Phò Mã Gian Manh

Chương 38: Phò mã nói hết

Đêm hôm đó, Thái Y Viện liền đem đơn thuốc chữa bệnh cho Trì Nam đến,

ghi là có một vài độc tố không biết tên, máu trong cơ thể khó lưu thông, mấy ngày qua lại mệt mỏi quá độ, cần phải nghỉ ngơi.

Chu Phú cầm đơn thuốc của Thái Y Viện, đọc từ đầu đến cuối vô số lần,

nhưng vẫn có chút lo lắng, trong lòng thầm quyết định mỗi buổi tối, phải điều hòa chân khí cho nương tử, xem có thể đả thông kinh mạch hay

không.

Mấy ngày trước, Trì Nam cũng đã thu xếp gần xong mọi chuyện, liền nhân

cơ hội này ở trong phủ tĩnh dưỡng cho tốt. Chu Phú định ở nhà chăm sóc

cho nàng, lại bị nàng đuổi đến Luật Cần quán.

Ngày hôm đó, vừa qua giờ ngọ, lính canh cổng liền cho người đến báo, nói thừa tướng Bách Lý tự mình đến cửa, xin gặp trưởng công chúa.

Trì Nam hơi bất ngờ: "Ngươi có nói với ông ta, phò mã không có trong phủ không?"

Theo ý nàng, thừa tướng tìm đến cửa, chẳng qua là muốn tìm Chu Phú, nói

chàng không có ở nhà, thì chắc thừa tướng Bách Lý sẽ quay về mà thôi.

Thế nhưng, cũng chưa biết chừng...Vị thừa tướng nóng nảy kia đã bao giờ

giống như hôm nay, tuân thủ lễ nghi như vậy, tiến vào phủ công chúa còn

phải nhờ lính canh chuyển lời, thái độ hạ mình như thế, chắc không phải

có chuyện gì đó chứ.

Đang mải nghĩ ngợi, liền nghe thấy một trận ồn ào từ bên ngoài truyền

vào, thanh âm của thừa tướng Bách Lý vang lên như chuông đồng.

"Ai, đừng truyền nữa, lão tử hiếm khi được một lần lễ phép, xú nha đầu

vẫn còn nhiều lời với lão phu, đúng là không dứt khoát mà! Lão phu tự

mình vào vậy."

Vừa dứt lời, Trì Nam đã thấy lão nhân gia hùng hổ đuổi người chuyển tin, đường hoàng đi vào.

Trì Nam nửa nằm ở trên giường, tóc búi buông xuống ngang eo, đắp một

chiếc chăn lụa màu san hô ngang người, thấy thừa tướng tiến vào, nàng

cũng không đứng dậy, chỉ đặt cuốn sách đang xem sang một bên, hơi mỉm

cười, đợi thừa tướng mở lời trước.

"Nghe nói nha đầu bị bệnh, lão phu không yên tâm nên đặc biệt đến xem ngươi."

Thừa tướng Bách Lý đối với Trì Nam luôn luôn không câu nệ lễ nghĩa, ông

liền tự mình tìm một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh giường của Trì Nam,

sang sảng nói.

Trì Nam nhàn nhạt cười: "Đa tạ tướng gia quan tâm."

Sau khi nói lời cảm tạ, Trì Nam liền im lặng, khiến cho thừa tướng Bách

Lý không có cách nào mở lời tiếp, d,đ,l,q,đ không khí có chút ngượng

ngùng. Thế nhưng ông biết, nha đầu kia luôn luôn lanh lợi, tinh quái, nó cứ im lặng chờ đợi, nhất định là không tin ông đặc biệt đến thăm

mình... Ách, ông, thật đúng là có chút chuyện..

"Chuyện kia..." Thừa tướng Bách Lý đưa tay bóp trán, suy nghĩ xem nên nói như thế nào.

Trì Nam hơi nhếch khóe miệng, yên lặng chờ đợi tướng gia mở lời. Một lúc sau, tướng gia vỗ đùi mình một cái, quyết định bỏ đi những lời mở đầu

vòng vo, nói trực tiếp vào vấn đề.

"Chính là chuyện đó...Hôm nay lão phu đến đây, là muốn thỉnh giáo một

chút..." Nói xong, thừa tướng liếm liếm môi, vẻ mặt xấu hổ, giống như

lời kế tiếp sẽ khiến ông vô cùng khó xử. "Thỉnh giáo một chút...Ngươi,

làm sao có thể đuổi bà mập kia đi?"

"Bà mập?" Trì Nam khó hiểu hỏi.

