Mà sao anh lại nghĩ ngợi lẩn thẩn thế nhỉ? Đây đâu phải lần đầu tiên anh chơi trò này.
Tự dưng Đồng buột miệng:
- Em có tin anh không Bích?
Bích nhìn anh bằng đôi mắt tròn xoe tròn:
- Sao anh lại hỏi như vậy?
Đồng lưỡng lự:
- Anh không biết. Có bao giờ em nghĩ đây là một trò đùa không?
Bích lắc đầu:
- Không! Em là người thích đùa nhưng với anh thì không.
Đồng bóp nhẹ tay Khuê Bích. Điện thoại của anh reo. Đồng lấy ra và thấy số của Sơn, anh cau mày tắt máy.
Bích tò mò:
- Sao thế?
Đồng lắc đầu không trả lời. Anh đang đứng giữa lằn ranh mỏng manh của bóng tối và ánh sáng. Anh muốn thoát khỏi thằng yêu Sơn, anh sẵn sàng từ bỏ mọi cuộc hơn thua để có Bích. Chuyện đấy cũng đâu có gì khó. Sau khi tán tỉnh được Bích theo đúng hợp đồng với yêu quái Sơn, anh sẽ tiếp tục đến với cô, thằng Sơn đâu có quyền ngăn trở chuyện riêng tư này.
Đồng thấy nhẹ nhõm với ý nghĩ vừa loé lên bất chợt. Anh nghe lòng háo hức khi tin là mình một lúc sẽ đạt được hai mục đích.
Con chim sẻ lông sù đang ngồi khép cánh thật ngoan hiền trước mắt anh. Gã thợ săn đầy kinh nghiệm như Đồng sẽ không đưa súng lên ngắm. Anh sẽ hoá thành nhành cây cho chim đậu, anh sẽ bẫy con chim nhỏ xinh rồi giữ rịt nó bên cạnh. Anh sẽ làm được chuyện đó.
Thuý Quỳnh khoanh tay nhìn Khuê Bích. Con bé đang mải ngắm mình trong gương. Bữa nay nó điệu hạnh quá. Cũng phải thôi, dầu sao đi nữa cũng là lần hẹn hò đầu tiên mà.
Quỳnh chép miệng. Cô thấy lo nhưng không hiểu vì sao. Bích đâu còn là trẻ con nữa. Nó cũng từng làm khổ khối gã khù khờ chớ bộ. Có thể Quỳnh lo vì Đồng không phải là một gã khù khờ để Bích dễ dàng xỏ mũi, ngược lại hắn mang bộ dạng một con cáo già, khổ sao Bích không nhìn ra chân tướng hắn.
Giọng Bích ríu rít:
- Mày thấy tao thế này được chưa?
Quỳnh cộc lốc:
- Được rồi!
Bích bắt bẻ:
- Làm gì như dùi đục chấm mắm nêm vậy, nghe giật cả mình.
Quỳnh khịt mũi:
- Người đang yêu nghe tiếng ai ho cũng giật mình. May là dạo này tao không bị ho, nhưng tao bị đau đầu, nặng ngực vì mày. Trước đây mày luôn treo giá ngọc với bọn con trai, sao với Đồng mày lại dễ dàng thế nhỉ?
Bích im lặng, mất giây sau mới nói:
- Tại vì Đồng khác xa bọn con trai tao từng quen. Đồng có gì đó rất đặc biệt mà tao thích.
- Nhưng rõ ràng hắn là người không đơn giản.
Bích gật đầu:
- Chính vì vậy Đồng mới hấp dẩn một cách nguy hiểm. Chớ cứ nhạt phèo như thằng Nghĩa thì chán ngấy.
Quỳnh kêu lên:
- Trời ơi! Nói mà không ngượng mồm hả? Mày trúng bùa rồi.
Điện thoại reo. Bích nhấc máy. Giọng Nghĩa vang lên đầy bức xúc:
- Nghĩa muốn gặp Bích ngay bây giờ.
- Không được! Bích không rảnh. Có gì Nghĩa cứ nói đi.
- Nói ra không tiện vì chuyện dài dòng lắm.
- Nếu thế thì để hôm khác, Bích phải đi ngay bây giờ.
Nghĩa kêu lên:
- Một cuộc hẹn à? Bích không nên đi.
