Ngày hôm sau, Đường Ngạo rút 100cc máu của Hải Mạt Mạt, trước khi đi anh dặn Cầu Đại Vân coi chừng Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt ngồi ở trên giường nhìn anh, vẫn quan tâm nói: “Mạt Mạt đi cùng ba nhé.”
Đường Ngạo lắc đầu: “Con ở nhà.”
Trong lòng anh có chủ tính. Đám người buôn bán vũ khí kia đều là những kẻ giết người không chớp mắt. Anh mang càng nhiều người càng dễ lộ thân phận. Hiện giờ căn cứ không có vũ khí bảo vệ, nếu bị chúng tìm được chẳng khác nào thập tử vô sinh.
Hải Mạt Mạt cũng rất lo lắng: “Ba cẩn thận nhé.”
Đường Ngạo gật đầu, xoa xoa đầu cô bé, lại dặn Cầu Đại Vân: “Bảo Ngô Hoa tiêm cho Mạt Mạt dinh dưỡng bổ máu, cần thuốc gì cứ tìm hết sức.”
Cầu Đại Vân không biết chuyện Hải Mạt Mạt bị rút máu, cũng chỉ cho rằng tổng giám đốc Đường thương con sốt ruột, khẽ gật đầu.
Đường Ngạo cứ vậy ra ngoài.
Anh vẫn rất cẩn thận, giao dịch tổng cộng 800cc “thuốc điều trị”. Nhưng anh khẳng định không thể đưa hết một lượt. Bây giờ đưa 100cc để bọn họ xem hiệu quả trước.
Địa điểm hẹn ở một xưởng sản xuất điện thoại bỏ hoang. Đường Ngạo đứng ở bên cạnh dây chuyền sản xuất, chung quanh ít nhất có năm mươi mấy tên chĩa súng vào anh.
Anh mặc bộ quần áo dài màu đen, trên mặt dùng mực in vẽ ra đủ màu sắc, bên ngoài còn đeo thêm một cái mặt nạ Tôn Ngộ Không (trong vườn thú chỉ có kiểu mặt nạ này thôi).
Một người đàn ông mặc tây trang màu xám tro đi ra, nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt. Đường Ngạo cố ý đè thanh quản khiến giọng nói trở nên cực kỳ khàn khàn: “Lời dạo đầu bỏ qua đi, ai tới thí nghiệm?!”
Thí nghiệm thuốc đương nhiên phải tìm người bị nhiễm, chút thường thức này Đường Ngạo đương nhiên biết: “Tìm một con zombie vừa mới bị lây, không chết, đừng mơ đến chuyện có thể khởi tử hồi sinh, mọc lại thịt từ xương.”
Đối phương cũng hiểu, lập tức lôi từ đằng sau ra một người bị nhiễm bị trói thật chặt. Đường Ngạo tiến lên kiểm tra, người này chỉ có vết thương trên cánh tay, trong mắt đầy tơ máu, có nhịp tim có nhiệt độ.
Anh thầm giật mình. Có lẽ bọn chúng muốn thí nghiệm thuốc nên cố ý lây cho người này.
Trong mắt những kẻ này mạng người chỉ như con kiến.
Anh bình thản tiêm thuốc vào tĩnh mạch cổ tay người bị nhiễm. Tất cả mọi người nín thở chờ. Chỉ chốc lát sau, người bị nhiễm bắt đầu nóng lên, hơn nữa cũng xuất hiện bệnh trạng thở dồn dập.
Con ngươi Đường Ngạo hơi co lại. Sao lại xuất hiện triệu chứng nhanh như vậy? Lúc ấy Tô Bách phải qua một đêm mới bắt đầu có phản ứng. Anh vốn nhạy bén, lập tức ra vẻ tự nhiên, lạnh lùng mở miệng: “Sau mười hai tiếng sẽ sốt cao khác hẳn với nhiệt độ của người bình thường, ba ngày sau đó sẽ hoàn toàn khôi phục. Sau mười hai tiếng nữa tôi sẽ quay lại.”
Dứt lời, anh xoay người vội vã đi ra ngoài.
