanh trại, công việc mỗi ngày là gác và tuần tra, công việc này khô khan không chút thú vị.
Nhưng đã đến đây, Chu Phú không có tính toán lười biếng, cho dù là việc
gì, chung quy lại hắn vẫn tiếp tục làm, thân là nam tử phải có ý thức
trách nhiệm.
Chính trong lúc nóng đến chảy mỡ đó, một mũi tên phá không bay đến, trực tiếp vượt qua tường thành, bay về phía trong cung.
Đuôi mũi tên lóa lên trước mặt Chu Phú, Chú Phú mượn lực gió, đỡ và chặn lại mũi tên có lực không lớn. Hắn đứng trên tường thành, nhìn tờ giấy
cột ở đuôi mũi tên, đang định mở ra, bên cạnh không biết vị đồng nghiệp
nào hô lớn một tiếng: “Cấp báo việc quân cơ, có tình hình về quân
địch!”.
Trong kinh nghiệm phong phú của các huynh đệ trong doanh trại thủ thành, dùng mũi tên truyền tin, không phải là ám hiệu thì là tình hình về quân địch, không phải của trinh sát thì là về kẻ địch. Trong lúc nhất thời,
toàn bộ quân sĩ đứng gác ở cửa thành đều chấn động vì điều này, nhanh
chóng triển khai bố trí binh lực, luân phiên trước sau, cung tiễn đều
vận sức chờ lệnh phát động, giống như là quân đội của kẻ địch đã đứng
dưới thành, tình huống cực kỳ nguy cấp.
Tham tổng của doanh trại thủ thành Cố Phưởng đoạt lấy tờ giấy trong tay Chu Phú, dè dặt cẩn thận mở ra ——
“Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy...”.
(*Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy: Thân dù
gầy đi nhưng cũng không hối hận, chỉ vì nhớ người mà tiều tụy)
Ngay lúc mọi người nghĩ mãi không ra “Tình hình về quân địch” đặc biệt
này, mũi tên thứ hai xé gió bắn tới, Chu Phú dùng tay không bắt được mũi tên, trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, lạnh nhạt tự nhiên, kéo tờ
giấy xuống đưa cho Tham tổng.D.Đ.L.Q.Đ
Tham tổng tạm thời buông tờ giấy tình báo thứ nhất không rõ ý tứ xuống,
mang theo sự chờ đợi của mọi người, mở tờ giấy thứ hai ——
“Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì,hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ.....”.
(Tình hai ta đã thật sự là dài lâu, sao phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm - Trích trong bài thơ Thước kiều tiên)
“Tương tư tương kiến tri hà nhật? Thử thì thử khắc nan vi tình...”.
(Nhớ nhau biết ngày nào gặp lại, lúc này đêm này tình cảm không sao kể hết)
“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân....”.
(Ai từng ngắm biển xanh, không muốn làm sông nhỏ, không đến Vu Sơn, thì
không coi nhìn thấy mây – Trích trong bài “Nỗi nhớ xa cách” kỳ 4.)
“Thiên bất lão, tình nan tuyệt. Tâm tự song ti võng, trung hữu thiên thiên kết....”.
(Trời chẳng già, tình khó hết. Lòng như hai tấm lưới, trong có hàng nghìn mắt lưới - Trích trong bài “Thiên thu tuế”.)
Cho đến khi mũi tên thứ ba, thứ tư, thứ năm được bắn đến, Tham tổng phát hiện tờ giấy hắn ta mở ra tràn đầy hi vọng về tình hình quân địch, lại
chỉ đơn giản là một vài câu thơ tương tư của nam nữ si tình. Nếu không
phải hắn ta quá mức ngu dốt thì hắn ta thật sự không nhận ra “tình hình
về quân địch” ẩn giấu nơi nào trong câu thơ.
“Mẹ nó, là ai đùa giỡn lão tử ——”. Tham tổng cúi người rít gào với mây xanh.
Cứ cách nửa ly trà nhỏ mũi tên sẽ được bắn ra một lần, nhiều lần đều bắn về phía góc đông nam hoàng thành, nhưng mà lực bắn đều hữu hạn, mỗi lần đều bị Chu Phú chặn được... Rốt cuộc Tham tổng đại nhân đã nhận ra sự
bất thường, hét lớn về phía mũi tên được phóng ra.
“Ngươi! Ngươi! Có phải ngươi không! Mẹ nó, ai dám đùa giỡn lão tử —— ai —— rốt cuộc là ai ——”.
Tham tổng Cố sinh ra có dáng vẻ thư sinh, bình thường tính cách tương
đối ôn hòa, nhưng mà một khi thật sự bùng nổ cũng rất có khí phách, hắn
ta bị vài mũi tên khiến nổi trận lôi đình,di chuyển vòng tròn, túm tóc,
rống như điên, loại bỏ mỗi một sinh vật bên người mà hắn ta nhìn thấy...