Bích cau mày:
- Bích rất ghét bị can thiệp vào chuyện riêng.
Nghĩa nói:
- Đây không phải chuyện riêng của mỗi mình Bích. Bích nên ở nhà nếu người hẹn là Đồng.
Bích sững người mất mấy giây. Cô hỏi:
- Nghĩa biết Đồng à?
- Nghĩa nghe nói về Đồng chớ không biết. Mà Bích đừng có đi.
- Tại sao vậy? Nghĩa làm Bích tò mò quá.
Nghĩa ấp a ấp úng:
- Chuyện dài lắm. Nghĩa sẽ tới nhà nói cho Bích nghe. Đừng đi nghen, mình tới ngay bây giờ.
Bích cười:
- Thôi đủ rồi. Bích đâu dễ bị dụ như vậy.
Dứt lời cô cúp máy. Thuý Quỳnh tò mò:
- Chuyện gì thế?
Bích nhún vai:
- Thằng Nghĩa bảo tao ở nhà chờ nó tới nói chuyện gì đó dài dòng lắm. Đúng là đồ dở hơi.
Rồi cô thắc mắc:
- Sao nó biết Đồng nhỉ?
Quỳnh nói:
- Đơn giản thôi. Đồng đang quen mày mà. Nó phải tìm hiểu đối thủ chứ.
Bích nhìn Quỳnh:
- Mày đã nói cho nó biết về Đồng à?
Quỳnh liếc Bích một cái dài sọc:
- Tao đâu rảnh thế đâu.
Rồi cô giận dỗi:
- Khôn nhờ dại chịu, tao về đây.
Bích mở cổng cho Quỳnh rồi dẩn chiếc Mio của mình ra. Cô gạt qua một bên những lời của Nghĩa lẫn Thuý Quỳnh. Cô muốn có tâm trạng thật thoải mái để đến chổ hẹn đầu tiên với Đồng. Thế nhưng những câu hỏi về Nghĩa không buông tha Bích, nó khiến cô thắc thỏm lo âu một cách kì quặc. Tại sao Nghĩa cứ ngăn cô mãi thế? Nó biết gì về Đồng? Nó đã nghe ai nói gì về anh? Sao nó làm ra vẻ nghiêm trọng vậy?
Nghĩa thật dễ ghét khi không sớm hơn, cũng không muộn hơn, nó lại lựa đúng giờ phút thiêng liêng này để nói những chuyện làm cô phải khó chịu.
Bích nén tiếng thở dài cùng nỗi bồn chồn vào trong. Cô ngừng xe trước quán Người Tình. Đó là một biệt thự cổ kiểu Pháp có sân vườn bao quanh, trông vừa ấn tượng vừa huyền bí.
Bích bỗng hốt hoảng khi nghĩ Đồng không tới. Anh chỉ đùa với cô thôi. Nghĩa biết điều này nên đã khuyên cô đừng đến chỗ hẹn.
Đang lo lắng ngờ vực, Bích chợt thấy Đồng từ trong bước ra. Tự dưng Bích cứ muốn khóc, cô lóng ngóng chờ anh đi gởi chiếc Mio rồi rụt rè đưa tay cho Đồng dẫn vào khu vực sân vườn với bao nhiêu là cây xanh bao bọc trông thật nên thơ, thật lãng mạn.
Đồng kéo ghế cho Bích. Mắt anh nhìn cô thật dịu dàng và cũng thật quyến rũ khiến Bích hơi khớp một chút.
Cô nhìn quanh như để tránh mắt Đồng:
- Quán cà phê này thật ấn tượng.
Đồng nhẹ tênh:
- Anh cũng nghĩ như em. Chính vì vậy anh mới chọn nó cho lần hẹn đầu tiên. Em thích uống gì Bambi?
Bích chớp mi. Cô liếc qua tờ menu và nói:
- Toàn những cái tên thật kêu. Em chọn tên vậy, Đam mê, Đêm trắng, Chuyện tình thôi thì món Adam và Eva đi. Em chắc là nước táo ép thôi. Táo xanh và táo đỏ ép.
Đồng gật gù:
- Táo đã ép ra thành nước thì đâu còn là trái cấm nữa. Anh cũng chịu món này.
Bích tủm tỉm cười. Với cô, lời nào của Đồng cũng đáng để nghe và nhớ.
