Hai người bị không nể mặt ném ra phủ công chúa, Lan di và biểu muội Điệp Chi liền rơi xuống thảm hại, cái mông vốn bị đánh trầy da sứt thịt của
Lan di càng thêm đau rát, giống như không còn là của mình.
Liễu Điệp Chi đứng dậy từ dưới đất, xoa bả vai bị ném đau, đời này nàng
ta còn chưa từng bị khuất nhục vậy, Tiêu Trì Nam ngươi nhớ cho ta, nợ
này ta nhất định sẽ đòi lại.
"Thứ gì, lại dám ngăn trở đường đi của bổn tướng gia?" Một âm thanh kinh ngạc vang dội truyền đến, ngay sau đó chính là tiếng kêu rên gọi trời,
gọi phụ thân gọi mẫu thân của Lan di.
Liễu Điệp Chi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ông cụ râu trắng tóc bạc
đang chống eo, trợn tròn đôi mắt, nhấc chân đá Lan di đang lăn trên đất.
Ông cụ này chính là Bách Lý Tung Hoành, ông ta đã mấy ngày không làm
phiền Chu Phú rồi nên cảm thấy trong lòng khó chịu, đúng lúc nghe nói
hôm nay hắn ở phủ công chúa, Thừa Tướng gia không nói hai lời liền lên
ngựa chạy tới, ai ngờ còn chưa vào, liền thiếu chút bị một vật khổng lồ
đụng ngay mặt.
Nếu như tiểu nha đầu bên cạnh đụng vào mình, Bách Lý thừa tướng cảm thấy miễn cưỡng có thể tiếp nhận, nhưng cố tình lại bị một bà già mập, không hề đẹp đẽ, còn nặng như trâu đụng vào, quả thật xúi quẩy.
Liễu Điệp Chi đi qua đỡ mẫu thân đang lăn lộn dưới đất dậy, hung hăng
trợn mắt nhìn Bách Lý Tung Hoành một cái, thật là người ngã gục uống
nước lạnh cũng bị ê răng, họ đã bị người ta ném ra rồi, lại còn đụng
phải một ông già dã man nóng nảy.
Lan di nhăn nhó, run run rẩy rẩy đứng lên, Bách Lý thừa tướng khinh bỉ
liếc bà ta một cái, đang muốn bảo lão phụ nhếch nhác này cút đi, nhưng
đang liếc thấy mặt của bà ta liền ngây ngẩn cả người, gương mặt này hình như ông ta đã thấy ở đâu. . . . . Là nơi nào đây?
Bách Lý thừa tướng mặc dù đã hơn 70, nhưng trí nhớ từ trước đến giờ
không tệ, chỉ rà soát tướng mạo của Lan di trong đầu một lần, liền nhớ
tới, chỉ vào Lan di đang đầu óc choáng váng, thoi thóp một hơi kêu lên:
"Là ngươi!"
Ngay sau đó Bách Lý tướng gia đẩy Liễu Điệp Chi đang đỡ Lan di ra, bắt
lấy hai cái cánh tay của Lan di lay mạnh: "Lại là ngươi!" trong mắt Bách Lý thừa tướng tràn ra ánh sáng kích động: "Đi mòn giày sắt không tìm
được, đến khi gặp được chẳng tốn sức gì. Mau nói cho ta biết, tiểu tử
Trương Tấn kia ở nơi nào? Ở nơi nào?"
"Trương Tấn?" Lan di bị lay mạnh liền hơi tỉnh táo chút, nhìn gương mặt
của Bách Lý thừa tướng, có chút không biết ông ta đang nói gì.
Trương Tấn là ai?
"Đừng giả bộ ngu với lão phu, năm đó ta đuổi người chạy đến bờ sông, thì gặp phải ngươi, lúc ấy Trương Tấn nhất định đang núp ở trong nước sông, là ngươi lừa lão phu, là ngươi cứu hắn ta, nói mau, hắnta ở đâu?"