Khi anh sắp rời khỏi xưởng, đột nhiên người bị nhiễm kia thét dài một tiếng, tất cả mạch máu trên người phồng lên. Trên mặt giống như vẽ một tấm bản đồ, cực kỳ kinh khủng.
Đường Ngạo lập tức bước nhanh hơn, sau lưng đột nhiên có tiếng quát to: “Đứng lại!”
Đường Ngạo vô cùng tự nhiên: “Chỉ là phản ứng thuốc bình thường thôi, không cần phải lo lắng.”
Tên kia còn chưa lên tiếng, người bị nhiễm đột nhiên bụp một tiếng, mạch máu vỡ tan, máu phun như suối.
. . . . . . Mười mấy đôi mắt dồn hết vào tổng giám đốc Đường.
“Con mẹ nó đây cũng là phản ứng thuốc bình thường à?” Người đàn ông mặc tây trang màu xám tro lạnh lùng nói.
“Fuck!!” Đường Ngạo chạy đến chỗ tường rào. Anh nhún người, hai chân dùng lực, tung người nhảy qua tường rào. Sau lưng pằng một tiếng, một viên đạn sượt qua da đầu anh.
Đường Ngạo không dám ngừng một giây, vừa chạm đất liền chạy vào trong ngõ hẻm.
Tiếng súng không ngừng vang lên, thỉnh thoảng đánh bay bùn đất bên cạnh. Đường Ngạo tức phát điên. Hải Mạt Mạt! Nha đầu chết tiệt lại dám phỉnh ông đây! !
Tiếng súng như mưa, vô số zombie nghe thấy tiếng động, rối rít lảo đảo đi ra. Người phía sau không dám nổ súng nữa, Đường Ngạo đánh bay mấy con zombie, nhanh chóng biến mất trong ngõ hẻm.
Mấy tên buôn bán vũ khí tức giận: “Thằng ôn này ăn no rửng mỡ à! Dám cầm thuốc giả lừa chúng ta!!! Tao mà bắt được nó tao sẽ đập cho nhừ tử!!”
“Mẹ kiếp rảnh quá làm liều à, nó tưởng dựa vào đống thuốc lởm ấy là có thể lấy được vũ khí của chúng ta chắc!”
. . . . . .
Xác định đã thoát khỏi truy binh, tổng giám đốc Đường lúc này mới chạy về vườn thú. Vừa nghĩ tới chuyện suýt nữa bị người ta bắn, anh liền nổi giận.
“Hải Mạt Mạt!!” Vừa về tới vườn thú, anh đã nhìn thấy Hải Mạt Mạt chơi nhặt bóng với Gâu Gâu ở trên bãi cỏ. Anh xách Hải Mạt Mạt sải bước trở về phòng làm việc của mình, đóng sầm cửa lại.
Hải Mạt Mạt còn chưa nói gì đã bị anh đẩy ngã lên trên giường: “Con mẹ nó, lại dám lừa ba!”
Đường tổng nổi trận lôi đình, Hải Mạt Mạt lại không hề sợ anh: “Là ba lừa Mạt Mạt trước! !”
“A, còn dám mạnh miệng!” Tổng giám đốc Đường xách cổ áo cô bé, lôi đến trước mặt, “Ba lừa cô lúc nào, máu cô đưa cho ba vốn không thể khống chế virus!”
Hải Mạt Mạt cứng cổ, nói năng hùng hồn: “Ba với cô Tô Thiến yêu yêu, lại nói dối Mạt Mạt là đang hóng mát!”
. . . . . . =.=
Tổng giám đốc Đường cứng họng, Hải Mạt Mạt nhất quyết không tha: “Thế mà ba nói ba yêu Mạt Mạt nhất! Hơn nữa, Mạt Mạt cũng đâu nói máu của con có thể khống chế virus!!”
Còn dám nổi giận! Tổng giám đốc Đường nhấc cô bé lên: “Ba không thương cô lúc nào? Cô ăn, mặc, dùng, có thứ nào không phải tốt nhất căn cứ? Còn dám lừa ba, từ ‘lừa bịp’ này hợp với cô nhất đấy?! Còn nói cái gì mà lao ra vào những lúc ba cần!? Cái đồ lừa đảo!”