Giọng anh chân tình:
- Anh rất thích không khí của gia đình em. Đó đúng là một gia đình thật sự.
Bích tò mò:
- Còn gia đình anh? Chẳng lẽ nó không phải một gia đình thật sự?
Đồng buồn buồn:
- Mẹ anh mất lúc anh còn rất bé. Ba anh cưới mẹ kế. Dĩ nhiên bà ấy không phải là một bà Tào Thị, nhưng dì ấy không thể thay thế mẹ anh. Anh luôn cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
- Anh không có anh em gì à?
- Anh có một đứa em trai cùng cha. Nó đang học ở nước ngoài. Bởi vậy, anh luôn một mình. May là anh còn bà nội. Bà là nguồn an ủi lớn nhất của anh.
- Hôm nào anh cho em tới thăm bà với.
Đồng mỉm cười:
- Đương nhiên rồi, anh tin là nội rất vui mừng khi em tới thăm.
Bích phụng phịu:
- Chỉ có nội vui thôi sao?
Đồng bật cười:
- Riêng anh thì cần gì phải nói. Từ khi quen em, cách sống, cách nghĩ của anh thay đổi rất nhiều. Anh muốn trở thành người tốt thực sự.
Bích vô tư:
- Chẳng lẽ trước kia anh là người xấu?
Đồng trầm giọng:
- Ở mặt nào đó của cuộc sống, anh là người chưa tốt, anh thích chơi trội và thích hơn thua vì những lời khiêu khích của bè bạn. Dần dà anh tự đánh mất mình khi say chiến thắng.
Bích tò mò:
- Đó là những khiêu khích gì vậy?
Đồng ngần ngừ. Anh trả lời lấp lửng:
- Một cuộc cá cược về một vấn đề nào đấy mà kẻ thua chỉ phải chi một chầu cà phê.
Bích vẫn vô tư:
- Đúng là con trai, luôn thích khẳng định mình bằng những trò hơn thua. Em bị bạn bè đánh giá là tự cao, háo thắng nhưng em ghét trò cá cược.
Điện thoại rung lên, Bích khẽ cau mày khi thấy số của Nghĩa, cô nhấn nút tắt nhưng trong lòng lại xuất hiện cảm giác bồn chồn. Thằng Nghĩa đúng là ác. Nó không để cho Bích yên vào lúc như thế này.
Đồng nhìn cô quan tâm:
- Sao thế Bambi?
Bích lắc đầu, chẳng lẽ cô nói với Đồng những điều đang lởn vởn trong tâm trí? Chắc chắn là không thể rồi. Cô nên tin anh hơn tin Nghĩa chứ.
Giọng Đồng vang lên:
- Anh đã tự hứa không bao giờ tham gia những trò hơn thua vì chút danh hão. Tất cả bắt đầu từ em.
Khuê Bích chớp mi. Cô chưa kịp nói gì đã thấy Sơn. Nó từ đâu chả biết đang xăm xăm bước lại bàn cô và Đồng.
Với giọng điệu suồng sã như thân quen từ đời nào, Sơn nói:
- Trông hai người tình tứ quá nhỉ?
Bích bối rối liếc Đồng. Cô thấy trán anh cau lại, căng thẳng. Bích không biết phải giới thiệu, giải thích sao với Đồng về Sơn thì nó đã tự động kéo ghế ngồi xuống.
Nhìn hai ly nước trái cây, Sơn chắc lưỡi:
- Thức uống Edam và Eva. Chậc! Chậc! Chậc! Rồi sẽ có một trong hai người rơi tự do khỏi vườn địa đàng, không biết người đó là Khuê Bích hay anh Đồng nhỉ?
Bích ngạc nhiên quá. Thì ra Đồng quen cả Sơn. Vậy mà cô đâu có biết. Quan hệ này hình như bất thường. Lúc Bích còn ngỡ ngàng, Sơn đã cao giọng như cố ý cho cô tò mò:
- Kịch bản có thay đổi. Tệ thật! Nhưng em vẫn diễn đúng vai của mình. Há anh Đồng?
Đồng từ tốn nhả từng lời:
- Chuyện của bọn mình mình sẽ nói vào lúc khác. Anh và Bích đang rất nghiêm túc chớ không phải là một vở diển hay một trò chơi. Anh cần sự riêng tư, Sơn hiểu chứ?
