Thật vất vả thoát khỏi sự dây dưa của đám tam phò mã, Chu Phú liền đạp ánh trăng trở lại phủ công chúa.
Còn chưa vào cửa, liền nghe được phương hướng quen thuộc kia truyền tới
tiếng kêu gào, hắn bước nhanh hơn, liền thấy Lan di đang trên cao nhìn
xuống, chỉ vào một ông cụ dưới thềm đá của phủ công chúa: "Ngươi chỉ là
lão già một chân bước vào quan tài, còn muốn khiến Tần Hương Lan ta chờ
xem? Mở mắt chó của ngươi ra xem, nơi này là địa phương nào! Ta cho
ngươi biết, chỉ cần Tần Hương Lan ta còn có một hơi thở, chỉ cần một
ngày ta còn ở nơi này, Điệp Chi sẽ không gả cho nhi tử mắt lé miệng méo, si ngốc mắt mù đoản mệnh của ngươi!"
Lời khước từ nửa phần không nể mặtcủa Lan di khiến tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ
thấy ông cụ đứng ở dưới thềm đá, một tay che ngực, bị tức đến đầy mặt đỏ bừng, ngực bụng phập phồng, nổi gân xanh, một ngón tay chỉ Lan di nói:
"Thật là một người vong ân phụ nghĩa! Ngươi quên ban đầu không có liêm
sỉ, năn nỉ lão phu đồng ý hôn sự này thế nào à? Lão phu vì gia sự của
ngươi, đã dùng hết toàn lực, dùng hết giao thiệp, bây giờ ngươi lại muốn từ hôn? Thiên hạ này còn có vương pháp, có nhân nghĩa sao?"
Chu
Phú nghe lão nhân kia nói, sợ hết hồn, vị này không phải là Điện Tiền Tư Lâm Đại Dung có hôn ước với Điệp Chi chứ, nghe giọng điệu của ông ta,
không lẽ Lan di muốn từ hôn?
"Ta khinh!" Lan di trợn trắng một
chốc, trên mặt lộ ra vẻ kinh thường: "Chỉ bằng một quan nhỏ tam phẩm hạt vừng như ngươi, đáng cho Tần Hương Lan ta cầu xin sao? Lão già ngươi
chớ níu lấy chuyện lần này không thả, một chuyện nhỏ như cái rắm, cũng
có thể làm cho ngươi dốc hết toàn lực, dùng hết giao thiệp, ngươi còn có mặt mũi tranh công với ta ở chỗ này? Quả thật buồn cười! Nếu ta là
người, đã sớm tìm sợi dây và cái cây để treo cổ, tránh ở trên đời này
khiến người ta cười rớt răng!"
Khi Lan di không che đậy công
kích, Điện Tiền Tư Lâm đại nhân rốt cuộc không chịu được, che ngực té
xuống, nghẹn một chữ ngươi không ra được, sau đó liền được những người làm lo cho sức khỏe của ông ta khiêng đi.
Chu Phú đi lên bậc
thang, nhìn người Lâm phủ cấp tốc rời đi, chỉ nghe Lan di vẫn nhất quyết không tha, hùng hùng hổ hổ hướng về phía bóng lưng rời đi của bọn họ:
"Ta khinh, xí, xí! Thứ chó má gì, cũng không xem mình là thân phận gì,
lão già tổ phần thiếu người đào, còn dám tìm tới chỗ này la lối om sòm,
chọc tới lão nương, lão nương khiến cả nhà ngươi đều không được chết tử
tế." diễn●đàn●lê●quý●đôn Gương mặt Lan di dữ tợn, đôi môi đỏ thắm hé mở, nói ra lời ác độc liên tục như pháo nổ: "Tịch biên gia sản! Diệt cửu
tộc! Lão già kia, tức chết ta rồi."
