Phiếu Cơm

Chương 15: Tô bách

Đường Ngạo ngủ không ngon vì phải dỗ đứa bé cả đêm, nhưng anh cực kỳ hài lòng khi mà mình lại có tính nhẫn nại như thế. Vương Phượng còn tưởng rằng anh và Tô Thiến quá kịch liệt cơ đấy. Anh lái xe đi ra ngoài, lần này mang theo Hải Mạt Mạt. Đối với anh, để Tô Thiến trông xe không bằng để Hải Mạt Mạt trông xe còn an toàn hơn.

Hải Mạt Mạt ôm Gâu Gâu ngồi ở ghế kế bên tài xế, vô cùng vui vẻ. Cô bé hứng thú nhìn ngoài cửa sổ. Hai bên đường phố thi thể khắp nơi, trên vết máu lại thêm vết máu mới.

Đường Ngạo vẫn để ý hai bên xem có người may mắn còn sống sót không. Lúc đi qua bể phun nước xoay, một người đột nhiên nhảy ra. Đường Ngạo chau mày, dừng xe ở ven đường. Xung quanh có ba con zombie tập tễnh đi tới.

Đường tam công tử đương nhiên không sợ, cầm rìu xuống xe. Người bên kia đang học zombie đi xiêu xiêu vẹo vẹo đột nhiên ngừng lại. Đó là một nam thanh niên tuấn tú, tây trang màu xám tro nhạt trên người bẩn vô cùng, tóc cũng bết bóng nhẫy.

Anh ta cầm trong tay hai cái bánh bao khô cứng, nhìn thấy Đường Ngạo, thật lâu sau mới phản ứng được: “Anh Ngạo!”

Đường Ngạo thở phào nhẹ nhõm: “Thằng nhóc cậu vẫn còn sống à? Tôi còn tưởng rằng cậu vào miệng zombie rồi cơ!”

Hốc mắt chàng trai đỏ lên, chạy tới hận không thể ôm Đường Ngạo mà gào khóc. Đường Ngạo ghét bỏ đẩy anh ta ra: “Bao lâu rồi không tắm!”

Anh ta cười ha ha hai tiếng, mắt lại chảy nước mắt. Anh ta tên Tô Bách, là trợ lý của Đường Ngạo. Ngày bệnh dịch bùng phát anh ta không ở công ty, Đường Ngạo thật không ngờ lại gặp anh ta ở đây.

Tô Bách cũng kích động, quên béng cả zombie đang ở bên cạnh: “Anh Ngạo!” Ngoại trừ hai chữ này, anh ta chẳng nói được gì khác. Đường Ngạo lại quan tâm chuyện khác: “Có còn ai khác không?”

Lúc này Tô Bách mới tỉnh táo lại đôi chút: “Có! Đi cùng với em còn có bọn Tiểu Vũ, chỉ là. . . . . .” Anh ta nhìn Đường Ngạo, có chút do dự, “Đều là phụ nữ và trẻ nhỏ.”

Làm trợ lý sáu năm, không ai hiểu Đường Ngạo hơn anh ta. Vào những lúc như thế này, Đường Ngạo sao có thể chứa chấp những người vô dụng?

Ai ngờ lại Đường Ngạo không thèm để ý nói: “Đưa tôi đi xem.”

Tô Bách không dám tin vào hai tai mình nữa, thật lâu mới phản ứng lại, cuống quít chỉ đường. Sau khi chỉ đường xong, anh ta mới phát hiện một cô bé ngồi chen chúc cùng mình trên ghế phụ, khó tin nhất là trong lòng cô bé còn ôm một con chó lông dài màu trắng!

Tô Bách nhìn mãi, trong lòng ngạc nhiên. . . Chẳng lẽ những ngày chạy trốn đã nung đúc tình cảm cho tổng giám đốc Đường sao?!