Mặt thằng Sơn trơ ra:
- Em hiểu, anh là người nghiêm túc trong cả cuộc chơi. Nhưng khi mời được Bích tới quán người tình là vai của anh hết rồi. Đúng không?
Khuê Bích ngơ ngác:
- Sơn nói vậy là sao?
Sơn cười điểu:
- Từ từ anh Đồng sẽ kể cho Bích nghe hết.
Đồng đanh giọng:
- Cậu nên ra khỏi đây ngay.
Sơn tủm tỉm:
- Các cụ hay nói " Giấy không gói được lửa " Em có rời khỏi đây ngay bây giờ cũng thế thôi. Cho dù anh chịu thua, cho dù anh bỏ cuộc chơi thì sự thật vẫn là sự thật.
Hấp háy mắt với Bích, Sơn bảo:
- Kịch bản viết lại vậy mà độc chiêu hơn, mà dù kịch bản thế nào, Bích cũng là vai nữ chính. Chúc mừng Bích.
Đồng lầm lì:
- Đủ rồi! Cậu nên biến đi thì hơn.
Sơn đứng dậy, người hơi nghiêng một chút:
- Chào! Chưa ai rơi giữa vườn địa đàng, còn kịp mang theo chút hạnh phúc dỏm.
Khuê Bích buột miệng:
- Khoan đã Sơn, mình không chịu được mọi sự lấp lửng, Sơn gieo vào tâm trí mình cả một trời hoài nghi, thắc mắc rồi bỏ đi sao được. Là chuyện gì? Sơn nói đi.
Sơn xoa cằm:
- Thôi! Muốn biết gì Bích cứ hỏi anh Đồng. Mình tôn trọng vai trò của ảnh trong cuộc chơi này mà. Đúng! Đây chỉ là một cuộc chơi thú vị.
Dứt lời Sơn đủng đỉnh bỏ đi. Bích ngồi như hóa đá trên ghế. Cô manh nha đoán ra điều gì đó, nhưng rồi tất cả những dự đoán rơi vào bế tắc tối om, vì cô không muốn đó là sự thật.
Bích nhoi nhói ở ngực khi nhớ lạ những lời của Đồng lúc nãy: “ Anh thích chơi trội hơn và thích hơn thua vì những lời khiêu khích của bạn bè “.
Cô nhìn anh. Gương mặt Đồng đầy rối rắm. Cô đau đớn cất lời:
- Anh nói gì đi chứ? Em là cuộc cá cược của anh à?
Đồng bối rối:
- Anh xin lỗi Bích … Thật ra anh …
Bích gạt ngang:
- Phải hay không? Anh trả lời đi chứ đừng phân bua.
Dứt lời nước mắt cô chực trào ra nhưng Bích đã mím môi lại. Cô đâu dễ rơi nước mắt như vậy.
Tự ái đùng đùng dâng lên, Bích đứng dậy giọng run lên vì giận:
- Anh thật tồi tệ khi xem tình cảm của người khác như một trò đùa. Tôi khinh bỉ anh, tôi hận anh.
Bước thấp bước cao, Bích ra khỏi quán Người Tình. Ngay cửa cô thấy Nghĩa và Thúy Quỳnh.
Có lẽ gương mặt Bích trông tệ lắm nên cả hai đứa đồng thanh:
- Bích không sao chứ?
Bích lắc đầu, nhưng cô biết mình đã nói dối. Lời của cô không ai thèm tin.
Thúy Quỳnh đanh đá, hầm hừ:
- Thằng cha Đồng đâu? Tao phải cho lão một trận mới được. Đồ xỏ lá.
Bích xăm xăm bước đi không nói một lời. Quỳnh vội vã bước theo chớ không hỏi về Đồng nữa.
Nhìn vẻ mặt thất thần của Bích. Quỳnh bảo:
- Mày để Nghĩa đưa về. Tao sẽ chạy chiếc Mio.
Bích gật đầu. Tâm trí cô tối đen. Bích không đời nào nghĩ mình bị rơi vào tình huống này. Đúng là bẽ mặt. Nhớ tới thái độ ác ý của thằng Sơn, Bích muốn điên lên vì tự ái. Chắc chắn giữa nó và Đồng đã có một thỏa thuận hay giao dịch gì đó.