Lan di lộ ra vẻ mê mang, hơi hồi tưởng lại, mới đột nhiên nhớ tới ‘Trương Tấn’ mà ông ta nói là ai.
"Ngươi nói. . . . . Chu Đại tráng?"
"Chu. . . . . Cái gì?" Đại Tráng? Bách Lý thừa tướng trăm mối vẫn không có cách giải, Chu Đại tráng là ai?
Lan di chắc chắn ông già này muốn tìm Chu Đại Tráng, nhìn thấy ông ta
mặc đồ đắt tiền, nhất định không giàu cũng quý, ánh mắt con buôn chợt
lóe, đau đớn trên mông và khuất nhục hôm nay chịu càng thêm kích thích
bà ta nổi lên mưu ma chước quỹ.
"Ta biết rõ ông muốn tìm ai. Nhưng, ông phải cho chúng ta trở về với ông, cho hai mẹ con chúng ta một chỗ ở mới được."
". . . . . ."
Thừa Tướng không ngờ bà ta sẽ đưa ra yêu cầu này, liếc nhìn bảng hiệu
trước cửa phủ công chúa xong liền quyết định mang theo mẹ con Lan di trở về phủ.
——— —————— —————— ——————–
Trì Nam thu thập mẹ con Lan di xong liền trở vể phòng, còn chưa nghỉ ngơi đã nghe người làm báo lại.
Nói mẹ con Lan di bị ném ra phủ công chúa được Bách Lý thừa tướng đúng lúc chạy tới mang đi.
Trì Nam ngạc nhiên: "Được Thừa Tướng mang về? Có biết vì sao không?"
"Chúng tiểu nhân đứng ở sao cửa, không có nghe rõ lắm, chỉ biết hình như Bách Lý thừa tướng muốn tìm ai đó, mà di nương của phò mã biết người nọ núp ở chỗ nào. . . . . ."
Trì Nam trầm ngâm hỏi "Nghe được Thừa Tướng muốn tìm ai?"
"Hình như muốn tìm một người tên ‘Trương Tấn’ rồi ‘Chu Đại tráng’ gì đó."
Trì Nam nghe được cái tên đó xong liền rơi vào trầm tư, hồi lâu mới phất phất tay với người tới bẩm báo, nói: "Biết, ngươi đi xuống đi."
Đợi sau khi người làm rời đi, thì Trì Nam âm thầm dạo bước ở trong
phòng, không ngờ nhiều năm qua rồi, Thừa Tướng vẫn chưa buông tha việc
tìm tung tích người kia.
Trương Tấn. . . . Đã từng là thánh thủ (người giỏi nhất) y học ở Tiêu
Quốc, võ công đệ nhất thiên hạ, rất là nổi tiếng, ai ngờ một buổi sáng
thừa hoan, lại đi lên một con đường hủy diệt không thể quay đầu.
Ngay lúc đó Thái hậu định tội danh cho ông ấy là —— dâm loạn cung đình,
ông ấy thừa dịp chẩn mạch cho hoàng đế bò lên long sàng, mặc dù sau đó
bị hãm hại tự cung, nhưng bởi vì tự cung, cho nên càng thêm kiên định
quyết tâm được sủng của ông ấy, dùng những gì mình có sẵn, mê tiên hoàng hơn nửa đời, cho đến trước khi chết cũng không thể quên ông ấy, cho nên Trương Tấn này quả thật là yêu nghiệt đệ nhất thiên hạ, kẻ địch của cả
triều đình.