Đường Ngạo nhìn một cái cũng biết anh ta đang nghĩ cái gì, không nhiều lời, chỉ thản nhiên nói: “Hải Mạt Mạt.”

Tô Bách đã gặp Hải Mạt Mạt mấy lần, trước kia truyền thông vẫn tung tin nói cô bé là con gái ông chủ anh nhưng Đường Ngạo chưa từng thừa nhận. Hôm nay xem ra đúng là thật rồi. Anh ta tỏ vẻ bừng hiểu: “Thì ra là tiểu thư, chú là Tô Bách.”

Hải Mạt Mạt vẫn không nói gì, Đường Ngạo cũng lười nói nhiều chỉ tập trung lái xe.

Xe đi chừng mười phút là đến một quán cơm hộp, lúc này cửa cuốn được kéo xuống. Tô Bách cầm dao phay, nhảy xuống xe trước. Bên ngoài có sáu bảy con zombie xúm lại, anh ta và Đường Ngạo giải quyết vô cùng nhẹ nhàng.

Giải quyết xong zombie, anh ta áp vào cửa cuốn nói nhỏ: “Là tôi, Tô Bách, mở cửa.”

Cửa cuốn giật giật, nhanh chóng được kéo lên. Đường Ngạo vừa nhìn liền nhíu mày. Bên trong có sáu người phụ nữ và một bé trai chừng mười tuổi.

Mấy người nhìn thấy anh đều vô cùng khiếp sợ, lúc anh bị đám người Chu Tân Quốc đuổi ra ngoài, mọi người đều nhìn thấy. Lúc ấy họ không đứng ra, thứ nhất là vì không có sức chiến đấu, không có quyền phát biểu. Thứ hai đương nhiên là bởi vì Đường Ngạo cũng không phải hạng người lương thiện gì.

Đường Ngạo vốn không thèm để ý, chỉ phất tay: “Lên xe rồi hẵng nói.”

Mấy người lên xe container nhỏ, Đường Ngạo đóng kỹ cửa lại, xong xuôi nhanh chóng lái xe trở về cửa hàng nhỏ.

Bỗng thêm tám miệng ăn cũng không phải là việc nhỏ. Đường Ngạo dừng xe ở trên sân cỏ phía ngoài cửa hàng, giao cho Tô Bách giới thiệu mấy đồng bạn mới.

Tô Bách lần lượt giới thiệu, trong sáu người phụ nữ có hai người là người bào chế thuốc ở phòng khai thác. Một người tên Ngô Hoa, một người tên Kiều Tiểu Vũ. Ngô Hoa ít nói, nhưng là người bào chế thuốc có thâm niên nhất; Kiều Tiểu Vũ hoạt bát, cũng xinh đẹp nhất, nhưng mới đi làm không lâu. Một người khác là nữ công nhân ở dây chuyền sản xuất Lưu Vân Mỹ, ba người còn lại đều ở phòng thị trường. Đứa bé là con của nữ công nhân Lưu Vân Mỹ.

Vương Phượng và Mạt Mạt không có ý kiến với những người mới gia nhập, Gâu Gâu dĩ nhiên lại càng không có ý kiến. Tô Thiến vẫn có lời muốn nói, đáng tiếc Đường Ngạo không cho cô ta cơ hội này.

Anh tập trung mọi người trên sân cỏ, đi thẳng vào vấn đề: “Nơi này không nuôi người rảnh rỗi, tất cả mọi người phải nghe theo sự quản lý. Nếu không xin thứ lỗi nơi này không tiếp đãi nổi.”

Đám phụ nữ đều rất phục tùng, kinh nghiệm lưu lạc mấy ngày qua thật sự quá kinh khủng, có một chỗ dung thân an toàn là quá tốt rồi. Đường Ngạo mang hết vải bạt và thép, thanh nhôm, khung sắt trong cửa hàng nhỏ ra, bảo đám phụ nữ dựng lều ở trên sân cỏ bên ngoài. Sau đó anh và Tô Bách, Tô Thiến cùng đến cửa hàng gia dụng, mang mười bàn đọc sách và ghế dựa về, tạo thành mười chỗ làm việc đơn giản.

