Phiến Đá Nở Ra Hoa Dâm Bụt Truyện Full

32: Hối Hận

Một tay anh nắm lấy cằm nhấc đầu cô lên, cúi xuống cẩn thận nhìn vết thương trên cổ.  


Tia nắng ban mai vừa hé lộ.
Trong khách sạn, Tang Cẩn vẫn còn ngủ rất sâu.

Cô mơ hồ nghe tiếng có người nhấn chuông cửa, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu chính là, có phải vụ án của Đàm Tuyết Thiến đã phá hay không?
Cô xốc chăn lên, nhảy xuống giường, bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài mở cửa.
Bên ngoài vẫn là dáng người cao lớn quen thuộc, cả khuôn mặt, ánh mắt, cô đều cảm thấy không hề xa lạ.

Thậm chí, ngay cả cái túi anh cầm cô cũng cảm thấy thân quen.
Nhưng tại sao quần áo trên người vẫn là của ngày hôm qua? Vì sao trên mặt lại không hề có một chút vui vẻ vậy?
Tang Cẩn thầm nghi ngờ, vội hỏi: "Kết quả thẩm vấn ba người bọn họ sao rồi?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới nhận ra giọng mình khàn khàn.

Cô liền cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao lúc nói chuyện phải cố dùng sức như vậy?
"Tối qua ngủ không đóng cửa sổ sao? Có cần nói chuyện ngoài cửa vậy không?" Bàng Lỗi hỏi.
Bàng Lỗi vừa nói chuyện vừa chen vào cạnh cô, đi tới sô pha ngồi xuống, đặt bữa sáng lên bàn, lấy từng món bên trong bày ra.

Anh làm việc vô cùng chuyên chú, không hề nhìn cô.
Cô chỉ mặc áo ngủ mỏng, lúc anh đi qua, thân thể hai người dường như đã có chút động chạm, anh rõ ràng có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của cô.

Cơ thể đột nhiên theo đó mà nóng ran.
Tang Cẩn vẫn đứng đó, nhìn anh một hồi.

Lúc nghe người trên sô pha kêu cô đi đánh răng rửa mặt để ăn sáng, cô mới hoàn hồn, liền đóng cửa lại rồi về chạy về phòng, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay đồ.
Cô trở về chỗ ngồi, định tiếp tục hỏi tình hình vụ án.
Bàng Lỗi ngẩng đầu nhìn cô: "Bị bệnh sao?" Lúc nãy nghe giọng cô khàn khàn, lúc cô ở trong phòng, anh cũng nghe mấy tiếng ho khan, tuy rằng thanh âm không lớn.
Tang Cẩn lắc đầu, tối qua trước khi ngủ cô đã đóng cửa sổ, trùm chăn lại kín, hơn nữa bình thường cũng rất ít khi bị cảm.

Cô từ từ suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra hôm qua trong nhà kho khách sạn bị Tiêu Vũ San siết cổ, có lẽ vì thế mà bị thương tới giọng nói.


Cô không giải thích, sợ anh nghĩ nhiều.
Chồm người ra trước muốn lấy trứng gà trên bàn, cô không thể mỗi lần đều để anh lột cho cô, làm như cô thật sự là bạn gái anh.
Người vừa chồm ra trước, anh lại đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt dừng ngay cổ cô.
"Đừng cử động." Anh nhìn không rõ nên nhích lại gần, một tay vén mái tóc dài ra sau, đè vai cô xuống, một tay nắm lấy cằm nhấc đầu cô lên, cúi xuống cẩn thận nhìn vết thương trên cổ.
Trên cổ có một đoạn sẫm màu, nếu nhìn không kỹ căn bản không thể nhận ra.
Bàng Lỗi cả kinh: "Có phải Tiêu Vũ San làm không?"
Tang Cẩn đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút khác lạ.
Anh ở gần cô như vậy, lúc nói chuyện, hơi thở dường như đều phả vào cổ cô.

