Phi Thiên

Chương 676: Chấp Sự Kim Điện Trong Ngọc Đô Phong

Sau khi dặn dò hết mọi chuyện, y liền mang theo phu nhân cùng một đám đệ tử rời đi nơi này, cũng không thể ở lại đây để cho người ta chế giễu.

Khi nhìn đến cảnh một vùng bị khói mù bao phủ vô bờ bến, đám đệ tử Linh Lung tông từ già đến trẻ đều cảm giác như đang xem đến cảnh cha mẹ chết ở trước mắt mình vậy, không chỉ có mỗi mình Mạc Danh nước mắt đầm đìa thôi đâu, không ít người cũng khóc thút thít. Chỉ vì nơi đây là nơi mà họ đã sống từ nhỏ đến giờ, bỗng chốc đã bị nhà sập người chết ập đến một cách bất ngờ, không hề có một dấu hiệu báo trước, ngay cả cứu cũng không có cách nào để cứu.

Hơn mười vạn đệ tử đang bận rộn cho các khâu của quá trình luyện chế pháp bảo, rồi cứ bị chôn vùi như vậy. Cho dù có được Đạo thánh Phong Bắc Trần giúp đỡ đi chăng nữa, nếu không mất tới trên1ngàn năm thì có lẽ Linh Lung tông vẫn khó mà phục hồi sinh lực được, đây không phải là công trình bình thường để có thể tùy tiện gọi mấy nhân công tới làm. Cả môn phái từ trên xuống dưới đều mang vẻ mặt đầy bi thương.

Phong Bắc Trần vừa đi, Lão Bản Nương khẽ gật đầu với Mộc Tượng. Mộc Tượng tiến lên để bắt chuyện với người của Linh Lung tông, hai người này lại đi tìm Thạch Tượng ở bên Ma Quốc.

Trên đường, xung quanh không có những người khác, Lão Bản Nương chợt quay đầu lại để hỏi Mộc Tượng.

- Chuyện giữa ta cùng Ngưu Nhị, có phải là ngươi đã biết gì đó rồi không?

Nàng nhớ rõ trận chiến giữa Miêu Nghị cùng Bạch Tử Lương, thiếu chút nữa thì nàng đã không khống chế được cảm xúc của mình, Mộc Tượng giữ nàng lại, ngăn cản cơn xung động của nàng. Sau khi tỉnh táo lại, nàng liền cảm thấy không đúng...

Mộc Tượng biết Lão Bản Nương đã nhận ra rồi, gượng4cười:

- Ngưu Nhị nhờ mấy người chúng tôi bảo vệ ngươi cho tốt, còn nói nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ tính sổ với chúng tôi.

Không cần nói gì thêm, thiếu chút nữa thì Lão Bản Nương đã chảy nước mắt, nghĩ rằng: “Vì cái gì mà cái tên chết tiệt kia cứ cân nhắc mọi bề cho ta chứ, ngay đến bản thân mình mà ngươi cũng không bảo vệ tốt được, còn luôn nghĩ tới chuyện bảo vệ ta, ta cần ngươi bảo vệ ta sao?”

Tông Trấn dẫn theo một đám đến tìm người của Yêu Quốc, phát hiện người của ba nước khác đã tới trước một bước.

Tông Trấn tiến thẳng đến trước mặt Liệt Hoàn đang người đầy bụi đất, hỏi:

- Liệt Hoàn, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Liệt Hoàn bị gã hỏi như vậy thì lườm Miêu Nghị cũng đang trong tình trạng tả tơi, đáp lại với thái độ dửng dưng:

- Còn chuyện gì có thể xảy ra nữa chứ, bổn vương đã phá sập tòa Linh Lung2Bảo Tháp đó!

Khi y nhìn vào mặt của Miêu Nghị mà nói lời đó, bản thân y cũng cảm thấy chán ngấy trong lòng.

Tông Trấn hỏi:

- Không biết là đã làm gì mà phá sập được tòa Linh Lung Bảo Tháp này vậy?

Người bên các phe Ma Quốc, Phật Quốc cùng Quỷ Quốc đều lé một mắt nhìn gã. Có vẻ như đang nói: “Chuyện này mà còn cần đợi ngươi tới mới hỏi à?” Quả nhiên, Liệt Hoàn đáp:

- Không thể trả lời!

Tông Trấn liếc nhìn bộ mặt vô cảm của Cơ Đức Hải, biết là dù có hỏi nữa thì cũng chỉ mất công thôi, người ta vốn là đang bảo vệ bí mật.