Sau anh mang ‘Trình tự chế tạo mũ bảo hiểm’ viết mấy hôm trước ra, chia quá trình sản xuất làm mười phần, do tám người phụ nữ gia công. Còn hai phần, anh và Tô Bách có thời gian cũng sẽ làm.

Như vậy, một dây chuyền sản xuất đơn sơ đã ra đời.

Anh không xếp việc cho Tô Bách và Hải Mạt Mạt, nhưng ngay cả đứa bé trai mười tuổi cũng không bỏ qua, phân công thằng bé làm việc vặt, phụ trách phối nguyên liệu phụ. Lưu Vân Mỹ không ngờ Đường Ngạo sẽ thu nhận mẹ con cô, cảm tạ hết lời.

Vương Phượng và Tô Thiến đã vô cùng quen thuộc với các bước làm mũ bảo hiểm, Đường Ngạo sai mỗi người phụ trách giám sát nửa dây chuyền sản xuất. Chẳng khác gì huấn luyện nhân viên, còn chịu trách nhiệm kiểm tra chất lượng.

Vương Phượng và Tô Thiến cũng đồng ý, thời gian quý báu, anh cũng không nhiều lời, bảo hai người lập tức bắt đầu.

Vương Phượng mang theo mấy người đi vào trong cửa hàng nhỏ, bắt đầu dạy họ chế tạo mũ bảo hiểm. Lúc này Đường Ngạo mới nhìn về phía Tô Bách, chỉ chỉ trong xe: “Tự tìm một bộ quần áo đi tắm đi!”

Tô Bách vâng một tiếng, vội vàng tìm một bộ quần áo của Đường Ngạo. Anh ta đi theo Đường Ngạo lâu nên rất hiểu thói quen và tính tình Đường Ngạo. Anh ta tin tưởng lúc này Đường Ngạo sẽ vẫn cần anh ta như xưa, còn càng trọng dụng hơn ấy chứ!

Đường Ngạo đang suy nghĩ xem phải dàn xếp chín người này như thế nào, Hải Mạt Mạt đã ôm tất cả chăn ra. Cô bé đã quấn sẵn drap quanh chăn. Đường Ngạo nhìn sân cỏ một cái, cuối cùng quyết định để họ tạm thời làm cái giường ghép nằm trong thùng xe, chỉ có điều không đủ chăn.

Chờ Hải Mạt Mạt luồn chăn xong, Tô Bách cũng đã tắm xong. Quần áo của Đường Ngạo anh ta mặc hơi rộng, nhưng điều này không ảnh hưởng đến vẻ rực rỡ như ánh mặt trời của anh ta. Tuy không có sự sắc bén khiếp người như Đường Ngạo, nhưng lại có một loại khí chất riêng.

“Chúng ta có thể tìm mấy cái túi ngủ lớn, vừa không tốn công vừa không tốn diện tích.” Anh ta liếc mắt liền nhìn ra Đường Ngạo đang suy nghĩ cái gì. Đường Ngạo rất hài lòng: “Buổi trưa ra ngoài tìm.”

Buổi trưa, Hải Mạt Mạt đang muốn đi nấu cơm, Đường Ngạo đã nói: “Mấy người xếp ca, thay phiên làm việc nhà.”

Tô Bách không cần anh nhiều lời, lập tức xếp ca, một ngày hai người trực, phụ trách quét dọn vệ sinh, giặt quần áo nấu cơm. Tô Thiến thấy mình cũng bị xếp ca, vô cùng không vui, lập tức kéo tay Đường Ngạo làm nũng.

Đường Ngạo không xi nhê chút nào, thản nhiên nói: “Nghe theo sắp xếp.”