Tay anh còn đặt trên vai, to rộng mà có lực, cho dù đã cách một tầng quần áo nhưng cô vẫn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay truyền tới.
Cằm cô, nơi bị anh nắm lấy cũng ấm áp lạ thường.

Bàn tay thô ráp kia mang lại cho cô xúc cảm rõ ràng.

Làn da hai người tiếp xúc như vậy, tuy rằng chỉ có vài chỗ nhưng cô lại thấy như có bàn ủi đang áp lên người.
Đây là lần đầu tiên Tang Cẩn bị một người đàn ông sờ nắm như vậy, cảm giác thật không tự nhiên.

Cô đẩy tay anh ra, nhanh chóng duy trì khoảng cách.
Hành động của cô đột nhiên làm anh ý thức việc mình làm có chút lỗ mãng, liền vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là muốn xem có phải vết thương không thôi.

Rốt cuộc có phải do Tiêu Vũ San gây ra không?"
Tang Cẩn chỉ đành đem chuyện hôm qua kể lại đơn giản, quá trình Tiêu Vũ San dùng dây siết cổ mình, cô chỉ nói một câu.
"Cô ta dùng cái gì siết cổ cô?"
Tang Cẩn cẩn thận nhớ lại, hôm qua Tiêu Vũ San mặc váy, nhưng bên hông lại buộc một đai lưng màu đen.
"Hung khí gây án!"
"Tìm được rồi!"
Hai người đều cùng một lời, tuy rằng cách nói không giống nhau nhưng lại cùng chỉ một ý.
Bàng Lỗi lập tức lấy di động gọi cho Chu Tiểu Vạn, kêu cậu ta gỡ đai lưng trên người Tiêu Vũ San mang tới trung tâm giám định hung khí, khi có kết quả phải lập tức báo lại cho anh.
Trên thực tế, không cần giám định, bọn họ cũng chắc chắn hung khí lấy mạng Đàm Tuyết Thiến chính là đai lưng da trên người Tiêu Vũ San, hơn nữa, đây nhất định là đai lưng chất lượng tốt, mặt ngoài sẽ vô cùng trơn bóng.
Tang Cẩn không thể không phục khả năng quan sát của anh.

Đương nhiên, do da cô mỏng hơn người bình thường, thậm chí có chút nhạy cảm, nên vết ngấn như vậy sẽ dễ dàng lộ ra.

Làn da của Đàm Tuyết Thiến chắc hẳn không giống cô, vì thế vết ngấn trí mạng mới bị xem nhẹ hôm đó.
Bàng Lỗi kể lại tình hình thẩm án hôm qua một cách đơn giản.
"Chẳng lẽ Tiêu Vũ San không biết đai lưng trên người cô ta là hung khí gây án hay sao? Tại sao cô ta dám cột trên người, còn nữa, tối thư tư đó, đai lưng của cô ta sao có thể ở trong tay Tiêu Túc?"
"Cô quên Vu Hân nói gì rồi sao?" Bàng Lỗi nhắc nhở.
"..." Tang Cẩn nghẹn lại, nói không ra lời.
Từ lời khai của Vu Hân, bọn họ đại khái biết được Tiêu Vũ San và Lý Nguyên Lãng tới với nhau thế nào.

Tình hình kinh tế trong nhà không tốt, Tiêu Vũ San phải vừa học vừa làm.

Cô ta vừa cao lại vừa xinh đẹp, cho nên được nhận vào một công ty người mẫu.

Tiêu Túc và Lý Nguyên Lãng đều thích nhiếp ảnh, cho nên bọn họ cùng làm trong công ty quản lý người mẫu.

Bọn họ có lẽ đã quen nhau như vậy.

Rất nhanh cô ta dọn khỏi ký túc xá.