Nghe thấy Trì Nam hỏi, thừa tướng lập tức gật đầu: "Chính là bà mập kia, gọi là Tần Hương Lan gì gì đó, không phải bà ta là di nương của Hắc

tiểu tử sao? Dựa vào tính tình của bà ta, thì sao có thể đồng ý rời khỏi phủ công chúa?"

Trì Nam hơi bất ngờ với câu hỏi của thừa tướng, nàng cười lạnh, nói: "Đánh đuổi ra ngoài."

Nàng không hề nói sai, vị di nương cực phẩm kia đúng là bị nàng đánh đuổi ra ngoài.

Thừa tướng nghe xong, có chút thắc mắc: "Đánh đuổi đi cũng được, nhưng

mà...Ta còn có chuyện muốn hỏi bà ta, có một chuyện bà ta không nói cho

ta biết, ta có muốn đánh, cũng bị bà ta quản chế."

Thừa tướng Bách Lý đã sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng bực tức

nhiều ngày như thế, ông chưa từng biết, một nữ nhân lại có thể khiến cho người ta chán ghét đến vậy, trong vòng vài ngày ngắn ngủi, một nữ nhân

có thể làm cho phủ thừa tướng chướng khí mù mịt, tiếng oán than đầy

trời.

Nữ nhân kia biết, một khi ông biết được chuyện của Trương Tấn, chắc chắn sẽ lập tức đuổi mình ra ngoài, nên liền đem chuyện ông muốn biết, giấu

kín ở trong bụng bự của mình, sau đó, tinh thần sung mãn, vơ vét, làm

càn trong phủ ông,. Tuy ông rất muốn đánh người, nhưng lại chẳng thể

buông tha được manh mối duy nhất trong nhiều năm.

Vốn định chịu đựng vài ngày, nói không chừng, bà ta ầm ỹ đủ thì được

rồi, không ngờ tới, ngày qua ngày, nữ nhân béo đó như là ác quỷ được thả ra từ địa ngục, tìm đủ mọi cách hành hạ ông.

Bất đắc dĩ, lại nhớ đến xú nha đầu này vừa thông minh lại có kinh nghiệm đánh đuổi ôn thần thành công, vì thế, ông đành mặt dày, đến cửa thỉnh

giáo.

Trì Nam nhíu mày phải, trong lòng thừa biết thừa tướng muốn hỏi chuyện

của Lan di, nhưng nàng cũng không vạch trần. Nhìn dáng vẻ buồn phiền của thừa tướng, nàng hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc, mới mỉm cười, vui vẻ

hiến kế.

"Ta không biết tướng gia muốn hỏi bà ta cái gì. Nhưng, nếu chỉ muốn đuổi bà ta đi, lại có thể moi được lời giải cho vần đề của thừa tướng..."

Trì Nam dừng một chút, trong ánh mắt chờ mong của tướng gia, mới gật

đầu, nói: "Cũng không phải là không có cách."

Thừa tướng Bách Lý vỗ đùi một cái, chỉ vào Trì Nam nói: "Lão phu đã nói

mà, nha đầu ngươi chính là đệ nhất Nữ Gia Cát của Tiêu quốc, lão phu

biết, chuyện này hỏi ngươi, tuyệt đối không sai."

Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên(1), thừa tướng Bách Lý đã sống hơn 70 tuổi, đương nhiên sẽ hiểu được đạo lý này. Trì Nam thấy dáng vẻ

này của ông, liền cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, nàng hắng giọng,

trong ánh mắt lấp lánh mang chút chờ mong của thừa tướng, nàng nói ra.

"Rất đơn giản...Dùng lợi ích dụ dỗ."

Thừa tướng chán nản nói: "Ai, vô dụng! Ta đều đã thử qua rồi." Vàng bạc

châu báu, tất cả đều bày ra trước mặt nữ nhân kia, nhưng người ta có ý

chí kiên định, liền bất vi sở động(2).

Trì Nam giống như đọc được suy nghĩ của thừa tướng, bật cười, chỉ ra:

"Cái lợi này chỉ vàng bạc là chưa đủ. Nói về vàng bạc, chỉ cần một

ngày bà ta vẫn còn trong phủ, thì vẫn còn có vàng. Đối với bà ta, vàng

bạc cũng không phải là thứ gì quá khó, thừa tướng hẳn cũng biết?"

Được Trì Nam chỉ điểm, thừa tướng Bách Lý ngẫm lại, thấy cũng đúng, sau

lại khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy theo như ngươi nói, ta nên dụ bà ta như thế nào?"

Trì Nam ung dung cười: "Hứa dĩ lương duyên, phong quang xuất giá."(3)

Thừa tướng khó hiểu: "Không thể nào! Cái nữ nhân hình dáng như quả bí

ngô đó, ta có dâng cho người ta, thì cũng chẳng có ai đồng ý đâu."