Chu Phú thật sự nghe không
vô, nói: "Nếu nhà ông ấy có hôn ước với biểu muội Điệp Chi, Lan di ngươi như thế nào đi nữa, cũng không nên mắng chửi người ta." Lại còn nguyền
rủa cả nhà người ta, sự cay nghiệt xảo trá của Lan di đã thăng lên một
nấc thang lớn rồi.
Lan di thấy Chu Phú nói chuyện giùm Lâm Đại
Dung, lại trợn tròng trắng mắt lần nữa, mặt cười giả lả: "Hôn ước gì
chứ, đó là lúc trước. Khi đó ta có chút việc cần ông ta giúp một tay,
mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng bây giờ thì khác, ta nói thế nào cũng là di nương của phò mã, thân phận địa vị này một quan nhỏ tam phẩm như hắn
làm sao so được chứ?"
Chu Phú thầm than, không thể nói lý nói chính là thứ người như Lan di.
Ở trong mắt bà ta, một quan to tam phẩm cũng chỉ là quan nhỏ như hạt mè
hạt đậu, mà phò mã bà ta nhắc đến, cũng chính là hắn, thì chỉ là ngũ
phẩm rỗng thôi, hắn cũng không hiểu, rốt cuộc là cái gì khiến Lan di
trong một đêm lại càng to gan hơn thế này.
"Nhưng. . . ." Chu Phú không giỏi nói chuyện, trong lòng quýnh lên, đã nói không ra lời, nín
thật lâu mới xuất ra một câu: "Chuyện ngươi đã đồng ý với người ta, làm
sao có thể đổi ý đây?"
Trên mặt Lan di vốn tràn đầy vẻ hả hê,
nhưng nghe lời Chu Phú nói xong, sắc mặt nháy mắt thay đổi, khóe mắt
liền treo ngược lên, chỉ thấy bà ta nhìn lên nhìn xuống đánh giá Chu Phú mấy vòng xong mới nhíu mày cay nghiệt nói:
"Phú, ngươi có ý gì
chứ? Di nương tới tìm ngươi nương tựa... ngươi lại chỉ trích ta? Hay
là, ngươi cũng cảm thấy biểu muội Điệp Chi của ngươi chỉ xứng gả cho một nhi tử phế vật của quan nhỏ tam phẩm?"
Chu Phú bị bà ta hỏi ngớ
ngẩn, chóp mũi thấm ra mồ hôi hột, miệng ngây ngô nói: "Không, không
phải vậy, ta không có ý đó. . . . ."
"Vậy ý ngươi là gì chứ?" Lan di thấy Chu Phú nói chuyện không lưu loát, dứt khoát cắt lời của hắn,
lại la lối om sòm: "Có phải ngươi xem thường di nương với biểu muội của
ngươi, cảm thấy chúng ta không xứng ở nơi này, không xứng sống tốt không dđ l qđ?"
"Ta. . . . . . Không có nói như vậy." Chu Phú bị
buộc không lời nào để nói, không chọc nổi nên hắn cũng chỉ có thể né,
vòng chân, dứt khoát vào phủ, không cãi cọ với Lan di nữa.
"Ngươi không có nói như vậy, nhưng trong lòng ngươi nghĩ vậy, phải không?" Lan di níu lấy cơ thể muốn rời khỏi của Chu Phú, nhất quyết không tha phun
ra độc khí: "Hừ, ta biết ngay! Con thỏ nhỏ như ngươi cánh cứng cáp rồi,
nên muốn không nhận người thân. Hưm hưm, ta thật sự là xui tám đời mới
có thể tới tìm ngươi nương tựa, cho là cháu có tương lai, làm di nương
rốt cuộc có thể hưởng phúc, không ngờ không ngờ, Chu Phú ngươi chính là
súc sinh lang tâm cẩu phế! Năm đó ta đã cứu cha ngươi, nếu không nhờ ta, cha ngươi đã sớm chết rồi, không có cha ngươi, ngươi cũng đã chết, còn
đến phiên ngươi bày sắc mặt với lão nương ta ở nơi này sao?"