Vu Hân còn nói quan hệ của ba người bọn họ vô cùng rắc rối, cô ấy trước giờ vẫn không biết Tiêu Vũ San rốt cuộc là bạn gái của ai.
Tóm lại, Vu Hân cảm thấy bọn họ không hề bình thường.

Khi còn học năm nhất, quan hệ giữa cô ấy và Tiêu Vũ San cũng không tệ, nhưng sau này vì cô ta hay đi chung với những người không đúng đắn, hai người dần dần xa cách nhau, lý do đơn giản là vì Tiêu Vũ San không nghe cô khuyên bảo.
Lúc Vu Hân biết Tiêu Vũ San tiếp cận Đàm Tuyết Thiến thì đã mắng nạn nhân một trận.

Cô ấy hy vọng có thể thức tỉnh nạn nhân đừng rơi vào cạm bẫy của đám người đó.

Đây là cũng nguyên nhân vì sao Tiêu Vũ San lại chán ghét Vu Hân như vậy.
Tang Cẩn đang định nhắc tới Vu Hân, tiếng chuông di động liền đột nhiên vang lên.

Cô nhìn màn hình điện thoại, là Vu Hân, nên lập tức nghe máy.
Đầu bên kia truyền tới tiếng khóc nức nở: "Cô Tang, Tuyết Thiến chết, em có trách nhiệm rất lớn.

Là em có lỗi với cô ấy..."
Tang Cẩn không khỏi cả kinh, chẳng lẽ việc này còn có ẩn tình khác sao? Trước mắt cô chỉ đành an ủi cô ấy: "Em đừng khóc, bây giờ bọn họ đều đã bị cảnh sát bắt rồi, em không có lỗi với cô ấy."
Vu Hân ở đầu bên kia khóc một hồi mới ngừng lại, sau đó giải thích nguyên do: "Chiều hôm thứ tư, lúc em rời khỏi khách sạn, ở trước thang máy có gặp Lý Nguyên Lãng và tên đàn ông biến thái kia.

Hai người đàn ông vậy mà dám ôm nhau, thật ghê tởm.

Lúc ấy em coi như không thấy gì, trực tiếp bỏ đi.

Nếu em không đi, hoặc là nói chuyện này cho Tuyết Thiến biết, có lẽ sự tình sau đó sẽ không xảy ra.

Về tới nhà thì em có việc bận nên quên mất chuyện này, mãi tới tối mới nhớ.

Em gọi điện cho Tuyết Thiến nhưng không ai bắt máy, vì thế liền vội vã chạy về khách sạn.

Lúc tới nơi, Tuyết Thiến đã không thấy..."
Vu Hân nói đến đây lại khóc nấc lên.
Trong lòng Tang Cẩn cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, chính cô cũng không biết phải an ủi thế nào.

Nói như vậy, Đàm Tuyết Thiến vốn có thể không trải qua chuyện bi thảm đáng sợ này!
Cô im lặng, di động trong tay đột nhiên bị người bên cạnh giật lấy.
Anh một tay cầm điện thoại, một tay cầm bức di thư: "Vu Hân, là tôi, Bàng Lỗi.

Chuyện của Đàm Tuyết Thiến, cô không cần tự trách.

Sự tình lần này cũng nhờ có cô cung cấp manh mối có giá trị, tôi thay mặt cảnh sát cảm ơn cô.

Đàm Tuyết Thiến có ý nghĩ quẩn không phải ngày một ngày hai, nguyên nhân căn bản là do mẹ cô ấy tạo thành.

Cho dù hôm đó cô có nhắc nhở cô ấy, lần này không xảy ra chuyện nhưng không có nghĩa lần sau sẽ không xảy ra việc tương tự.

Sống chết đều đã có số, đây không phải việc mà cô khống chế.

Cô đừng nghĩ nhiều, hãy cố gắng sống tốt cuộc sống của mình."
Ở bên này, Vu Hân đang đứng trên sân thượng của công ty, cả người mặc đồ công sở màu đen, nhìn vô cùng gọn gàng.