Ngày hôm sau, lại có hai con zombie tới đây, đứng ở đối diện rạch gào lên. Hải Mạt Mạt ra nghênh đón, hừ hừ ha ha một lúc lại nhận đơn đặt hàng năm mũ bảo hiểm. Đường Ngạo giao nơi này cho người thận trọng nhất là Vương Phượng, còn mình và Tô Bách đi ra ngoài, một mặt đương nhiên là xem xem có còn người may mắn sống sót hay không, mặt khác là để giải quyết túi ngủ và đồ dùng hàng ngày.

Hải Mạt Mạt bây giờ không cần phải làm gì, thái độ của Đường Ngạo đối với cô bé ai cũng nhìn thấy, vậy nên không ai dám sai bảo cô bé. Ngay cả Tô Thiến cũng chỉ dám vênh váo trước mặt những người khác, cô ta sợ những người khác tố cáo với Đường Ngạo.

Buổi trưa, lúc Đường Ngạo và Tô Bách trở lại còn mang về mấy hộp màu vẽ cho Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt vô cùng vui vẻ, lập tức vẽ cho Gâu Gâu hai cái mắt gấu trúc. . . . . . Gâu Gâu tỏ vẻ rất đau buồn, không còn mặt mũi ra ngoài.

Hiện giờ trong cửa hàng nhỏ tổng cộng có mười người, gas đã dùng hết rồi, nấu cơm chỉ có thể dùng lò vi sóng. Nhưng những thứ này đều không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là hiện giờ anh có tổng cộng tám công nhân, bởi vì trình tự làm việc được cải tiến và đơn giản hoá, nên một ngày có thể làm khoảng năm mươi chiếc mũ bảo hiểm.

Mà ở đây tính ra một ngày không thể nào bán nổi năm mươi chiếc mũ bảo hiểm, hiện tại nhiều nhất một ngày cũng chỉ bán được mười hai chiếc.

Đường Ngạo biết đã đến lúc phải tăng cường tuyên truyền rồi.

Anh tìm một tấm bản đồ thành phố E, khoanh vòng mấy siêu thị lớn. Hiện tại những chỗ này tập trung nhiều zombie nhất, mỗi tội đều rất xa, chờ đám zombie ấy đi được tới đây sợ rằng cũng sang năm mới mất rồi.

Hơn nữa, nếu như zombie tới quá nhiều, mất khống chế thì làm sao?

Rất nhanh, anh đã nghĩ tới kế hoạch mở rộng. Bây giờ một ngày ước chừng có năm sáu zombie tới đây mua mũ bảo hiểm. Tìm mấy con zombie đến siêu thị tuyên truyền giúp anh, tặng mũ bảo hiểm miễn phí.

Nhưng kế hoạch này gặp phải chút trở ngại, đám zombie không muốn đi tuyên truyền, thà rằng ‘trả tiền’ mua mũ bảo hiểm. Dù sao mua mũ bảo hiểm cũng dùng lương thực của loài người, bọn nó có ăn được đâu, vì thế chúng cũng chẳng tiếc tẹo nào.

Đường Ngạo không thể làm gì khác hơn là dùng bộ bảo vệ gáy để hấp dẫn bọn chúng.

Sau khi nhìn thấy bộ bảo vệ gáy, lập tức có năm con zombie đồng ý đến siêu thị phối hợp tuyên truyền. Đường Ngạo đội cho chúng nó mũ bảo hiểm mới làm xong, mang theo tất cả mũ bảo hiểm có trong cửa hàng, xong xuôi bắt đầu lên đường.

Đi ra ngoài tuyên truyền, nhất định phải mang phiên dịch Hải Mạt Mạt, anh gọi cả Tô Bách theo, mỗi người cầm một chiếc rìu đề phòng bất trắc.

