Hiện tại người cõng cô là người cô yêu.
Gió núi thổi đến mang theo hương hoa.
Giữa rừng hoa Tang Cẩn mơ hồ thấy một người đội mũ rơm ở xa, tuy không nhìn rõ diện mạo nhưng cô chắc chắn đó là đàn ông.
Nhìn thân hình đó, cô đột nhiên nhớ tới một người.
Cô muốn đi tới xem nhưng lại nghe tiếng Bàng Lỗi gọi, ý niệm trong đầu chỉ đành gác bỏ, tiếp tục leo núi.
Từ đây lên đỉnh còn khoảng một phần ba lộ trình, cô không đi nổi nữa, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển.
"Mệt vậy sao?" Bàng Lỗi cũng cúi người, một tay chống đầu gối, tay còn lại vỗ lưng cô, "Mệt thì phải nói gì ngọt ngào chứ."
"Anh có thấy phiền không vậy? Không phiền thì cõng em đi." Cô nghe hiểu ý anh, lập tức đứng dậy, chờ anh cõng cô.
Bàng Lỗi khẽ cười, anh đứng, hôn xuống trán cô một cái: "Nếu muốn rèn luyện sức khỏe thì tự mình đi đi, anh sẽ ủng hộ tinh thần cho em." Nói xong, anh xoay người tiếp tục đi.
"..." Nhìn sống lưng anh, Tang Cẩn giận tới nghiến răng.
Anh nói vậy không phải vô nghĩa lắm sao, còn khiến cô chờ mong anh chủ động cõng nữa.
Bất đắc dĩ, cô chỉ đành tự mình tiếp tục đi lên.
Tới đỉnh núi, cả người cô đã mệt nhũn ra, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cô trực tiếp ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn người đàn ông khoanh tay, sống lưng thẳng đứng như cây cổ thụ ngang nhiên đang quan sát thành phố Thanh An.
Cô ngồi dưới đất một lát rồi đứng lên, đi tới cạnh anh, cùng nhìn bốn phía.
Ngọn núi này không tính là cao, nhưng từ vị trí này bọn họ có thể quan sát toàn bộ diện mạo của thành phố.
Nhìn ra xa, nhà cao tầng rậm rạp.
Sông Thanh An chia thành phố làm hai, một nửa là thành phố cũ, một nữa là thôn Thanh An, mà hiện tại là trấn Thanh An.
Xa hơn là khu công nghiệp mới.
Tang Cẩn vẫn nhớ mười năm trước đây, khắp thôn Thanh An đều là đồng ruộng, nhưng hiện tại, tất cả gần như bị các tòa nhà cao tần nuốt chửng.
Cô lại nhớ Dương Thiển, cô ấy vốn là nông dân, nhưng trong một đêm, nông thôn biến thành thành thị, nông dân mất hết đất, không còn ruộng đất để cày cấy, cuối cùng đi theo con đường tội lỗi, ví dụ như, buôn bán thuốc phiện.
Tâm tình không khỏi mệt mỏi, nhưng cô không biết phải giải quyết vấn đề này thế nào.
"Sao em lại nghĩ tới việc Thiết Lang dùng bàn cờ và các nước đi để khống chế bom trong động Song Lang vậy?" Bàng Lỗi quay đầ, hai tay ôm chặt eo cô.
Cô đưa mắt nhìn ra xa: "Mã đi chữ Nhật, Tướng đi chữ Điền, đây là những gì anh nói em biết.
Khi đó Dương Thiển có thuận miệng nói cô ấy không có việc làm nên mới đi tới con đường như thế.
Ban ngày không có ruộng đất, em đoán đây là sách lược mà Thiết Lang dùng để mê hoặc bọn họ, sao với việc ngựa đi vạn dặm thì hắn ta khiến bọn họ nghĩ bản thân bất đắc dĩ nên mới làm công việc này, bọn họ không hề làm trái pháp luật."
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Tang Cẩn nhịn không được bật cười, quay đầu nhìn anh: "Nếu dùng chữ Nhật theo nghĩa động từ, nó có thể dùng để mắng người, lúc đó có một câu của Dương Thiển đã dẫn dắt em suy nghĩ như vậy."
Bàng Lỗi nhíu mày: "Không sai, thật nhìn không ra em lại có sức tưởng tượng phong phú như vậy." Nếu không nhờ năng lực này, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Anh trầm tư một lát rồi bổ sung môt câu, "Đây có thể là do Thân Đồ Toàn thiết kế."
Tang Cẩn cả kinh: "Ý anh là cơ quan này của Thiết Lang đều do Thân Đồ Toàn làm ra? Vậy hắn chắc chắn có nghiên cứu về bom.
Nếu hắn không chết mà quay về nước báo thù, sẽ rất nhiều người gánh chịu tai ương..."
Vụ án năm đó, trong hồ sợ hiện tại chỉ có cái tên của cha cô Tang Vũ Kiều và Thân Đồ Toàn.