"Ai nói là bà ta." Trì Nam ngắt lời tướng gia, trực tiếp nói: "Ta nói là nữ nhi của bà ấy. Bà ta làm như thế, mục đích cuối cùng cũng chỉ là

muốn nữ nhi của mình gả vào danh môn, để cho cả đời hưởng vinh hoa mà

thôi."

"...."

Thừa tướng trầm ngâm, nhớ đến nữ nhi của Lan di kia...

"Dáng dấp không tệ, nhưng nhân phẩm thì...Một cô nương sáng nắng chiều

mưa vậy, gả cho nhà nào, nhà đó liền gặp xui xẻo. Tuy nàng ta mới đến có mấy ngày, nhưng đến cả phòng bếp của phủ thừa tướng cũng đều biết, nàng ta quyến rũ rất nhiều vị công tử nhà giàu, nhân phẩm vô cùng tồi tệ."

Tuy thừa tướng Bách Lý rất nóng nảy, nhưng tính cách lại có vẻ chính

trực, ông cũng không muốn vì đuổi đi phiền toái mà hại nhà người ta.

Trì Nam biết ông đang suy nghĩ điều gì, nàng cầm sách lên, sau khi lật

được hai trang, mới nói sâu xa: "Cô nương như thế, nhà bình thường không được, vậy thừa tướng liền tìm cho nàng ta một nhà có thể ép được, không thể sao?"

Thừa tướng nghĩ hồi lâu, vội vàng xua tay, nói: "Không có, không có, lão phu không thể nghĩ ra một nhà thích hợp."

Thấy Trì Nam không nói câu nào, nhưng bên môi lại nở nụ cười, thừa tướng không khỏi nghi hoặc: "Chẳng lẽ nha đầu ngươi đã chọn được rồi?"

Trì Nam giống như đang chờ thừa tướng hỏi vấn đề này, nàng đóng sách

lại, cuốn lại, cầm trong tay nhẹ nhàng gõ, giống như lơ đãng nói ra ba

chữ: "Công Giác vương."

"Công Giác vương?" Sau khi đã đem người Trì Nam tuyển chọn xem xét lại một lượt, thừa tướng mới nói: "Nha đầu ngươi là nói..."

Đã đến mức này, Trì Nam cũng không cần phải thừa nước đục thả câu, dứt khoát làm rõ mọi chuyện, nói: "Thế tử Công Tôn Cẩm của Công Giác vương

gia, 36 tuổi, chỉ có một vương phi, tước vị thế tử, tuy chỉ là trắc phi, nhưng Lan di cùng biểu muội Điệp Chỉ chắc hẳn cũng vui vẻ tiếp nhận."

"Công Tôn Cẩm." Tướng gia lặp lại cái tên này một lần nữa, dường như đã hơi hiểu được ý của nhà đầu này rồi.

Công Tôn Cẩm ba mươi sáu tuổi, chỉ thú một vị chánh phi, nhưng những

người biết hắn đều nói, người này cực kỳ háo sắc, thường xuyên trêu hoa

ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Từ trước đến nay, đối với các mỹ nữ chưa từng

cự tuyệt, mà nhiều năm như vậy, cũng chưa thú thêm thị thiếp. Nguyên

nhân ở chỗ, hắn có một thê tử rất lợi hại.

Thê tử của hắn là cháu gái ruột của Lưu thái phi, Lưu thái phi là mẫu

thân của đương kim tiểu hoàng đế, sinh tại Ngũ Độc Môn ở Tây Vực.

Nếu muốn đem người gả cho Công Tôn Cẩm, thì không phải là ông không có cách, chỉ là...Tướng gia có chút do dự.

"Có quá độc ác hay không? Thê tử của Công Tôn Cẩm chính là cao thủ dùng độc, ngộ nhỡ để người ta đùa chết..."

Trì Nam nhún vai: "Vậy ta cũng hết cách, thừa tướng vẫn là nên sớm tìm

chỗ tránh đi, tránh được thì cứ tránh, miễn cho có một ngày bị tức chết, ta lại phải an bài toàn triều phúng viếng, thật quá phiền toái."

"Ngươi, xú nha đầu, nói gì vậy hả? Phi phi phi! Ta biết mà, hỏi ngươi

cũng chẳng được gì mà, đi đi!" Thừa tướng bị lời nói độc ác của Trì Nam

chọc cho nổi trận lôi đình, sau khi nói vài câu, liền đứng lên, phất tay áo bỏ đi.

Trì Nam nhìn bộ dạng vội vàng của ông, khóe môi liền nhếch lên một ý cười sâu xa...