Chu Phú thấy hắn ta như thế, tính đi về hướng xuất phát của mũi tên,
không khí yên tĩnh, bỗng nhiên, mũi tên thứ sáu bắn đến. Chu Phú dùng
tốc độ sét đánh không kịp chặn đuôi mũi tên lại, sau đó bắn trở lại theo hướng xuất phát.
Sau đó một âm thanh thê thảm vang lên ở trên cây cách đó không xa: “Ai da ——”.
“Oa... Tham phó Chu thật lợi hại!”.
“Tham phó Chu thần thông!”.
“Tham phó Chu giỏi quá!”.
Trong lúc nhất thời, trên tường thành tiếng nịnh nọt vang lên bên tai
không dứt, Chu Phú xoa ót cười ngây ngô, lại nghe thấy Tham tổng Cố nổi
trân lôi đình ghé vào tường thành, lắc đầu ném tới một câu: "Bứt dây
động rừng! Bứt dây động rừng! Đáng tiếc, thật đáng tiếc!” Nếu hắn sớm
biết Chu Phú đã biết tặc nhân ẩn thân ở chỗ nào, hắn sẽ phái người đi
bắt sống.
Tham tổng Cố vốn không có cảm giác tốt đẹp với loại ô dù, bám váy mà đến như Chu Phú, hắn ta đang định mượn cơ hội này trách cứ Chu Phú chỉ biết cái trước mắt, thì một giọng nói hùng hổ vang lên từ dưới tường thành.
“Người nào! Là ai chặn mũi tên của ta, là ai bắn ta! Đi ra cho ta, xem ta có bẻ gãy cổ hắn không?”.
Mọi người nhìn xuống phía dưới tường thành, chỉ thấy Bách Lý Văn Viễn
Hầu một tay cầm cung tiễn, một tay che miệng vết thương chảy máu trên
bắp đùi.
Tham tổng Cố thấy người tới là ái tử của gia tộc Tướng quân Bách Lý, hắn ta lập tức chạy từ trên tường thành xuống nghênh đón, lại bị Văn Viễn
Hầu nổi cơn giận dữ níu lấy vạt áo trước, mang phong độ người trí thức
còn cố làm ra vẻ ác độc, kêu lên: "Có phải là ngươi hay không? Vừa cản
mũi tên của ta, còn bắn ta?”.
“Không, không, không phải”. Tham tổng Cố cũng đã quen vị này từ trước,
nên rất hiểu rõ tính khí người trong nhà Thừa tướng, vì vậy chưa từng
dám đắc tội, nghe thấy hắn chất vấn như vậy thì lập tức xua tay mãnh
liệt, để tỏ rõ sự trong sạch.
“Không phải ngươi bắn, vậy nhất định là ngươi cho người bắn phải
không?”. Văn Viễn Hầu đưa bàn tay dính đầy máu tươi đến trước mặt Tham
tổng Cố, kể ra sự tức giận của hắn.
Tham tổng Cố nhìn bàn tay đầy máu trước mặt, bị dọa cho sợ hãi đến nghẹn một hơi trong cổ, nếu thương tích kia bị phụ thân Thừa tướng nhà hắn
nhìn thấy.... Hắn ta quả thật không dám tưởng tượng doanh trại trấn thủ
của bọn họ sẽ gặp biết bao tai vạ.
Thời khắc mấu chốt, Tham tổng Cố quyết định hy sinh một người, để bảo vệ tập thể -- thay đổi thái độ lung túng, xoay người chỉ vào Chu Phú đứng
trên tường thành, nhanh chống chuyển từ người bị hại sang thành người
làm chứng:
“Là hắn! Là đại phò mã!”.
Văn Viễn Hầu ngẩng đầu nhìn lên tường thành, chỉ cảm thấy ánh mặt trời
chói mắt, vóc người Chu Phú cao lớn thật thà đứng trên tường thành,
giống như tấm bia bất khuất.
“Lại là ngươi!”. Văn Viễn Hầu biết gương mặt của Chu Phú, ngày đó là tên tiểu tử xấu xa này cản trở hắn hẹn hò với Quang Quang, thù mới hận cũ,
hận cũ thù mới, Văn Viễn Hầu cắn răng nghiến lợi, “Ngươi cút xuống cho
ta ——”.
Chu Phú bị điểm danh, dưới vô số ánh mắt đồng tình của các huynh đệ đi
tới trước mặt Văn Viễn Hầu. Tham tổng Cố thấy có người chịu tội thay
mình, hắn ta chạy trở về nhanh như một làn khói, báo cho mọi người biết
phi lễ chớ nhìn, cả đám người đều ngẩng cao đầu nhìn chim.