Hải Mạt Mạt òa khóc: “Ba muốn bán Mạt Mạt đi!”
Tổng giám đốc Đường quả thực nổi trận lôi đình, cho nên mới nói trẻ con đúng là đáng ghét nhất: “Ba muốn bán cô đi lúc nào hả?”
Hải Mạt Mạt khóc lớn, chỉ chốc lát sau đã khiến đám Cầu Đại Vân phải xông vào. Tô Bách đứng ở cửa không dám vào, Đường Ngạo cũng không tiện mắng nữa chỉ đành xị mặt rời khỏi phòng làm việc.
Cầu Đại Vân đi đến ôm Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt vốn đang khóc nức nở đột nhiên cầm lấy một cái bút từ trên bàn của Đường Ngạo, gõ vào trán Tô Bách, sau đó dùng đôi mắt to tròn nhìn anh ta chằm chằm, hung dữ nói: “Biến thành zombie đi, Tô Bách hư!”
Trên gương mặt kia vẫn còn vương nước mắt. Mọi người sững sờ, phụt một tiếng bật cười.
Buổi tối, Đường Ngạo trở về phòng ngủ, Hải Mạt Mạt đã lên giường rồi. Cầu Đại Vân thay áo ngủ cho cô bé, cô bé núp ở trong chăn cuộn người lại, mái tóc dài màu vàng sáng bóng xinh đẹp. Đường Ngạo vén chăn lên giường, Hải Mạt Mạt lập tức chui vào trong lòng anh.
Anh vẫn còn tức, đen mặt đẩy Hải Mạt Mạt ra: “Hải Mạt Mạt, từ nay ba còn nói với cô một câu thì ba đúng là đồ hèn!”
Hải Mạt Mạt lại chui vào ngực anh, anh lại đẩy ra. Hai người cứ lặp đi lặp lại cái trò chơi nhàm chán này. Cuối cùng Hải Mạt Mạt cười khanh khách không ngừng, anh dứt khoát quay sang bên kia.
Hải Mạt Mạt nằm úp sấp trên lưng anh, cái miệng nhỏ nhắn chọc chọc vào lỗ tai anh: “Ba ơi?”
Đường Ngạo không để ý tới cô bé, cô bé dùng mũi dúi dúi vào sau tai anh: “Mạt Mạt đã tha thứ cho ba rồi, tại sao ba vẫn xấu hổ không nói chuyện với Mạt Mạt?”
“Mẹ kiếp!” Tổng giám đốc Đường chịu thua.
Không có vũ khí mạnh đối với một căn cứ rộng lớn như thế này mà nói đúng là mối họa khổng lồ. Nhưng tổng giám đốc Đường dù sao cũng không phải là Doreamon, anh không thể xây một xưởng quân sự trong căn cứ được.
Anh chỉ tự chế chút súng thuốc mê, dù sao thuốc mê có thể tự mình đổi.
Mà hôm đó bỗng truyền tới một tin tức xấu: cửa hàng nhỏ bên bờ sông Bách Lộ bị người căn cứ khác tấn công. Tô Bách và Cầu Đại Vân vội vàng đến tìm Đường Ngạo. Đường Ngạo phản ứng quá bình tĩnh làm cho người ta khó hiểu: “Bọn chúng đã muốn thì cứ để chúng lấy.”
Tô Bách và Cầu Đại Vân chưa kịp nói, Đường Ngạo đã an ủi bọn họ: “Lương thực ở đây tháng sáu có thể thu hoạch một phần, cộng thêm rau dưa trái cây khác, không cần cửa hàng nhỏ cung cấp nữa.”
“Nhưng. . . . . .” Tô Bách hơi do dự, rốt cuộc vẫn phải hỏi, “Nhưng người trong cửa hàng nhỏ. . . . . . Không cứu sao?”