Lắc mạnh vai Nghĩa làm tay lái nó chao đi, Bích gằn:
- Nghĩa biết trước mọi chuyện phải không?
Nghĩa khổ sở gật đầu. Bích trách móc:
- Sao tới bây giờ mới có ý định cho tôi biết? Nghĩa cũng ác như Sơn thôi.
Mặc kệ Bích lải nhải bên tai, Nghĩa lầm lì phóng xe. Tới nhà, đợi nó xuống ghế, Bích tuôn ngay một hơi:
- Nghĩa biết gì về Đồng, về Sơn? Làm ơn nói hết đi. Nếu không đừng trách tôi.
Thúy Quỳnh bênh vực:
- Nghĩa vô tội. Mày đừng hăm he nữa.
Khuê Bích ngồi gục đầu, cô mất hẳn vẻ tự tin hằng ngày. Cô thấy mình trượt dài xuống tận cùng tuyệt vọng. Cô không biết mình nên tin vào đâu nữa. Thật đáng đời một đứa “ Không thể cưa đổ “ như Bích. Thật đáng đời cho một đứa kênh kiệu thả mồi bắt bóng nhưng luôn độc ác với con trai. Thật đáng đời khi đứa đó rung động thật lòng thì lại bị đùa chơi. Giờ thì cho nó khóc khô không lệ vì đã có kẻ đủ sức làm nó đau đớn rồi.
Bích nghe Nghĩa nói một cách khó khăn:
- Sơn thách Đồng phải cưa đổ Bích rồi cho Bích leo cây.
Thúy Quỳnh hầm hừ:
- Thằng ấy quá trời. Cả lão Đồng cũng vậy.
Bích nhếch môi:
- Mình quá tự tin nên đã bỏ qua những lời cảnh báo trong mail của Nghĩa. Mà đúng ra mình không ngờ con trai lại có người kiểu như Sơn hay Đồng.
Thúy Quỳnh tức lắm:
- Làm gì Sơn cay cú nhỏ Bích dữ vậy?
Nghĩa ngập ngừng:
- Sơn không ghét Bích. Trái lại là khác, chỉ tiếc rằng trái tim nó hẹp hòi quá, nên mới nghĩ ra chuyện này. Khi Sơn rủ Nghĩa tới quán Người Tình để chứng kiến cảnh Bích bị leo cây, mình đã phản đối gắt gao.
Bích bật cười:
- Sơn đúng là nông cạn khi nghĩ Đồng đã cưa đổ được Bích.
Nghĩa nhỏ nhẹ:
- Nhưng nếu Bích kiên nhẫn chờ mình tới để nói rõ đầu đuôi thì vẫn hơn.
Giọng Bích lạnh tanh:
- Nói thật. Nếu được Nghĩa giải thích rõ ràng, Bích càng phải tới quán Người Tình để nhìn cho kĩ bề trái của con người đó, Bích đâu dễ thua cuộc như Sơn tưởng.
Nghĩa bứt rứt:
- Mình rất tiếc đã không ngăn được Sơn làm.
- Nghĩa đã rất tốt với Bích, bởi vậy Nghĩa đừng tự dằn vặt mình nữa.
Nghĩa nhìn cô chăm chú:
- Bích ổn thật chứ?
Bích gật đầu mà lòng nghe chua chát. Cô không thể để Nghĩa thấy mình đã bị đổ. Cô nhún vai:
- Chuyện nhỏ mà! Bích có thích gì Đồng đâu. Chỉ tại tò mò muốn vào quán Người Tình cho biết nên mới sa vào bẫy.
Nghĩa nồng nhiệt:
- Lần sau Bích muốn vào bất kỳ quán nào cứ bảo Nghĩa, mình xung phong đi với Bích.
Khuê Bích chớp mi. Nghĩa đúng là cậu bé tốt bụng, cậu đang làm cô mủi lòng, nhưng Bích đâu thể rung động vì một cậu bé hiền lành, đơn giản như Nghĩa được.
Cô nghẹn lời:
- Cám ơn Nghĩa, lần sau Bích sẽ nhớ.
Nghĩa hậm hực:
- Nghĩa sẽ gặp thằng Sơn và mắng nó một trận.