Pháp Hải nhìn chòng chọc vào Miêu Nghị. Hỏi:

- Yến Bắc Hồng, tình hình ở bên trong tòa Linh Lung Bảo Tháp này là như thế nào?

Miêu Nghị đáp:

- Ta chỉ lo chạy thoát thân thôi, cũng không hiểu rõ chuyện gì cả, ta cũng muốn được thỉnh giáo Yêu vương Liệt Hoàn, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Vân Báo1quát:

- Lẽ nào mà ngươi lại không biết bất cứ chuyện gì xảy ra trong Linh Lung Bảo Tháp chứ?

Miêu Nghị chỉ tay vào Vân Phi Hoàng:

- Con của ngươi nhục mạ khiêu khích ta trước, trong lòng ta rất không thoải mái. Nói cho ngươi biết sao, dựa vào cái gì chứ?

Ngay lập tức, Vân Phi Hoàng nhảy ra khỏi đám người, hét:

- Yến Bắc Hồng! Có dám quyết chiến một trận sinh tử với ta không?

Miêu Nghị liếc nhìn về phía Lão Bản Nương đang ở trong đám người thuộc trận doanh Ma Quốc, không thèm nhìn thằng ngốc Vân Phi Hoàng kia, nói:

- Loại người mà ngay cả Linh Lung Bảo Tháp cũng không dám tiến vào thì cũng xứng đánh một trận với ta à?

- Ngươi...

Vân Phi Hoàng liền đỏ mặt tía tai, mới nói câu đầu tiên liền đã bị Miêu Nghị bắt thóp rồi, không phải là y không muốn tiến vào, là lão già nhà y không cho phép y mạo hiểm như vậy.

Vân Báo nhíu mày lại, xem Cơ2Đức Hải một chút, rồi lại coi Tông Trấn một cái, biết là cái gì cũng không cần hỏi nữa, hỏi cũng như không, trong lòng có phần hối hận vì đã không phái người bên cạnh tiến vào Linh Lung Bảo Tháp. Nhất định là hai bọn này biết được chút gì đó nhưng không chịu tiết lộ.

Ngọc Nô Kiều lên tiếng:


- Chúng ta đi tìm Phong Bắc Trần, hỏi hắn có ý gì!

Vân Báo hừ lạnh:

- Chỉ sợ là mất mặt quá nên chạy từ lâu rồi, làm sao lại có thể đợi đến lúc chúng ta tìm hắn chứ?

Cơ Đức Hải nói:

- Chư vị từ từ trò chuyện. Cơ mỗ không phụng bồi.

Rồi gã quay đầu lại kêu nhân mã phe Yêu Quốc, một đám người lướt đi vùn vụt trên không trung.

Mấy nhóm người bên này cũng lần lượt đưa ra lời cáo từ rồi tự mình rời đi.

Lão Bản Nương đi cùng với người của Ma Quốc, bay vọt qua khu vực rộng mấy trăm dặm bị khói mù mịt mờ bao phủ, sau đó7cũng đưa ra lời cáo từ với Vân Báo:

- Bát thúc, ta về khách sạn trước nhé, khi nào trở về lần nữa thì sẽ đến xem ngài.

Vân Báo nhìn nàng rồi thở dài, nói:

- Thu Tỷ Nhi, có rảnh thì thường về thăm nhà một chút đi!

Lão Bản Nương đáp lại bằng một tiếng Ừ rồi nói:

- Bát thúc. Ta có chút chuyện phải nói riêng với Phi Hoàng.

Ngay tức khắc, Vân Báo quay đầu lại, hô lên:

- Phi Hoàng, Đại tỷ ngươi tìm ngươi.

Vân Phi Hoàng ngoan ngoãn tiến lên liền, cúi đầu khom lưng, nặn ra vẻ mặt tươi cười mà hỏi:

- Đại tỷ, có chuyện gì thế?

Trong gia tộc, những người cùng trang lứa với y đều biết vị Đại tỷ không dễ chọc đâu. Năm xưa, vị này là nữ ma đầu số một ở Đại Ma Thiên, tức là kẻ mà ai gặp cũng sợ. Tuy bây giờ bị đuổi ra khỏi Vân gia, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, thực ra thì gia gia rất yêu thương vị Đại tỷ này, các bậc cha chú trong gia tộc cũng cảnh cáo họ nhiều lần, chớ chọc đến vị Đại tỷ này.

Lão Bản Nương chỉ vào một đỉnh núi ở phía dưới.

- Đi theo ta!

- A!