Điểm dừng chân thứ nhất là siêu thị Walmart ngoại ô. Đường Ngạo chọn một chiếc xe hàng lớn, chỗ ngồi rất cao, tương đối an toàn. Suốt dọc đường đi năm con zombie vừa đi vừa hừ hừ ha ha nói chuyện phiếm cùng Hải Mạt Mạt, chọc cho Hải Mạt Mạt cười ha ha. Nói thật, tổng giám đốc Đường có chút khó chịu: “Mạt Mạt, đừng nói chuyện với người lạ. Zombie lạ cũng không được!”

Tô Bách dừng xe cách siêu thị hơn năm trăm mét, đỗ xe xong anh để năm con zombie xuống xe, lại bảo Hải Mạt Mạt dặn dò chúng nó một lần nữa. Năm con zombie nhanh chóng đi vào siêu thị. Chỉ chốc lát sau, có một con mang theo bốn con zombie đi đến, hơn nữa còn vác theo lương thực.

Đường Ngạo mở cửa xe, lại đặt Hải Mạt Mạt vào trong xe. Anh và Tô Bách cầm rìu và dao, đề phòng bốn con zombie. Hải Mạt Mạt ở trong xe đàm phán điều kiện với zombie xong, zombie đưa lương thực tới, Đường Ngạo đội mũ bảo hiểm cho chúng nó.

Tô Bách đứng ở bên cạnh, quan sát zombie ở cự ly gần như thế này anh vẫn có chút lo lắng. Đường Ngạo lại như chẳng cảm thấy gì, tỉ mỉ cài khóa cho bọn chúng.

Mấy con zombie đội mũ bảo hiểm xong, một con còn dùng gậy gỗ gõ thử vào đầu, tất cả mọi người đều rất hài lòng.

Sau khi bọn chúng đi vào lại có thêm nhiều zombie nữa đi ra, hơn hai trăm chiếc mũ trong xe nhanh chóng được tiêu thụ hết bay. Trong xe đã chất hơn một ngàn cân lương thực lại vẫn có zombie lục tục ra ngoài. Đường Ngạo chỉ đành để Hải Mạt Mạt nói địa chỉ, bảo chúng nó mang lương thực đến cửa hàng nhỏ bên bờ sông Bách Lộ lấy.

Hải Mạt Mạt phiên dịch chi tiết cho chúng, đám zombie dần dần giải tán. Cũng có zombie kém thông minh phát hiện nơi này có đồ ăn, bắt đầu vây quanh.

Đường Ngạo chém chết mấy con, thấy bọn chúng tới càng ngày càng nhiều, đành lên xe quay về.

Lần tuyên truyền này vô cùng thành công, ngày đó đã nhận được đơn đặt hàng hơn bốn trăm chiếc mũ bảo hiểm của zombie. Tính trung bình một ngày sản xuất năm mươi chiếc thì đây đã được tám ngày rồi.

Bọn họ coi như hoàn toàn không phải lo đến vấn đề lương thực nữa.

Có đầy đủ thức ăn và nơi ở an toàn, tâm trạng của mọi cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Mấy người phụ nữ được rảnh rỗi, đương nhiên bắt đầu suy tính chuyện khác.

Trong đó Tô Thiến vẫn tự cho mình là nữ chủ nhân nơi này, bình thường nói chuyện với mọi người cũng tỏ vẻ vênh váo. Vương Phượng là người lớn nhất, bình thường luôn săn sóc mọi người. Lưu Vân Mỹ có con, biết tình cảnh của mình, vì vậy cực kỳ cẩn thận, đối xử với ai cũng mang mấy phần nhẫn nhịn.

Kiều Tiểu Vũ và Ngô Hoa lại không nghĩ như vậy! Mọi người đều thuộc ASA, ai cũng ngang hàng. Hơn nữa câu lạc bộ tập thể hình cũng chỉ là loại ăn bám, sao có thể sánh bằng nhân viên chính thức?

Vì vậy mấy người phụ nữ không có việc gì bắt đầu làm nũng lấy lòng Đường Ngạo.