Thúy Quỳnh bảo:
- Thôi đừng Nghĩa, chuyện có gì mà ầm ĩ, làm thế là tạo cơ hội cho Sơn cười nhỏ Bích cứ để bình thường mà hay.
Nghĩa tươi ngay nét mặt:
- Hiểu rồi! Khuê Bích vẫn là người không dễ cưa đổ, mình sẽ im lặng cho qua. Sơn có đi rêu rao cũng chả ai tin.
Ba người ngồi trong im lặng. Hương cà phê bên kia đường lại lẻn vào nhà. Đi cùng với mùa cà phê của nhạc.
Giọng Khánh Ly vang lên da diết: “ Hãy khóc đi em cuối cuộc tình còn đây những ngày buồn. Hãy khóc đi em có gì gì tình đã mất đường về “.
Điện thoại có tin nhắn: “ Anh cần gặp em “ Bích mím môi xóa ngay.
Quỳnh hỏi:
- Của Đồng hả?
Bích phẩy tay:
- Ờ! Kệ anh ta. Trò chơi chấm dứt rồi còn gì?
Quỳnh lơ lửng:
- Tao lại thấy tất cả mới bắt đầu.
Nghĩa bồn chồn:
- Mình nghĩ Bích tránh xa Đồng chừng nào tốt chừng ấy.
Mặt Bích vênh lên:
- Sao Bích phải tránh anh ta? Đồng chẳng là gì trong mắt Bích cả. Mà thôi, Nghĩa về đi. Bích chẳng làm sao đâu.
Nghĩa nhìn Quỳnh:
- Quỳnh ở lại với Bích nhé!
Quỳnh gật đầu, cô ra mở cổng cho Nghĩa, anh chàng ngần ngừ mãi mới nói:
- Lúc nào Nghĩa cũng nghĩ tới Bích, hãy nhớ lấy điều đó.
Khuê Bích im lặng, cô đang muốn quên mọi thứ, kể cả điều tốt đẹp Nghĩa vừa nói vì ngay lúc này điều ấy chẳng nghĩa lý gì.
Quỳnh trở vào, miệng cô bắt đầu hoạt động:
- Xem như mọi chuyện đã rõ. Giờ mày khỏi phải thắc mắc tại sao Đồng biết nhiều về mày. Những thứ tại sao ấy chắc chắn do Sơn cung cấp. Hừ! Tao đã nói Đồng không đơn giản mà.
Khuê Bích nhăn nhó:
- Làm ơn để tao yên một chút.
Quỳnh khựng lại. Bích đã thấm đòn, phải để nó yên. Quỳnh xót xa nhìn gương mặt thẫn thờ của Bích, chỉ còn lại hai đứa, Bích cần phải cố gắng thể hiện mình. Quỳnh hiểu nó quá mà. Bích đang bị sốc. Cú sốc tình đầu đời có làm nó gục không?
Quỳnh hỏi:
- Mày tính xử lão Đồng thế nào?
Bích lắc đầu. Một lát sau cô nói:
- Tao chưa nghĩ ra cách. Nhưng tao nhất định không để Đồng hiu hiu tự đắc đâu.
Quỳnh không tin lắm vào lời Bích vừa nói. Hơn ai hết Quỳnh biết rõ Bích thích Đồng và tin anh ta cũng thích mình. Niềm tin ấy bây giờ vỡ tan rồi. Bích đang rối rắm, dù nó đang cố giấu tâm trạng của người thất vọng vì bị lừa dối.
Điện thoại bàn reo. Bích nói ngay:
- Tao không muốn nghe giọng Đồng vào lúc này.
Quỳnh chậm chạp tới nhấc máy:
- Anh dày mặt thật. Đừng gọi nữa, Bích không nghe đâu!
Quỳnh dập máy mạnh đến mức Bích ẩm đầu. Cô nhắm mắt ước mình được ngủ và tỉnh dậy mới biết tất cả chỉ là chiêm bao.
Phương đảo mắt nhìn quanh. Quán cà phê nửa internet, nửa sân vườn này chẳng có gì đặc biệt, nếu không muốn nói là quê mùa so với một số quán mà anh biết, vậy mà Khuê Bích muốn uống cà phê ở đây. Có lẽ cô bé chọn quán cà phê này vì gần nhà, cứ bên kia đường bước qua cho tiện. Nhưng chưa chắc lý do anh vừa đoán là đúng. Ở lần hò hẹn đầu tiên ít ai chọn giải pháp gần nhà, thường người ta thích một nơi có vẻ bí mật, riêng tư để đừng gặp người quen? Lẽ nào Bích không ngại gặp người quen?
