Càng lúc càng về đêm, hôm nay trời không trăng, gió lớn đột nhiên nổi lên, xuyên qua cửa sổ thổi vào phòng.
Tang Cẩn cảm thấy cơn gió tối nay như từ một nơi xa xôi thổi tới, lạnh lẽo như băng đá ngàn năm.
Cô có thể nghe được trang giấy bị gió thổi tới phát ra tiếng kêu xào xạt, nhưng đâu đó lại ẩn ẩn một tia kinh sợ.
Cô quay đầu nhìn Bàng Lỗi, phát hiện anh cũng đang nhìn cô, hình như đang chờ cô giải thích.
Cô chỉ có thể căng da đầu, tiếp tục đề tài vừa nãy.
"Trong báo cáo giám định pháp y mới nhất có nhắc tới vết thương bị ăn mòn trên cổ tay của Đàm Tuyết Thiến, ngoài ra hai vai, phần lưng, mông, gót chân đều có những vết thương nghiêm trọng..." Tang Cẩn đột nhiên nhỏ giọng, "Điều đó chứng minh, Đàm Tuyết Thiến từng bị đè vào vách tường và chịu ngược đãi nghiêm trọng, đó là nguyên nhân khiến những bộ phận này bị thương."
Bàng Lỗi nghe giọng nói càng lúc càng nhỏ liền ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt vừa rồi còn tái nhợt nay đã bừng đỏ.
Rất nhanh anh liền hiểu vì sao cô đỏ mặt như vậy, kết quả, không biết có phải căn bệnh lây truyền hay không, anh cũng đỏ mặt.
May là, cô nhanh chóng tiếp tục: "Hôm thứ tư, nhiệt độ không khí tương đối cao, để làm thi thể không thay đổi, hung thủ đã dùng băng đá để hạ nhiệt độ, sau đó dùng thêm NaOH hút nước, đồng thời để nó ăn mòn vết thương bên ngoài thi thể.
Hung thủ biết những vết thương này sẽ dễ để sự thật Đàm Tuyết Thiến bị bạo hành cùng thân phận của hắn bại lộ, cho nên mới sử dụng NaOH có tính ăn mòn cực cao trên người cô ấy.
Điểm này, trùng hợp khiến chúng ta đặt nghi vấn vì sao hung thủ không dùng bọt biển hay chăn bông hút nước, cũng như anh nói, thứ hung thủ quan tâm không phải hút nước mà là che dấu thương tích trên người nạn nhân."
Tang Cẩn vừa lật xem tài liệu trong tay vừa giải thích.
"Người đam mê nhiếp ảnh chắc chắn sẽ biết, chất lỏng dùng để rửa ảnh có thành phần NaOH, nó có thể hút nước, nhưng đồng thời sẽ phóng ra nhiệt lượng, điều này có thể giải thích vì sao thời gian tử vong đã quá 24h nhưng thi thể vẫn còn độ ấm.
Theo đó có thể suy đoán, hung thủ thích nhiếp ảnh, hoặc là làm việc liên quan tới nó." Thời học đại học cô từng tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh, cho nên về những thứ này cũng có hiểu biết chút ít.
"Đây chỉ là một khả năng, còn rất nhiều trường hợp khác.
Người có chuyên môn về hóa học cũng hiểu biết về mấy thứ này." Bàng Lỗi cắt ngang lời cô.
"Tôi biết, người làm giấy hay trong làm xí nghiệp dệt đều biết tác dụng của xút, cũng chính là NaOH.
Tôi đã kiểm tra bản đồ, đảo Thanh An có một khu công nghiệp mới, trong đó có một xưởng làm giấy và một xưởng dệt, cách khách sạn trên đảo khoảng 1 tiếng lái xe.
Nhưng suy đoán của tôi càng nghiêng về việc hung thủ là nhiếp ảnh gia hơn.