Vân Phi Hoàng thành thật đi xuống nơi nàng chỉ.

Vân Báo lơ lửng ở trên bầu trời, sờ cằm, mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, tự hỏi: “Là chuyện gì mà khiến Thu Tỷ Nhi cần tránh mặt mình để nói riêng với con mình như thế cơ chứ?”

Cùng lúc đó, Mộc Tượng cùng Thạch Tượng ở bên cạnh lão đang nhìn lẫn nhau, đều cảm thấy rất là lo lắng cho Vân Phi Hoàng đó!

Hai cái bóng người hòa vào trong núi rừng, sau khi chân chạm đến mặt đất thì Vân Phi Hoàng liền hỏi:

- Đại tỷ, là chuyện gì thế?

Lão Bản Nương cười mủm mỉm, vừa đi vòng quanh người y hai lần, vừa quan sát y từ trên xuống dưới, xem mà khiến Vân Phi Hoàng cảm thấy da đầu có chút bứt rứt. Lúc này thì nàng mới hỏi:

- Phi Hoàng, bây giờ có bản lĩnh quá nhỉ? Vừa đi ra là đã quát tháo rồi, cũng không có ai dám đối chọi với ngươi, đến cả tên Yến Bắc Hồng kia cũng phải e ngại ngươi rồi.

Vân Phi Hoàng lập tức cười hề hề, đáp:

- Đại tỷ quá khen rồi, chuyện này đâu có đáng để nhắc tới. Còn con rùa rụt cổ kia, đó là do hắn còn chưa rơi vào tay ta, nếu không thì ta vờn hắn đến chết mới thôi.

Lão Bản Nương khẽ nhíu mày liễu lại, cười tủm tỉm nói:

- Lấy ra ba mươi viên Tiên Nguyên đan kia cho ta xem một chút!

- Ách...

Theo bản năng, Vân Phi Hoàng cảm giác được có chút gì đó không ổn, nhưng vẫn thành thật lấy ra một tráp ngọc chứa tất cả Tiên Nguyên đan.

Lão Bản Nương nhận lấy, mở ra tráp ngọc trong tay để xem xét. Đếm qua, ba mươi viên Tiên Nguyên đan, một viên cũng không thiếu. Nàng vừa đậy nắp tráp vừa cười tủm tỉm nói:

- Phi Hoàng, tặng số Tiên Nguyên đan này cho Đại tỷ được không nào?

- Chuyện này...


Vân Phi Hoàng cảm thấy rất khó khăn đấy, đây cũng không phải là một món quà nhỏ, nói tặng thì cứ tặng được. Đột nhiên, y trợn tròn hai mắt vì phát giác ra Đại tỷ lại đang trực tiếp bỏ túi, lập tức thì quýnh đít lên.

- Đại tỷ, ngươi đừng lấy đi tất cả chứ! Cùng lắm thì để lại một nửa, ui da...

Lão Bản Nương dùng một tay túm lấy lỗ tai của y, đè thẳng xuống đất, quả là không khách khí chút nào, tóm được y liền đánh một trận dã man, nữ nhân này mà nổi bão thì có phần dọa người.

Vân Phi Hoàng kêu một cách thảm thiết, xin tha liên tục:

- Đại tỷ, đừng đánh, ta tặng, ta tặng...

Lão Bản Nương lại vẫn không buông tha, xách váy đá điên cuồng, đạp dữ dội, mắng té tát:

- Đòi ngươi có chút đồ, ngươi còn không vui, có phải là rất giỏi đánh nhau không? Còn muốn thách đấu nữa à? Bây giờ thì ta thách đấu với ngươi, có giỏi thì trả miếng cho ta xem nào! Đánh thắng ta, số Tiên Nguyên đan này liền trả lại cho ngươi...

Vân Phi Hoàng ôm đầu cuộn người trên mặt đất, rên rỉ:

- Đại tỷ, ta sai rồi, tặng ngươi, ta không cần nữa, đều là của ngươi đó. Đại tỷ, cứ đánh nữa thì sẽ chết mất...

Không có tác dụng, lửa giận của Lão Bản Nương rất lớn, trận đòn dã man này vẫn không được dừng lại.

Vân Phi Hoàng thật sự không chịu nổi nữa. Nhưng biết làm sao được, thực lực của y hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Lão Bản Nương, bị bắt rồi thì dù có muốn chạy cũng không chạy thoát. Y không còn cách nào khác, chỉ có thể làm phép kêu cứu:

- Cha, mau tới cứu mạng với!