Một người chết, một người bị cho là hung thủ, nhưng chân tướng thế nào, Thân Đồ Toàn xuống tay với ai, lúc này bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Cô thật không dám tiếp tục suy nghĩ.
Bọn họ hóng gió một lát, Bàng Lỗi liền giục cô xuống núi.
Hai chân mặc dù đã rã rời nhưng Tang Cẩn vẫn đồng ý.
Kết quả, cô vừa định xoay người, anh đã đi về phía trước, khuỵa gối: "Lên đi, anh cõng em."
Không đợi cô đồng ý, anh lui từng bước, hai tay trực tiếp kéo cô lên lưng anh, bọn họ bắt đầu xuống núi.
Cô ghé đầu lên lưng anh, hai tay nắm thật chặt bờ vai của anh.
Anh đi rất nhanh, cô có thể cảm nhận được gió thổi bên tai, không khí có một hơi thở ấm áp như suối chảy thẳng vào tim cô.
Tang Cẩn nhớ khi mình còn nhỏ, ba cô cũng thường cõng cô như vậy.
Giờ khắc này, cô cảm thấy bản thân trở về bản thân lúc mười tuổi, thời gian được cha mẹ yêu thương, nhưng phút chốc cô liền nhận ra, người hiện tại cõng cô là người cô yêu.
Cô đưa đầu về trước nhìn anh, tuy chỉ có thể nhìn thấy sường mặt nhưng vẫn có thể cảm nhận được ngũ quan anh tuấn, cung mày sắc bén của anh.
Cô nhịn không được mà gọi một tiếng: "Bàng Lỗi."
"Hửm?" Anh dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô.
Một tay cô đặt lên mặt anh, cả người đưa về phía trước, môi chạm môi anh.
Bàng Lỗi chờ cô tiếp tục tiến thêm một bước, kết quả, cô gái này như ốc sên vội vàng rụt đầu ra sau.
Anh quay đầu đi về phía trước, phát hiện có người cũng đang leo núi.
Lúc này, anh chỉ đànhh cõng cô tiếp tục đi xuống.
Dọc đường, có vài lần cô kêu anh buông cô, nhưng anh trực tiếp xem nhẹ.
Cuối cùng, cô chỉ có thể từ bỏ ý định này.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, hàn huyên một hai câu, anh rốt cuộc cũng nhắc tới chuyện ngày mai về Mỹ.
Tết này anh không về cùng người nhà của mình, chuyện này vẫn khiến cô băn khoăn trong lòng.
Anh không nói quá nhiều, chỉ dặn cô trong thời gian này sau khi tan làm lập tức về nhà, đừng đi lung tung.
Xuống chân núi, anh vẫn không buông cô ra, kiên quyết cõng cô tới bãi giữ xe.
Bàng Lỗi mở cửa, để cô ngồi bên ghế phụ lại.
Một tay anh đặt lên ghế, một tay đặt trên vai cô, hơi thở có chút gấp gáp.
Lúc này Tang Cẩn mới phát hiện trán anh lấm tấm mồ hôi: "Có phải mệt..." Câu tiếp theo lại bị anh nuốt lấy.
Cả người đột nhiên tiến lên hôn cô, thuận tay đóng cửa.
Sau khi tiến vào anh mới phát hiện không gian chật chội bên trong căn bản không chứ nổi thân hình cao lớn của anh.
Anh bế cô lên, để cô ngồi trên đùi mình, còn bản thân ngồi trên ghế.
Tang Cẩn không biết anh định làm gì, hai tay chỉ biết ôm chặt cổ anh, đáp lại nụ hôn của người trước mặt.
Nụ hôn này lúc thì dịu dàng, lúc thì mạnh mẽ.
Anh như muốn đòi thù lao cõng cô suốt cả đoạn đường, càng muốn trừng phạt sự trêu đùa của cô khi còn trên núi.
Nụ hôn vẫn chưa dừng lại.
Hai người hôn nhau không rời, mãi tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang.
Bàng Lỗi nhận máy, thả cô về lại ghế, còn mình trực tiếp nhào qua ghế lái, nhanh chóng khởi động xe về nhà.
Bọn họ vừa về đã bị Chu Tiểu Vạn kéo vào thư phòng.
Chu Tiểu Vạn gọi bọn họ về gấp là vì vấn đề mà cậu phát hiện.
"Boss, ngày 01/01, sau khi sự cố sập cầu xảy ra, buổi chiều hôm đó cảnh sát tại sao lại không tới hiện trường kiểm tra? Cục trưởng đâu?" Chu Tiểu Vạn chỉ vào dấu chấm hỏi lớn trên bảng.
Bàng Lỗi ngồi xuống sô pha, ngửa đầu dựa ra sau, nhìn Chu Tiểu Vạn: "Ai nói không có cảnh sát? Lúc đó Bàng Hâm có mặt nhưng bị cậu hiện tại xem nhẹ.