Đừng quên bọn họ vừa dự lễ tốt nghiệp, những người tham gia đều là nam nữ trẻ tuổi, chắc chắn sẽ muốn chụp hình để làm kỷ niệm.
Trong lớp bọn họ không có người biết chụp, mà hung thủ rất có khả năng là người hiểu biết về nhiếp ảnh quen biết với sinh viên nào đó.
Nếu là công nhân của xưởng, thời gian làm việc sẽ không tự do, không thể dễ dàng ra vào khách sạn cao cấp, cũng không thể trong thời gian ngắn biết Đàm Tuyết Thiến là sinh viên đại học Thanh An, di chuyển thi thể về ký túc xá, làm giả hiện trường tự sát như vậy."
Bàng Lỗi không phản bác cô, ý bảo cô tiếp tục.
Cô lại tiếp tục giải thích.
Suy đoán hung thủ thuận tay trái là từ lúc cô nhìn thấy móc sắt trên đỉnh dây thừng mà ra.
Dựa theo thói quen của người bình thường, nếu dùng tay phải, dây thừng cột móc sắt phải theo chiều kim đồng hồ, nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.
Hung thủ cao hơn 1m8 là từ lúc Bàng Lỗi đứng lên ghế mà suy đoán ra.
"Từ cách hung thủ xử lý thi thể, di dời hiện trường phạm tội, bố trí hiện trường thứ hai, mỗi phân đoạn đều suy xét toàn diện, đa số chi tiết hắn đều chú ý.
Điều này chứng minh IQ hung thủ khá cao, con người bình tĩnh, tâm tư kín đáo, thành tích học tập cũng không tệ.
Hắn thuộc một tổ chức tội phạm, hơn nữa đã có kinh nghiệm, cho nên có thể xác định đây không phải lần đầu gây án."
Tang Cẩn trả tài liệu xuống bàn, tiếp tục giải thích: "Hắn là người hay đọc tin tức, vì thế ngay từ đầu đã cho rằng cái chết của Đàm Tuyết Thiến được xử lý theo mấy vụ án gần đây nên không xóa video khách sạn.
Sau này có người mật báo, hắn biết cảnh sát đã bắt đầu tham gia điều tra nên gấp gáp hack vào hệ thống khách sạn.
Gần đây không phải có mấy vụ nữ sinh mất tích sao? Có lẽ cũng có liên quan tới hắn.
Nếu không nhanh chóng bắt được, hung thủ sẽ tiếp tục gây án."
Tang Cẩn nói hết một hơi, tuy rằng ở giữa bị anh cắt ngang một lần, nhưng cuối cùng vẫn biểu đạt hoàn chỉnh suy nghĩ của mình.
Cô quay đầu nhìn anh, muốn nghe ý kiến.
Kết quả, đôi mắt anh nhìn vào hư không như đang suy nghĩ gì đó, nửa ngày vẫn chưa nói chuyện.
"Có vấn đề gì sao?" Tang Cẩn nhịn không được mà hỏi.
"Không có gì, lời cô nói có thể dùng tham khảo.
Bây giờ khuya rồi, cô đi ngủ trước đi." Bàng Lỗi trực tiếp kết thúc chủ đề, tùy tiện cầm lấy tư liệu cô vừa đặt xuống bàn, vừa lật xem vừa về bàn làm việc, tiếp tục nghiên cứu vụ án.
Tang Cẩn mong chờ anh khen mình mấy câu, nhưng kết quả lại hụt hẫng như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.
Chỉ là, suy nghĩ lại, cô cảm thấy những suy đoán này có rất nhiều điều cần phải kiểm chứng.
Chuyên ngành của cô rốt cuộc cũng không phải nghiên cứu tâm lý tội phạm, cô chỉ là từng học một khóa tâm lý học, cũng học qua tâm lý học tội phạm, hơn nữa còn mê đọc tiểu thuyết trinh thám mà thôi.
Nhưng như thế khẳng định không thể đánh đồng với người chuyên nghiệp, hiện tại anh có thể cho cô một cơ hội luyện tập đã là tốt lắm rồi.