Văn Viễn Hầu ném mũi tên xuống, bắt đầu cuốn tay áo, ý muốn đánh nhau
hết sức rõ ràng, Chu Phú thấy hắn ta xúc động như vậy, trên đùi lại còn
bị thương, bây giờ không muốn động thủ với hắn ta, cảm thấy dù mình
thắng cũng không vẻ vang gì, đồng thời cũng muốn giữ thể diện cho Thừa
tướng Bách Lý đã gần bảy mươi tuổi.
Cho nên, hắn giữ thái độ tốt đẹp “Có gì từ từ nói chuyện”, cười nói với
Văn Viễn Hầu: "Thật xin lỗi, Hầu gia. Ta không biết người bắn tên chính
là ngài, nếu biết thì ta nhất định sẽ không bắn ngài”.
Văn Viễn Hầu vốn nghe Chu Phú có ý giải thích, tay áo vén lên định bỏ
xuống, không định động thủ nữa, nhưng chợt hắn ta thấy trong lòng bàn
tay Chu Phú nắm mấy tờ giấy bao hàm vô vàn tình ý tương tư của hắn ta
thì thần kinh trong đầu nhất thời cứng lại.
Vốn tưởng viết nhiều chút, bắn nhiều chút để cho những tờ giấy này có
thể rơi vào trong tay Quang Quang mà hắn yêu mến, không ngờ, một tờ cũng không rơi vào, lại còn bị tên tiểu tử xấu xa này chặn ở giữa đường, thử hỏi làm sao hắn có thể không tức giận cho được?
Một cuộc chiến mở ra trong nháy mắt...
Sau thời gian nửa nén hương, hai tay Văn Viễn Hầu bị trói, Chu Phú để
cho bốn tiểu binh đang run sợ, đưa người về phủ Thừa tướng.
“Quang Quang —— ta sẽ trở lại! Chuyện tình của chúng ta bền chắc như vàng, biển cạn đá mòn, đến chết không đổi!”.
“......”.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Phía bên này, kiệu hoa dừng trước cửa phủ Thừa tướng, ngày hôm nay là
ngày Liễu Điệp Chỉ chính thức gả vào phủ Công Tôn trở thành trắc thế tử
phi. Lan di được voi đòi tiên, không muốn cho con gái xuất giá ở Tướng
phủ, ba thùng trang sức đưa đi theo, đích thực là nở mày nở mặt, không
che giấu chút nào.
Cho dù lão quản gia của Tướng phủ nói thế nào, hai mẹ con họ cũng không
thể hiểu được cái gọi lễ giáo của trắc phòng. Nói cách khác, cho dù
ngươi có gả cho Hoàng đế, chỉ cần không phải là chính phòng thì cũng
không thể phô trương như vậy, đừng nói là ba thùng trang sức đỏ, ngay cả của hồi môn, ngươi cũng không thể vượt quá ba món!
Lão quản gia không thể lay chuyển được sự vô lí của Lan di, bất đắc dĩ
đành phải đi vào trong cầu xin sự tiếp viện của Tướng gia, nhưng vừa vào trong viện, ông thấy Thừa tướng hồn bay phách lạc, ngồi một mình dưới
một gốc cây hòe già cao vút. Vừa rồi, ông theo trong miệng Lan di biết
được tung tích của yêu nghiệt Trương Tấn, bà ta nói, tên đó dùng tên giả là Chu Đại Tráng ẩn nấp ở trong thành, mà Chu Phú là con của hắn....
Người kia là một hoạn quan, sao lại có nhi tử? Nhớ lại một đêm mưa to
gió lớn mười mấy năm trước, cháu trai duy nhất của Tướng phủ là Bách Lý
Kiệt bị chết non, lòng Thừa tướng đau như đao cắt, cả người dường như
già đi mười tuổi, thân hình tiều tụy....
Đúng lúc này, người gác cổng báo lại: "Tướng gia, Đại thiếu gia lại bị Đại phò mã đánh xong đưa trở lại”.
“.....”.
Tướng gia đầu óc trống rỗng, Đại thiếu gia... Đại phò mã, đại phò mã.... Chu Phú, Chu Phú.... Chu Đại Tráng, Chu Đại Tráng.... Trương Tấn....
Còn có đứa cháu chết non của ông.... Bách Lý Kiệt....
“Đi đại gia hắn(1)! Để cho nó chết sớm một chút! Suốt ngày bị người ta
đánh xong rồi đưa về, vứt mặt mũi của nhà họ Bách Lý ra ngoài ngàn dặm,
nó còn có mặt mũi trở lại! Cút ——”
(1)Một câu chửi tục của Tầu, giống như kiểu chửi ông bà tổ tiên ấy.
Thừa tướng Bách Lý nhớ tới đứa con trai không có tiền đồ, rốt cuộc bùng phát...
Kiệu hoa vừa mới đi.