Năm đó bởi vì tiên hoàng mê luyến ông ấy, nên thường không thượng triều, đại thần trong triều rối rít can gián, muốn tiên hoàng ban cái chết cho Trương Tấn, trong đó Bách Lý tướng quân đặc biệt can nhiều nhất, còn
từng bước ép sát Trương Tấn, nhiều chiêu trí mạng, sau khi tiên hoàng
chết, việc đầu tiên ông ta nghĩ tới chính là giải quyết khối u ác tính
hại nước, nhưng đối phương lại chạy mất, không ngờ đã nhiều năm như vậy, Bách Lý thừa tướng vẫn rất ận Trương Tấn, chỉ không biết là bởi vì tiên hoàng, hay là bởi vì. . . . . chuyện bị đồn đãi kia. . . . .
——— —————— —————— ————————-
Chu Phú mua bánh bao hấp nương tử thích ăn từ Đỉnh Thuận các về, ở dưới
sự giúp đỡ của Quý Hỉ ma ma, đựng trên cái dĩa tinh xảo rồi mới đưa đến
thư phòng.
Trì Nam ngồi xếp bằng sau bàn, thấy hắn vào bên trong, liền ra hiệu hắn
đóng cửa lại, Chu Phú làm theo rồi đặt bánh bao hấp và dĩa dấm lên trên
bàn, chuyển đũa cho nương tử xong mới ngồi xuống bên cạnh.
"Nương tử, nhân lúc còn nóng ăn đi, mới ra lò ta liền mua về đó." Chu
Phú nói xong, liền cầm đũa của mình lên muốn gắp một cái bánh bao hấp
tinh xảo, lại bị Trì Nam đè cổ tay xuống.
Chu Phú ngẩng đầu nhìn về phía nương tử, ánh mắt thành thật nhìn Trì Nam hỏi: "Sao chàng không hỏi xem, rốt cuộc di nương và biểu muội của chàng thế nào rồi?"
Trì Nam khá vui mừng với việc Chu Phú trở về liền đi thẳng đến đây, nhưng có một số việc nên hỏi vẫn phải hỏi.
Chu Phú tránh tay Trì Nam, dùng một cái tay không cầm đũa khác lấy một
cái bánh bao lên, cắn xuống một cái, mới trả lời: "Di nương và biểu muội Điệp Chi. . . . . Không phải giao cho nương tử xử lý rồi sao? Ta cần gì phải hỏi." Theo lời Chu Phú nói, trong thư phòng to lớn liền tràn đầy
mùi thịt nồng nặc, Chu Phú ăn như hổ đói, gật đầu liên tục, mới lại vội
vàng nói: "Thật ra thì ngày hôm qua ta đã muốn đuổi họ đi, chỉ là. . . . . không chống lại được sự lưu manh của di nương, biểu muội mặc dù có
chút đáng thương, nhưng không phải chuyện ta có thể quản."
Chu Phú vừa ăn vừa nói ra lời thật lòng với nương tử, Trì Nam lau mỡ
trên mép hắn, lạnh lùng hỏi "Vậy sao lúc trước chàng che chở nàng ta?"
Nghe nương tử hỏi như thế, Chu Phú có chút cảm thấy uất ức: "Nương tử,
ta không có che chở muội ấy, nếu ta thật muốn bảo vệ, dù phủ công chúa
có nhiều hộ vệ hơn, ta cũng có thể cứu họ đi."
Trì Nam nhìn bộ dáng chắc chắn tự tin của Chu Phú, suy nghĩ một lát thấy cũng đúng, liền nâng đũa gắp một cái bánh bao hấp tinh xảo, há mồm cái
một miếng nhỏ, nhẹ nhàng hút nước bên trong ra, Chu Phú nhìn tướng ăn
tao nhã của nương tử, chợt cảm thấy mình giống như bò ăn mẫu đơn, nên
cái thứ hai cũng học dáng ăn của nương tử, vừa ăn vừa nói:
"Biểu muội Điệp Chi cao ngạo, từ nhỏ đã muốn tìm một phu quân đệ nhất
thiên hạ, bộ dáng của ta không vào được mắt muội ấy, nương tử cứ thoải
mái đi."