Nghĩ như vậy, tâm tình khó chịu cũng dần khai thông.
Tang Cẩn đứng dậy chuẩn bị về phòng, trong đầu đột nhiên nghĩ tới mấy chuyện: "Tôi còn hai nghi vấn, trong báo cáo kiểm tra tử thi có viết, Đàm Tuyết Thiến bị siết cổ, không thể hít thở mà chết.
Nếu cô ấy chết đứng, hung thủ hẳn là dùng tay trực tiếp bóp cổ nạn nhân, nhưng trên cổ cô ấy không có dấu tay, trên đó lại không giống bị NaOH ăn mòn mà có dấu vết giống dây thừng siết chặt.
Vậy vết thương trên vai là như thế nào?"
Bàng Lỗi vừa đọc tài liệu trong tay vừa giải thích: "Đàm Tuyết Thiến không phải chết đứng.
Cô ấy phản kháng rất mạnh, nếu chết đứng thì trên mặt hoặc trên người hung thủ sẽ để lại vết thương, rất dễ bại lộ.
Điểm này, hung thủ chắc chắn đã suy nghĩ tới.
Cho nên, cô ấy chết khi nằm ngửa, hung thủ dùng vật mềm nhẹ nào đó siết cổ nạn nhân, hai chân đạp lên vai khiến cô ấy thiếu không khí mà chết.
Vết thương trên vai Đàm Tuyết Thiến nặng bao nhiêu chứng tỏ cô ấy phản kháng kịch liệt bấy nhiêu, bởi vì cô ấy càng phản kháng, hung thủ dùng lực phải càng nhiều."
"..." Tang Cẩn đột nhiên cảm thấy khó chịu, dường như có thể cảm thấy cổ mình bị ai bóp lấy.
Vì sao lại có người độc ác như vậy? Người này nhất định đã chịu thương tổn từ phụ nữ nên mới đau khổ, thống hận phụ nữ đến nỗi tâm lý biến thái như thế!
Tang Cẩn nhìn tờ giấy mình vừa vẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, chờ anh tiếp tục.
"Cổ nạn nhân vẫn hoàn chỉnh, bởi vì hung thủ cố ý giữ lại để chúng ta thấy rõ dấu vết.
Pháp y đã cẩn thận kiểm tra, trên cổ cô ấy thật ra có 2 vết ngấn, nguyên nhân thật sự làm Đàm Tuyết Thiến mất mạng chính là vật mềm nhẹ như tôi vừa nói, do đó nhìn vào dường như không thể nhận ra.
Cho nên, hung thủ mới nghĩ tới việc dùng dây thừng để làm giả hiện trường tự sát."
"Đều là tắc thở mà chết, quả nhiên là thiên y vô phùng.
Người này, thật đáng sợ." Tang Cẩn thầm cảm thán.
Bàng Lỗi buông tập tài liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt có chút tái nhợt.
Cô gái này mặc dù có thể miêu tả chi tiết thi thể nhưng anh chắc chắn, lá gan của cô không hề giống với biểu hiện bên ngoài.
Nếu ngay từ đầu cô đọc hết báo cáo xét nghiệm tử thi, nhất định sẽ biết, người chết không phải ở tư thế đứng thẳng, mà là nằm ngửa, trên cổ có 2 vết ngấn, không phải 1.
Anh lại giục cô mau đi ngủ, nếu còn tiếp tục thảo luận, anh sợ tối nay cô sẽ gặp ác mộng.
Tang Cẩn vốn còn một nghi ngờ, mặc dù Đàm Tuyết Thiến phải chịu ngược đãi trước khi chết nhưng trong người lại không có tinh dịch của đàn ông, pháp y chỉ phát hiện trên cổ tay áo có dính chút tinh dịch.
Cô định trực tiếp hỏi anh, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nếu Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt ở đây, có lẽ cô sẽ hỏi thẳng, nhưng hiện tại chỉ còn hai người bọn họ.