Phương mỉm cười một mình. Khuê Bích là cô gái lạ lùng, bởi vậy anh khó lòng đoán được Bích có ý gì khi chọn quán Net này.
Một chiếc vespa nhảy chồm vào quán, gã con trai tướng tá ngon lành, mặt mày sáng sủa dựng nó ngay giữa sân như triển lãm món đồ ưa thích. Xe đẹp, người chạy nó trông lãng tử lắm. Gã này chắc hớp hồn khối cô với bên ngoài khá phong độ.
Gã con trai nhướng mắt về phía Phương với chút ngạc nhiên rồi bước tới, giọng thân thiết:
- Anh Phương đến tận quán đây uống cà phê à?
Phương hơi bất ngờ anh ậm ự:
- À... Nơi nào cà phê ngon thì mình tới uống.
Rồi anh nhìn Đồng:
- Xin lỗi! Tôi không nhớ đã gặp anh hồi nào.
Đồng mỉm cười:
- Tôi học cùng lớp với Mai Hoàng. Hôm trước ở quán cà phê, tôi đã gặp anh, chị Mai Hoàng và Mai Hoàng. Tôi có nghe Hoàng nói về anh.
Mặt Phương giãn ra:
- À … Nhớ rồi, hôm đó tới mấy cậu lận mà. Tôi không được giới thiệu nên không biết ai cả.
Đồng thản nhiên:
- Tôi tên Đồng.
Phương ra vẻ đàn anh:
- Chúng ta có duyên nên mới gặp lần nữa. Cậu ngồi chơi đi.
- Cám ơn anh quán này của người bạn. Tôi đến giúp cậu ấy những việc vặt trong phòng Net nên không ngồi với anh được. Hy vọng có dịp khác.
Phương khen:
- Chiếc Vespa cổ này độc chiêu thật. Trông nó rất hợp với cậu.
Đồng nheo mắt:
- Chắc anh đang chờ ai đó. Tôi không làm phiền nữa.
Phương gật đầu rồi nhìn ra đường vẫn không thấy Khuê Bích. Cô bé làm anh sốt ruột rồi đây. Phương đang nôn nao bồn chồn thì cổng nhà Bích mở, cô bé thật dễ thương trong chiếc váy xòe boohemieng tung tăng đi ra.
Phương đứng dậy đón, lòng vui như trẻ nít được quà.
Bích lém lỉnh:
- Anh mới tới đúng không?
Phương đành ậm ừ cho qua. Kéo ghế, chờ Bích ngồi xong Phương mới trách:
- Anh tưởng mình sắp hóa đá rồi!
Bích chúm chím cười khoe đồng điếu trên má. Cô thừa biết Phương chờ, nhưng nếu Đồng chưa tới quán cô còn chưa qua, và như thế Phương sẽ hóa đá thật cũng nên.
Liếc về phía phòng Net, Bích nói:
- Trong truyền thuyết, em chưa tìm thấy nhân vật nam nào bị hóa đá cả.
Phương say đắm:
- Sẽ có anh nếu em tới trễ chừng năm phút nữa thôi.
Bích chớp mi vì ánh mắt của Phương. Cô tự nhắc mình phải thận trọng vì bọn đàn ông càng mồm mép càng nguy hiểm. Cô đã sập bẫy của Đồng, cô không muốn chuyện đó xảy ra nữa.
Bích nói:
- Em nghĩ anh nên hóa đá vì chờ ai khác thì hơn.
Phương nhấn mạnh:
- Nếu phải hóa đá vì ai đó, anh nhất định chọn em.
Bích chép miệng:
- Thật không nên chút nào.
Phương nhướng mày:
- Tại sao?
Bích nhẹ nhàng:
- Để em đọc cho anh nghe đoạn thơ này.
“ Nếu phải chờ nhau mà hóa đá.
Thì nên thử đợi một lần xem.
Chỉ sợ khi anh thành núi biếc.
Ngàn đời không thấy dấu chân em“.