Cô thật không ngờ anh cảnh sát lạnh lùng kia lại đang dịu dàng nói chuyện với cô.
Cô biết anh đang an ủi mình, nhưng như vậy cũng không thể làm giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, nước mắt vẫn cứ không ngừng thi nhau tuôn xuống.
Cùng một độ tuổi, cùng khoảng thời gian gian khổ học tập, rốt cuộc cũng có thể tốt nghiệp.
Cô lại có thể đứng đây, hưởng thụ gió lạnh từ sân thượng thổi tới, ngẩng đầu nhìn trời, cảm nhận mọi thứ đều đẹp như vậy, nhưng lại có người đã vĩnh viễn ngủ trong bóng tối.

Trong cách suy nghĩ của cô, cái chết chẳng khác nào là bóng đêm mù mịt.
Vu Hân bình ổn cảm xúc, miễn cưỡng cười cười, tiếp tục nói chuyện: "Cảm ơn anh, cảnh sát, nam thần." Cô vẫn nhịn không được gọi anh như vậy.
Bàng Lỗi biết cảm xúc của cô đã ổn định, rảnh rỗi ngồi nói chuyện nhà không phải sở trường của anh, cho nên anh lập tức trả điện thoại cho cô gái bên cạnh.
Tang Cẩn cũng kinh ngạc với những gì anh vừa nói, di động về tay, đầu óc cô liền khôi phục công năng bình thường, cô lại bắt đầu an ủi Vu Hân.
"Thật ra, có lẽ trong mấy ngày đó Tuyết Thiến đã muốn nghĩ quẩn, di thư cô ấy cũng đã để lại.

Vì vậy, Tuyết Thiến xảy ra chuyện là ngoài ý muốn, trách nhiệm này không cần em tới nhận.  Em đừng tự trách mình nữa." Tang Cẩn nhận lấy di thư trong tay của anh, ánh mắt dừng lại ngay câu cuối cùng.
Vu Hân khẽ thở dà: "Việc này em biết.

Hiện tại cho dù em có tự trách cũng không vãn hồi được gì.

Chỉ là, vẫn còn hai việc cuối cùng em có thể làm cho cô áy.

Chuyện thứ nhất, tối nay trên sân trường sẽ tổ chức buổi thắp nến, xem như là tiễn đưa Tuyết Thiến.

Việc này đã được nhà trường chấp nhận, hy vọng tối nay cô Tang cũng có thể tới dự, mang theo cảnh sát nam thần của cô tới thì càng tốt.

Còn một việc nữa, em và giáo sư Phó đã cùng ký đơn yêu cầu nhà trường cho cô tiếp tục ở lại, nếu bọn họ không đồng ý, bọn em sẽ tiếp tục kháng nghị."
"..." Giọng nói của Tang Cẩn một lần nữa bị lấp lại, nước mắt khó khăn lắm mới kiềm nén được liền bất chợt tuôn ra.
Không đợi cô hỏi tiếp, Vu Hân nói mình có việc bận, vội vàng tắt máy.
"Khóc cái gì? Như vậy không phải rất tốt, không phải sao?" Chân tay Bàng Lỗi bắt đầu luống cuống.
Tối hôm đó, anh theo cô tới mộ chôn cất người thân, cô không hề khóc.

Nhưng vì sao hiện tại lại khóc lớn như vậy?
Điểm mấu chốt là, anh không có kinh nghiệm an ủi phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ chưa bao giờ khóc lại đột nhiên khóc lớn như cô.

Anh chỉ có thể không ngừng đưa khăn giấy cho cô gái cạnh mình
Tang Cẩn vốn định chạy vào nhà vệ sinh, dù sao khóc lóc trước mặt người lạ thật quá mất mặt.
Nhưng không biết vì sao, cô lại không cử động, chính cô cũng không rõ vì sao nghe mấy câu cuối của Vu Hân, cô lại khóc lớn như vậy? .