Vấn đề này, cô quyết định ngày mai sẽ hỏi, cho nên lập tức đứng dậy về phòng.
Cô vừa rời đi, người đàn ông ngồi trước bàn làm việc liền ngẩng đầu, cả người dựa vào lưng ghế, ánh mắt xuất thần nhìn cửa phòng đóng chặt.
Bàng Lỗi sững sờ một lát, sau đó nhanh chóng cầm lấy di động, gọi một cuộc, hai mắt nhắm chặt, một tay xoa xoa ấn đường.
Di động vừa kết nối, anh trực tiếp ra lệnh: "Tiểu Vạn, ngoại trừ đi theo Tiêu Vũ San, cậu phái người tới hai nhà máy trên đảo Thanh An lấy bằng chứng từ thứ tư lúc 16h30 tới rạng sáng 2h thứ năm, hỏi xem có ai thích nhiếp ảnh hay không.
Ngoài ra, cậu nói với Thích Nguyệt, kêu cô ấy kiểm tra lại quan hệ xã hội của Đàm Tuyết Thiến, tìm xem trong số bạn bè có ai thích thích nhiếp ảnh hoặc làm việc tương tự hay không.
Nam, từ 20-40 tuổi, cao từ 1m8 trở lên, thuận tay trái..."
Anh còn chưa nói xong, Chu Tiểu Vạn ở đầu bên kia đã cắt ngang: "Boss, những việc này em sẽ ghi nhớ.
Trong kết luận của anh không chỉ sở thích nhiếp ảnh và chiều cao của hung thủ, những việc khác...!Anh và cô Tang thật ăn ý đó nha!"
"Bớt nói nhảm, ngày mai nhớ tới tìm Trình Dung lấy...!Kết quả, sau đó tới cơ sở dữ liệu kiểm tra xem có phù hợp hay không."
Chu Tiểu Vạn nhạy bén phát hiện ra điều bất thường khiến anh dừng lại: "Boss, tìm cô Trình để lấy kết quả gì ạ?" Cậu cố ý nhấn mạnh "kết quả gì", sau đó tự mình trả lời, "Còn không phải tinh dịch đàn ông trên cổ tay áo của Đàm Tuyết Thiến sao? Đúng rồi, Boss, em có một thắc mắc, nếu là cưỡng bức, tinh dịch của hung thủ nhất định phải để lại cơ quan sinh dục của nạn nhân, nhưng vì sao vị trí lại là cổ tay áo chứ, chẳng lẽ hắn ta thích dùng tay sao?"
"..." Bàng Lỗi bị Chu Tiểu Vạn làm cho nghẹn lời, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn nay bất giác đỏ hồng, "Ngày mai có kết quả bên Trình Dung, cậu tự nhiên sẽ biết chân tướng."
Chu Tiểu Vạn đương nhiên có thể tưởng tượng ra phản ứng của anh lúc này là gì, nhịn không được bật cười hỏi: "Được rồi, Boss, nếu cơ sở dữ liệu trùng khớp, chúng ta có thể tìm ra hung thủ, vậy án này không cần dùng tới ba ngày đã có thể phá, đúng không?"
"Không đơn giản như vậy.
Trước mắt cứ thế đi." Bàng Lỗi không giải thích nhiều, lập tức ngắt máy.
Anh có linh cảm, sự tình không hề đơn giản như vậy.
Anh vẫn luôn cảm thấy bọn họ đã bỏ lỡ một phân đoạn rất quan trọng, nhưng cụ thể ở đâu, anh cần cẩn thận xem lại tài liệu mới rõ.
Bàng Lỗi trở về bàn làm việc, chuyên tâm nghiên cứu tài liệu, bất tri bất giác trời đã khuya.
Cửa phòng vẫn luôn đóng chặt đột nhiên mở ra, cô gái dùng hai tay ôm chăn bông cùng một chiếc gối ra ngoài.
.