Trì Nam ưu nhã ăn xong một cái bánh bao, liếc Chu Phú lạnh lùng hỏi:
"Chàng thì thế nào? Nàng ta không nhìn trúng chàng, cho nên chàng mới ở
với ta sao?"
Miệng Chu Phú đầy bánh bao, bị câu hỏi sắc bén của nương tử làm quên cả
nhai: "Không, không phải vậy. Ý của ta là. . . . là. . . . Ai nha, dù
sao không phải ý nàng nói. Đời này kiếp này, Chu Phú ta chỉ yêu mình
Tiêu Trì Nam nàng, tuyệt không hai lòng. Ta... ta. . . . ."
Thấy Chu Phú gấp gáp giải thích, Trì Nam hừ lạnh liếc hắn một cái, bỗng
dưng đưa tay nắm lấy vật giữa hai chân Chu Phú, đặt trong lòng bàn tay,
cười như không cười nói: "Từ nay về sau, gốc cây này liền theo họ Tiêu,
nếu hai lòng, sẽ dìm nó. . . . . biết chưa?"
Chu Phú bị tuyên ngôn sở hữu của Trì Nam làm cho sợ đến một hơi không
lên, cổ họng nghẹn lại, nhưng lập tức hắn liền vội vàng gật đầu, để
tránh bị nương tử hiểu lầm phế hắn tại chỗ.
Trì Nam hài lòng buông tay ra, lấy khăn ướt bên cạnh tới, xoa xoa môi, cũng để đũa xuống.
Chu Phú ăn vui vẻ, thấy nương tử như thế, hỏi "Nương tử, nàng không ăn à?"
Bảo hắn phải mua về ngay nhưng rốt cuộc chỉ ăn một cái, Chu Phú có chút
lo lắng, đưa tay sờ trán nương tử, xem có nóng hay không, có phải ngã
bệnh mà mình không biết không.
Trì Nam kéo cái tay Chu Phú đặt trên trán mình xuống, nói:
"Chẳng biết tại sao, gần đây không có khẩu vị gì, thể lực cũng kém, cứ thấy mệt mỏi."
Ngày trước dù chịu đựng hai ngày hai đêm, cũng không thấy có gì, nhưng
gần đây lại không biết sao, giống như thế nào nghỉ ngơi cũng không đủ,
thân thể hết sức uể oải.
Nhìn vẻ mặt như trời sập xuống của Chu Phú, Trì Nam cảm thấy vô cùng dễ
thương, véo khuôn mặt đen của hắn một cái, mới đứng lên khỏi bàn, Chu
Phú để đũa xuống, đồ cũng không ăn, nhắm mắt theo đuôi nương tử, hỏi han ân cần.
Trì Nam bị hắn phiền hết cách, dứt khoát nói sang chuyện khác, hỏi:
"Đúng rồi, ta nghe Quý Hỉ nói, Lan di từng đã cứu phụ thân chàng?"
Chu Phú vẫn rất không yên lòng về sức khỏe của nương tử cầm lấy tay nàng không chịu buông ra, đáp: "Ừ, hình như là thế."
"Đó là bao nhiêu năm trước?" Trì Nam khẽ nâng mắt, như có điều suy nghĩ hỏi.
Chu Phú suy nghĩ một lát: "Ừ. . . . khoảng vài chục năm. Cụ thể, ta nói
không rõ ràng lắm. Chỉ nhớ rõ, khi đó ta mới bảy tám tuổi, bị bệnh nặng
một trận, sau khi tỉnh lại, Lan di và Điệp Chi đã ở nhà chúng ta, Lan di thường nói với phụ thân, bà ta là ân nhân cứu mạng của phụ thân, muốn
chúng ta mọi việc đều nghe bà ta, tất cả tiền bạc đều phải giao cho bà
ta giữ. . . . . Phụ thân cũng không phủ nhận. . . . . ."
". . . . . ."
Trì Nam trầm ngâm gật đầu một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm tầng chót của kệ sách, bất động thật lâu.