Phương thản nhiên:
- Dù có như thế, anh vẫn muốn hóa đá vì em.
Bích kêu lên:
- Chết! Tú Trinh sẽ giết em mất.
Phương ngã lưng vào ghế:
- Em đâu có hiền đến mức để bị giết.
Bích khúc khích cười:
- Lẽ nào anh thích một con bé hung dữ sẵn sàng bợp tay con trai như em?
Phương hấp háy mắt:
- Đương nhiên là thích, vì anh cũng hung dữ và hung dữ hơn em nhiều.
Bích so vai:
- Tiếc quá! Em rất dị ứng với những người hung dữ.
Phương bật cười, anh lảng đi:
- À! Em thích uống gì?
Bích lễ phép một cách cố ý:
- Dạ, trà sữa ạ!
Gọi thức uống cho Bích xong, Phương gật gù:
- Vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành nên mới cần tới sữa hả nhỏ?
- Không phải! Tại em quá ngán cà phê nên mới thèm sữa.
- Em làm gì uống cà phê tới mức ngán luôn vậy?
Bích nói:
- Em ngửi mùi chớ đâu có uống. Hương cà phê len vào tận phòng em gần như suốt ngày, em đâm ra sợ luôn.
- Mùi cà phê từ quán này à?
- Vâng! Gió dường như chỉ thổi một chiều gió gom hết hương cà phê vào nhà. Em không uống cà phê mà vẫn thao thức.
Phương chắc lưỡi:
- Gió đáng tội nhỉ! Ước gì anh gom được gió và nhốt nó vào tay.
Bích tò mò một cách thú vị:
- Anh nhốt gió vào tay để làm gì?
Phương nhẹ nhàng:
- Để quạt cho em ngủ.
Bích le lưỡi:
- Trời ơi! Lãng mạn y như thời đầu thế kỷ hai mươi. Chỉ e em không ngủ được vì gió từ tay anh.
Phương nói:
- Cuộc sống bây giờ khô khan quá. Chúng ta cần những luồng gió lãng mạn thổi vào những mơ mộng riêng, với em, anh thích là người lãng mạn.
Bích cắc cớ:
- Còn với Tú Trinh?
Phương thành thật:
- Anh không cảm giác gì cả. Ngày xưa đã thế, bây giờ cũng vậy, dạo này các đấng sinh thành đã thôi vun anh vào Tú Trinh rồi. Anh hoàn toàn tự do. Em không còn lý do gì để từ chối anh.
Bích ậm ự:
- Anh tự tin quá. Em vẫn còn ức tỉ lý do.
- Thí dụ như lý do nào?
Bích vén tóc qua một bên. Cô chưa biết trả lời sao đã nghe giọng của Đồng:
- Trà sữa của em đây Bambi.
Phương ngẩng lên nhìn Đồng rồi nhìn sang Bích. Cô bé đang ra vẻ tự nhiên nhưng không giấu được sự bối rối.
Cố nghiêm mặt, Bích lạnh lùng:
- Cám ơn!
Đồng mỉm cười:
- Chúc hai người vui.
Phương nói ngay khi Đồng bước đi:
- Thì ra cũng là chỗ quen biết cả.
Bích ậm ự:
- Em vẫn thường sang đây lên mạng ấy mà.
Phương cười cười:
- Chắc Đồng dành nhiều ưu đãi cho em như cách cậu ấy gọi em là Bambi chẳng hạn.
Bích khựng lại:
- Anh biết Đồng à?
- Đồng là bạn thận của em bạn anh. Cô bé tên Mai Hoàng. Anh vẫn thấy Đồng và Mai Hoàng vi vút trên chiếc Vespa dựng đằng kia.
- Em cũng thấy hoài chớ gì. Trông cũng xứng lắm.
Phương ân cần:
- Em uống sữa đi.
- Vâng.
Nhìn Bích máy móc cầm ly sữa, Phương chợt nhận ra ý của lời cô nói lúc nãy “ gió dường như chỉ thổi một chiều, gió gom hết hương cà phê vào nhà em không uống cà phê mà vẫn thao thức “.
Ắt hẳn Đồng là cơn gió lớn đang làm điên đảo cành lá non Khuê Bích? Và không phải tự nhiên Bích chọn quán cà phê này để gặp anh.