". . . . . ." Chu Phú bị tức đến không còn hơi sức nói chuyện, đầu óc một
hồi ông ông trực hưởng, cảm giác như sắp nổ tung, hắn cố ý bước nhanh
hơn, không muốn nghe âm thanh chói tai hơn cả đốt pháo ở sau lưng.
"Ngươi đứng lại đó cho ta! Hôm nay không nói rõ ràng rồi, ngươi đừng hòng đi!" Lan di trừng lớn cặp mắt tròn vo, con ngươi giống như sắp rớt ra, giang đôi tay ngăn lại đường đi của Chu Phú.
Chu Phú hết cách đành
dừng bước lại, tận lực đưa ánh mắt về phía nơi xa, không nhìn sắc mặt
cay nghiệt đang tới gần ngay trước mắt.
"Ngươi nói đi! Nói đi!
Người bày sắc mặt cho ai xem? Ngươi là tiểu tạp chủng ăn cơm cũng có thể nghẹn chết, cánh cứng cáp rồi, lại dám cho lão nương sắc mặt xem? Nếu
ta là cha ngươi, ta liền giáng một gậy đánh ngươi chết tươi, tránh ở chỗ này chọc người ta ghét."
". . . . . ." Chu Phú cảm thấy lỗ mũi mình sắp bốc khói rồi, nếu cứ tiếp tục thì đánh người chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng lý trí nói cho hắn biết, người ra tay trước luôn không có lý, huống
chi, hắn còn niệm tình cũ với Lan di, dù sao bà ta cũng là ân nhân cứu
mạng của cha, dù quá đáng thế nào, hắn cũng không thể ra tay.
Dưới lửa giận, Chu Phú tránh khỏi sự ngăn trở của Lan di, cất giọng hô: "Trương ma ma."
Trương ma ma là ma ma quản phủ công chúa, hắn cũng không thật sự muốn gọi bà
ấy, nhưng hắn cảm thấy hiện tại không làm gì, thật đúng là ép không được lửa giận die♠nda♠nle♠quy♠don.
Kêu hai tiếng, ra ngoài trả lời
lại là Phúc bá quét vườn, ông ấy nói với Chu Phú: "Phò mã, hai ngày nay
Trương ma ma hồi hương rồi, chuyện lớn nhỏ bên trong phủ tạm do Quý Hỉ
ma ma trông nom"
Chu Phú gật đầu một cái, nói: "A, vậy thì đi gọi Quý Hỉ ma ma tới đi."
Trên mặt Phúc bá thoáng qua vẻ lo lắng, mắt không ngừng liếc về phía Lan di
đằng sau Chu Phú không xa, Chu Phú thấy ông ấy như thế liền khó hiểu,
chỉ nghe Phúc bá liếc một lát, mới giống như quyết định nói thật lòng
cho Chu Phú biết:
"Phò Mã, Quý Hỉ ma ma bị. . . . . Bị di nương của ngài giam."
"Cái gì?" Chu Phú kinh hãi, tin tức này quá khiến người ta ngoài ý muốn, hắn vốn cho là, di nương chỉ dám động động miệng, bà ta lại còn dám ra tay
nhốt người à?
"Di nương, Quý Hỉ ma ma làm gì, sao ngươi lại nhốt bà ấy?" Chu Phú khó được nghiêm mặt, hỏi Lan di.
Lan di thấy hắn như thế, đầu tiên là hơi lo lắng, nhưng không biết tại sao, vừa chớp mắt lại chống nạnh kêu lên:
"Ta nhốt thì thế nào? Lão nương mới vừa vào ở, bà ta đã dám dạy dỗ ta, ta
chỉ mắng bà ta đôi câu, bà ta lại tìm hai gia đinh đến đánh ta, loại
tiện nhân dĩ hạ phạm thượng này, lão nương không thu thập bà ta, sau này làm sao còn ở trong phủ được? Tùy tiện chó mèo nào cũng có thể khi dễ
lão nương à?"