Cục trưởng chắc là bị ai đó kéo đi nơi khác, rất có thể là cuộc họp khẩn cấp gì chăng.
Vấn đề này cậu tạm thời đừng bới móc lên người ông ấy.
Thứ nên cho ông ấy biết, bọn họ đều đã cho ông biết, thứ không nên, ông ấy sẽ không biết."
"Không đúng, Bàng Hâm chắc chắc không chỉ xuất hiện ở nơi xảy ra sự cố, anh ấy nhất định đã tới hiện trường.
Như anh vừa nói, nếu cục trưởng xuất hiện ở cuộc họp khẩn cấp, vậy ông ấy hẳn đã đoán ra cả nhà họ Đinh sẽ xảy ra chuyện, ông ấy không tiện nên mới kêu Bàng Hâm đi.
Em nhớ lần trước đi Mỹ, Bàng Hâm luôn lặp lại chuỗi số 544, 737, 57.
Nếu anh ấy nói ngược, dãy số đúng sẽ là 75, 737,445.
Liệu đó có phải là con số anh ấy thấy ở hiện trường không?"
"Vấn đề nằm ngay dãy số này, tôi đã mời chuyên gia cấp cao nhất thế giới nhưng bọn họ cũng không tìm ra hàm nghĩa bên trong.
Sau đó tôi lại nghĩ, nếu dãy số do mẹ cậu để lại thì hẳn không phải mật mã cao thâm gì.
Nhưng cụ thể nó là gì, hiện tại tôi chưa có đáp án." Bàng Lỗi đã nghiên cứu dãy số này rất lâu nhưng vẫn không có kết quả.
Tang Cẩn bất đắc dĩ gật đầu, cô quả thật cũng nghĩ không ra, dãy số này đại biểu cho thứ gì, thậm chí, nó là do mẹ cô hay hung thủ, người xử lý thi thể để lại, hiện tại cũng chưa thể đưa ra kết luận.
"Boss, vừa rồi anh nói cục trưởng thứ nên cho ông ấy biết, bọn họ đều đã cho ông biết, thứ không nên, ông ấy sẽ không biết là ý gì? Cái gì là nên biết? Cái gì là không nên?" Chu Tiểu Vạn quay lại ghế sô pha ngồi đối diện bọn họ.
Bàng Lỗi lấy hồ sơ vụ án cả nhà họ Đinh ra: "Tang Vũ Kiều bị buộc tội có hai nguyên nhân chủ yếu, trước khi xây dựng, địa chỉ cầu Thanh An cũ đã không thích hợp xây cầu, Tang Vũ Kiều sốt ruột muốn có công danh nên che giấu sự thật này, cho phép khởi công xây dựng.
Trong quá trình đó, vì sơ ý, ông ấy viết sai vài chỗ từ 1 thành, chuyện này đồng nghĩa với việc khuếch đại trọng lượng cầu thực tế lên 7 lần, có bản thiết kế làm chứng.
Những việc này cục trưởng biết, Lý Vệ Vĩnh cũng biết, bọn họ đều cùng nói như vậy."
"Không thể nào!" Tang Cẩn lập tức phản bác, "Ba em vốn muốn dẫn cả nhà sang Đức, bởi vì bên đó có một người bạn muốn ông ấy nhậm chức dạy học trong trường.
Là mẹ em nói, gia đình đang đảm nhận việc xây cầu, đây là chuyện lớn nên phải cùng nhau tham gia.
Hơn nữa, gia đình bọn em gần như là vì công ích.
Ba em xem nhẹ hư danh, ông ấy càng không thể sơ ý.
Người Đức nghiêm cẩn, đây là sự thật mọi người trên thế giới đều biết, mặc dù không phải người Đức nào cũng vậy, nhưng ông ấy du học ở Đức nhiều năm, tư duy chắc chắn chịu ảnh hưởng rất lớn."
"Vấn đề này hiện tại không phải điểm quan trọng.
Hung thủ của vụ án cả nhà họ Đinh rốt cuộc có phải ông ấy, hay Thân Đồ Toàn không, bây giờ vẫn chưa thể kết luận.
Cho nên trọng diểm hiện tại của chúng ta đã được Tiểu Vạn liệt kê ra, sau khi Tang Vũ Kiều rời khỏi nhà, ai đã tới nhà họ Đinh hành hung, còn khóa cả cửa.
Nếu là người lạ, Đinh Tĩnh Xu chắc chắn sẽ không ngây ngốc lâu như vậy.
Điều này chứng minh đó là người quen.
Nhưng danh sách người dân trong thôn Thanh An anh đã âm thầm điều tra, trước mặt không tìm được kẻ khả nghi."
Tất cả mọi người?
Tang Cẩn nhìn anh, công việc này có bao nhiêu lớn? Một mình anh làm trong bao lâu mới hoàn thành? .