Đường Ngạo làm động tác căng cơ ngực: “Họ chỉ là một đám phụ nữ thôi. Đối phương chiếm cửa hàng, hiển nhiên đã tìm hiểu kỹ càng những gì diễn ra ở đó. Chúng cố tình chiếm, chứng tỏ chúng có thực lực mạnh hơn chúng ta và nơi đó có thứ bọn chúng cần tìm. Phụ nữ ấy à, nhiều nhất cũng chỉ là đổi thủ lĩnh mà thôi, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tô Bách và Cầu Đại Vân liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương một tia sợ hãi. Chẳng lẽ anh thật ra đã sớm biết có người có ý đồ với cửa hàng?
Cho nên anh từng cố gắng mua súng đạn?
Nhưng ít nhất trước đây anh hoàn toàn có thể tổ chức cho mọi người trong cửa hàng nhỏ rút lui. Bọn họ không hiểu.
Đường Ngạo không hề đến cửa hàng nhỏ nhưng cửa hàng nhỏ cũng không vì vậy mà ngừng buôn bán. Bên đó vẫn sản xuất trang bị cho zombie, đám zombie đều theo hẹn mà đến, vẫn dùng năm cân lương thực đổi lấy trang bị mình cần.
Cho nên dù không có Hải Mạt Mạt trao đổi với zombie, cửa hàng nhỏ cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trong phòng làm việc của Đường Ngạo không có ai, Tô Bách và Cầu Đại Vân ngồi trên ghế sa lon chờ anh. Hai người vẫn đang thảo luận chuyện này.
“Tại sao anh Ngạo không tức giận chút nào? Đây chính là thành quả kinh doanh của chúng ta mà!” Đang lúc Tô Bách tức giận bất bình, một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên: “Bởi vì ba vốn không muốn tiếp tục làm trang bị cho zombie nữa.”
Tô Bách và Cầu Đại Vân nhìn sang, chỉ thấy Hải Mạt Mạt vốn ngủ trưa trong phòng ngủ đã dậy. Cầu Đại Vân vội vàng mặc quần áo cho cô bé. Tô Bách không hiểu: “Tại sao không làm nữa? Nguồn cung cấp lương thực của chúng ta chủ yếu dựa vào nó mà.”
Mắt Hải Mạt Mạt long lanh, Gâu Gâu vốn ngủ trưa cùng cô bé cũng đã tỉnh, chạy chậm ra ngoài giải quyết vấn đề sinh lý. Hải Mạt Mạt ngái ngủ nói: “Chiến tranh giữa loài người và zombie, con người luôn có phần thắng lớn hơn. Chờ ngày nào đó loài người chiến thắng zombie, người làm trang bị cho zombie chẳng phải cũng giống bán nước sao.”
Tô Bách hít sâu một hơi, Cầu Đại Vân cũng kinh hãi: “Cho nên anh ấy chiếm vườn thú vốn là để thoát khỏi quan hệ với cửa hàng nhỏ? Mà người trong cửa hàng nhỏ cũng là anh ấy cố ý để lại cho người ta chiếm sao?”
Tô Bách nói có vẻ nặng nề: “Có lẽ anh ấy càng hy vọng đám người đến giết sạch họ, bớt đi nhiều người biết chuyện. Nhưng chúng ta. . . . . .” Anh ta đột nhiên đứng lên, “Chúng ta cũng là người biết chuyện!”
Hải Mạt Mạt để Cầu Đại Vân giúp mình chải đầu: “Mọi người đã cứu rất nhiều người, nếu không có người tố cáo, liệu ai sẽ chủ động thừa nhận. Huống chi bây giờ cách lúc loài người chiến thắng zombie còn xa. Đến lúc đó còn lại bao nhiêu người, ai mà biết được.”
Tô Bách đến gần Hải Mạt Mạt, xoa xoa đầu cô bé: “Sao tự nhiên thông minh thế?”
Hải Mạt Mạt gạt tay anh ta ra: “Mạt Mạt vốn đâu có ngốc!”
Gâu Gâu đi vệ sinh xong trở về, vừa đúng lúc nhìn thấy Hải Mạt Mạt đang đánh Tô Bách, nó vội vàng ‘ra tay nghĩa hiệp’, nhào qua cắn tay Tô Bách.
“Mẹ kiếp! !”Tô Bách nhảy lên cao ba mét, “Còn chơi cả chó bảo vệ à! !