Tô Thiến âm thầm sốt ruột, Đường Ngạo là loại người gì cô ta cũng từng “đi sâu tìm hiểu”. Đối mặt với những người phụ nữ ‘bật đèn xanh’, còn có thể trông mong anh không ‘rục rịch’ sao? Chỉ cần đối phương không phải Nhị sư huynh [1], ai đến anh cũng không cự tuyệt.

[1] Nhị sư huynh: chỉ Trư Bát Giới.

Hôm nay, Tô Bách ngồi trong lều tính toán nguyên liệu còn lại có thể sử dụng trong bao lâu, các công nhân khác đều đã bắt đầu bắt tay chế mũ bảo hiểm. Đường Ngạo đang vẽ bộ bảo vệ răng cho zombie. Bởi vì nhiễm virus, zombie bị cảm giác đói khát khống chế, gần như cả ngày đều phải ăn cơm. Với cường độ này, hàm răng đương nhiên không chịu nổi.

Nếu như có bộ bảo vệ răng, các zombie có thể không cần lo răng lợi không tốt nữa.

Anh vùi đầu sửa bản vẽ, một thân thể ấm nóng ôm tới: “Đường tổng đang làm gì vậy?”

Có tiện nghi không chiếm thì còn là đàn ông sao? Tổng giám đốc Đường lúc này dùng cánh tay đụng vào hai viên tròn mềm mại, nói: “Sản phẩm mới, muốn xem không?”

Người dựa vào là Kiều Tiểu Vũ, cô ta đương nhiên thuận thế ngang nhiên xông qua, cả người gần như áp sát vào trong lòng Đường Ngạo. Đường Ngạo không biến sắc cầm bàn tay nhỏ bé của cô ta, dùng ngón trỏ chỉ vào bản vẽ, giải thích các bộ phận thiết kế.

Trong lều hai người quả thực sắp dính lấy nhau, Tô Thiến nghiến răng kêu ken két.

Đến phiên cô ta nấu cơm, cô ta suýt chút nữa đã cho Nitrosodimethylamine [2] vào bát Kiều Tiểu Vũ rồi. Trên bàn cơm quá nhiều người, ngồi rất chật. Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt vào trong lòng, hai người còn dùng chung một bộ bát đũa. Đương nhiên không phải bát đũa không đủ mà vì bồi dưỡng tình cảm là sở trường của anh.

[2] Nitrosodimethylamine: Một tác nhân gây ung thư.

Đường đường Đường tam công tử ra tay, còn không đối phó được một con nhóc sao?

Anh gắp bánh bao nhân rau từ từ đút cho Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt rất thích ngồi trong lòng anh, cô bé rất ngoan, ăn không cần dỗ.

Một cái bánh bao, Đường Ngạo và cô bé cứ ba một miếng con một miếng. Chính anh đều cảm thấy thật nghiệp chướng. . . Bên cạnh có ít nhất ba người đẹp vậy mà anh và một đứa bé lại. . . . . . Aiz, nói nữa sẽ khóc mất.

Buổi tối lúc ngủ, Tô Thiến theo thường lệ muốn lên tầng, Đường Ngạo lại ôm lấy Hải Mạt Mạt, lạnh nhạt nói: “Hôm nay cô ngủ trên xe.”

Xe hàng lớn đỗ bên ngoài, bên trong đặt một chiếc giường ghép, đám Vương Phượng ngủ ở đó. Tô Thiến cắn môi, nhưng nhìn vẻ mặt Đường Ngạo cô ta vẫn không dám nhiều lời. Bây giờ nơi này do một mình anh định đoạt, thật sự không thể đắc tội với anh.

Ánh mắt cô ta lấp lánh, vô cùng u oán liếc mắt nhìn Đường Ngạo, xoay người rời đi.