Chu Phú thở ra một hơi thật sâu, khó được lớn tiếng giận dữ nói: "Đây là phủ công chúa, không phải là Lưu phủ của ngươi, di nương ngươi chỉ là khách, khách nên có bộ dạng của khách, ngươi mắng
chửi người khác, nói thế nào ta cũng bỏ qua, nhưng ngươi không thể ra
tay với người nào trong phủ, Quý Hỉ ma ma là người làm, nhưng nơi này là nhà của bà ấy, không phải của ngươi!"
Lan di bị Chu Phú rống
giận sợ hãi lui ra một bước, mới vừa chứa đầy tức giận, chuẩn bị ồn ào
với hắn một phen, Chu Phú lại hỏi Phúc bá: "Quý Hỉ ma ma là phó quản
gia, sao bà ấy lại bị giam, người trong phủ không ngăn cản sao?"
Phúc bá thấy phò mã nổi giận, trái tim đang lo lắng nháy mắt được cổ vũ thêm D" đ"L.q đ, chỉ vào Lan di liên tục nói không ngừng: "Quý Hỉ ma ma sai
hai người đưa bà ta ra ngoài, nhưng bà ta lại tìm về mười tên du côn từ
bên ngoài, đánh cho mấy người ngăn trở một trận, Quý Hỉ ma ma liền bị bà ta giam."
"Du côn?" Chu Phú khó có thể tin nói.
Buổi sáng mới nghe A Thu nói, Lan di mướn du côn đánh cha mẹ của nha hoàn bị bà
ta bán vào thanh lâu, không ngờ bây giờ lại nghe nói bà ta gọi du côn
vài phủ công chúa.
"Không sai, chính là một số côn đồ, nhốt Quý
Hỉ ma ma xong, di nương của ngài đã để cho họ ở sân phía đông rồi, nghe
nói nhiều tỳ nữ đã bị đám vô pháp vô thiên kia đùa giỡn."
Phúc bá tận lực nói hết chuyện xảy ra trong phủ ban ngày cho phò mã nghe, sống
lớn tuổi như vậy, vẫn là lần đầu gặp nữ nhân dã man không hiểu chuyện
như vậy, thật muốn một búa gõ chết bà ta.
Chu Phú trợn mắt trừng
trừng, Lan di hơi sợ, lại vẫn ngoài mạnh bên trong yếu nói: "Do, do ta ở chỗ này, dù sao cũng phải có ít người của mình mới yên tâm chứ sao. . . . . ."
Chu Phú hừ mạnh một tiếng xong, nhấc chân liền đi về phía đông, bên trong quả nhiên như lời Phúc bá, mười hán tử đang vây quanh
cái bàn bài bạc, bàn ghế loạn xạ, vỏ đậu phộng đầy đất, chỗ này còn hỗn
loạn hơn cả sòng bạc gấp mấy lần, khó có thể dùng lời diễn tả được không khí ngột ngạt này.
Bọn họ nghe được tiếng đập cửa của Chu Phú,
mọi người liền dừng tay lại, Chu Phú trầm mặt, lần đầu tiên cảm thấy
khống chế không được muốn ra tay, những người đó không biết hắn là ai,
cho là tới gây chuyện, có người còn cả gan xông lên trước ra tay.
Chu Phú một tay một tên, nắm người quăng vào cây cột, quyền tới tay gãy,
chân đá chân gãy, lần này, Chu Phú thậ sự tức giận, cũng không còn cố
thuộc hạ sức lực, chỉ chốc lát sau liền đem mọi người đổ trên mặt đất,
tiếng kêu rên của mười hán tử, trong nháy mắt liền truyền khắp cả phủ
đệ.