Bên cạnh cửa sổ, tiếng vỗ cánh phành phạch đã thu hút sự chú ý của Trì

Nam, một con bồ câu trắng như tuyết đang đậu bên song cửa, hồi lâu vẫn

chưa bay đi.

Trì Nam nhấc chăn lụa màu san hô lên, đi đến bên cửa sổ, lấy ra một mảnh giấy buộc bên chân bồ câu, vừa mở ra liền thấy:

"Chuyện nhờ vả đã có tiến triển, tạm thời tập trung vào vương phi của thế tử nhà Công vương gia."

Trì Nam đem mảnh giấy thả vào vại nước phía trước cửa sổ, mảnh giấy gặp nước liền tan, không hề lưu lại một chút dấu vết.

Đang định trở về giường, Chu Phú đã vội vàng trở lại, vừa chạy vừa hô to: "Nương tử, nương tử, ta đã trở về."

"..." Trì Nam bất đắc dĩ lắc đầu, âm thanh này của hắn, ai mà không biết là hắn đã trở về? Nàng cũng không quay lại nhuyễn tháp, mà đi đến trước bàn, rót một ly trà nóng, rồi đặt trong lòng bàn tay.

Mặt mũi Chu Phú đen thui xuất hiện tại cửa, vẻ mặt luôn tươi cười rạng

rỡ, ấm áp, Trì Nam cảm thấy nụ cười của hắn có chút ngốc nghếch lại có

chút chói mắt.

Một người sống vô tâm vô phế như hắn, cũng rất hiếm thấy.

"Sao hôm nay chàng về sớm vậy? Luật Cần quán không có việc gì sao?" Trì

Nam uống một ngụm trà nóng, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, hỏi.

Chu Phú đem cái rương gỗ lớn phía sau đặt lên bàn, rương mang phong cách cổ xưa, phủ đầy bụi trần, Trì Nam bịt mũi, đem cái rương đẩy đẩy về

phía trước.

Chu Phú cũng không ngại nương tử ghét bỏ, tùy ý mở rương ra, nói thuộc

lòng như bàn tay: "Đây là thôi huyết châm, đây là thông huyệt thần chùy, đây là...Tư Mạc dược tập, đây là..."

Trì Nam chán ghét hỏi: "Đồ cổ này ở đâu ra vậy?"

Chu Phú mỉm cười với nàng, không để tâm nói: "Quán thịt đó. Những thứ

này đều là đồ cha ta để lại. Y thuật của cha ta, nàng cũng biết mà, ta

muốn tìm xem bên trong có đồ gì thực dụng hay không?"

"À..." So với sự nhiệt tình của Chu Phú, Trì Nam hơi chán nản: "Vậy chàng có phát hiện ra vật gì có giá trị không?"

Chu Phú buồn rầu lắc đầu:"Không có...Chỉ thấy ít đi vài đồ. Chẳng lẽ là ta nhớ lầm sao?"

Trì Nam nghe Chu Phú nói xong, đưa mắt nhìn vào trong thùng, an ủi nói:

"Đừng đoán mò, sau khi cha chàng qua đời, đâu có ai đụng vào những thứ

đồ cổ này, làm sao có thể thiếu được?"

Nghe nương tử nói, Chu Phú cũng cảm thấy rất đúng, vì thế gật gật đầu, rồi đem từng món đồ nhét lại vào rương.

"Đúng rồi, nương tử, bắt đầu từ tháng sau, ta bị điều đến doanh trại

phòng thủ, vốn là ta không muốn đi, nhưng lại nghĩ, nếu nói như vậy thì

tháng này ta có thể ở nhà chăm sóc nàng rồi, ta liền đáp ứng, nàng vui

không?"

"..."

Nhìn khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch, vô tội của tướng công nhà mình, Trì Nam liền không phản bác được.

(1)Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: thành ngữ Trung Quốc. Chữ ‘xuyên’ ở đây là trong từ ‘xuyên tạc’: nói lều mạng, nói nhảm nhí. ‘Mã

thí’ là vuốt mông ngựa, nghĩa bong chỉ sự tâng bốc nịnh nọt. Nên cả câu

nôm na có nghĩa là Nói gì cũng nhảm nhí, riêng nịnh bợ là không bao giờ

nhảm. Do chưa tìm được từ tiếng Việt tương đương nên tạm thời để nguyên

văn và dịch nghĩa.

(2)Bất vi sở động - ****: không bị bất cứ chuyện gì làm xúc động [baidu]

(3)Hứa dĩ lương duyên, phong quang xuất giá: hiểu nôm na nghĩa là hứa giúp chuyện hôn nhân, hôn lễ tổ chức náo nhiệt.