Tô Thiến phải ngủ trong xe, Kiều Tiểu Vũ đương nhiên hiểu ý. Cô ta hả hê vênh váo liếc Tô Thiến đang oán hận một cái, tao nhã dọn dẹp đồ đạc của mình.

Lúc này, Đường Ngạo đang ôm Hải Mạt Mạt. Tô Thiến thề, cô ta chưa bao giờ thích Hải Mạt Mạt đến như vậy! !

Chờ Đường Ngạo và Kiều Tiểu Vũ trở về cửa hàng nhỏ, cô ta liền chen đến bên cạnh Hải Mạt Mạt: “Mạt Mạt, cháu có thích ba không?”

Nếu cô ta hỏi chuyện khác, Hải Mạt Mạt có lẽ sẽ không thèm để ý đến cô ta. Nhưng nhắc tới Đường Ngạo, Hải Mạt Mạt lập tức gật đầu một cái. Tô Thiến vội vàng kéo cô bé đến bên cạnh mình, quan tâm lạ thường: “Cái cô Kiều kia rất xấu xa! Nhìn bề ngoài rất hiền lành, thật ra vẫn luôn có ý đồ ‘ăn’ ba cháu!”

Hải Mạt Mạt lập tức trợn tròn mắt, Tô Thiến nghiêm túc: “Cháu có lên cứu ba không?”

Hải Mạt Mạt lập tức đứng dậy nhảy xuống khỏi xe hàng, Tô Thiến ôm chăn, hài lòng: Tiện nhân, cùng lắm thì bà đây đạp đổ, mày cũng không ăn được!

Trên gác xép, Kiều Tiểu Vũ đã cởi hết chỉ còn lại áo lót, vóc người cô ta mặc dù không ** giống như Tô Thiến nhưng lại có vẻ mảnh mai, cũng đẹp đẽ động lòng người. Đường Ngạo ôm vòng eo thon thả của cô ta, chóp mũi hai người chạm nhau, ngón trỏ tay phải anh hơi gập lại, thuần thục cởi áo lót của cô ta.

Hai người cùng ngã xuống giường, sau đó nhìn thấy Hải Mạt Mạt đứng ở trước giường. Tổng giám đốc Đường đã giơ súng chờ lệnh quả thực muốn nổ mất, đôi mắt Hải Mạt Mạt tròn to lấp lánh ánh sáng: “Ba, ba lại đang hóng mát à.”

Đường Ngạo nổi trận lôi đình, nhưng anh không thể nổi giận với cô bé. Anh tự tay bế cô bé lên, lửa nghẹn đến tận họng, chỉ đành giận cá chém thớt với Kiều Tiểu Vũ: “Cút!”

Kiều Tiểu Vũ giận dữ, nghĩ là biết chuyện này do con Tô Thiến đê tiện kia làm rồi. Cô ta cắn răng, cũng không dám chọc Đường Ngạo, mặc quần áo xong phẫn nộ đi thẳng.

Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt vào trong ngực, quả thực muốn đấm cái gì đó. Thêm mấy lần thế này nữa liệu có thằng đàn ông nào chịu được. . . . Anh ôm Hải Mạt Mạt lăn một vòng ở trên giường, chọc cho Hải Mạt Mạt cười khanh khách không ngừng. Sau đó mới đè lên người cô bé, chóp mũi chạm lên chóp mũi cô bé: “Tiểu ma nữ của ba, con không cho phép ba ăn cái khác thì ba sẽ ăn con đấy. Nhưng con bé tý thế này, sao mà no bụng được . . . . . .”

———

p/s: JQ bay đi bay đi nào

p/s 2: Trong nhà này, bé Mạt là lão phật gia, anh Ngạo là hoàng thượng hoang dâm vô độ, anh Bách là thái giám tổng quản, chị Phượng là trưởng cung nữ, đám còn lại là phi tần + cung nữ + thái giám :vvvvvvvv Và đội ngũ này có nguy cơ tăng dần đều theo các chương =)))))))