Trên bầu trời, đám người Vân Báo bị kinh động. Mọi người bay xoèn xoẹt xuống núi rừng ở bên dưới, nhìn thấy cảnh Lão Bản Nương đang nổi bão thì đều sững sờ.

Cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra, những người khác cũng không tiện nhúng tay, Vân Báo tiến lên để khuyên:

- Thu Tỷ Nhi, nếu ngươi cứ đánh như vậy thì sẽ đánh chết hắn đấy.

Vào lúc này, Lão Bản Nương đã xả ra được cơn giận thì mới thôi, thu chân về, buông tay để thả váy xuống, quay đầu lại nhìn về phía Vân Báo, vẻ mặt trở nên đau buồn phẫn nộ, nói:

- Bát thúc, là lỗi của ta, là ta có lỗi với Vân gia. Không sai, ta đã bị đuổi ra khỏi Vân gia, không còn tư cách để khua chân múa tay với chuyện của Vân gia. Bát thúc yên tâm, nếu như sau này Tri Thu thấy Vân Phi Hoàng hắn thì sẽ đi vòng qua.

Nàng ta quay đầu lại kêu Mộc Tượng cùng Thạch Tượng:

- Đi! Chúng ta trở về!

Vừa dứt lời thì đã dẫn theo hai người kia bay vút vào trong không trung.

- Thu Tỷ Nhi...

Vẻ mặt của Vân Báo hiện lên vẻ kinh ngạc, lão vươn tay ra để xin người kia ở lại, nhưng mà vẫn không giữ lại được người kia.

Ở phía sau, con của lão-Vân Phi Hoàng đã bị đánh thành đầu heo, khập khiếng đứng lên, vừa ôm mặt vừa hô đau Ô ô, lại không thấy được sắc mặt dữ tợn của Vân Báo. Ở trong gia tộc họ Vân này, gia giáo giết con chém vợ truyền lại từ Ma thánh Vân Ngạo Thiên không phải là trò đùa đâu!

- Cha, Đại tỷ nàng đánh con, còn đoạt...

Còn chưa nói xong, Vân Báo đã giáng một cú tát khiến Vân Phi Hoàng văng ra ngoài, Vân Phi Hoàng kêu lên một tiếng thảm thiết, cú tát này của Vân Báo nặng tay hơn Lão Bản Nương nhiều.

Nhưng như thế vẫn chưa xong, Vân Báo tiến lên, lại là một trận giẫm đạp kinh hoàng, gầm lên:

- Nghiệt súc, thành thật khai báo đi, ngươi đã nói gì với Thu Tỷ Nhi thế?

May là bọn thủ hạ vọt tới ngăn lão lại, nếu không thì Vân Phi Hoàng phải bị đánh cho tàn phế cũng không chừng...

Ở Thần Lộ trong Tiên Quốc, Mộc Hành cung, do lời mời của Trình Ngạo Phương, Nhạc Thiên Ba quyết định dẫn người của mình ở lại đây một ngày.

Trong phủ đệ dùng cho việc tu luyện của Hành tẩu, vì Trang Hữu Văn cùng Miêu Nghị cũng coi như là có chút giao tình nên y mời Miêu Nghị ở lại để tắm rửa, còn phái người đến hầu hạ Miêu Nghị.

Đợi đến khi Miêu Nghị đã tắm rửa xong, tinh thần thoải mái đi ra, Trang Hữu Văn đã chuẩn bị một bàn tiệc rượu trong hoa viên rồi, còn mời Bá Ngôn cùng Thượng Lưu Hoan đến. Bốn vị Hành tẩu ngồi ở nhà chòi trong vườn hoa, trò chuyện về việc tham dự Giám Bảo đại hội lần này.

Bá Ngôn cùng Thượng Lưu Hoan nghe mà than thở không thôi. Trang Hữu Văn chỉ tay vào Miêu Nghị, nói:

- Lão đệ, làm chuyện gì mà quá lỗ mãng hay quá mạo hiểm cũng không phải là tốt đâu, nếu không tính đến chuyện thiếu chút nữa là mất đi tính mạng thì cũng còn có cả đống rắc rối phải rước lấy nữa.

- Đã được thụ giáo rồi.

Miêu Nghị nâng chén lên để bày tỏ ý cảm tạ, cạn trước để kính.

Đúng lúc này, thị nữ thiếp thân của cung chủ là Vũ cô cô đi vào, vừa cười vừa nói:

- Bốn vị Hành tẩu đều có mặt tại đây, đúng là đỡ phải chạy tới chạy lui, cung chủ sắp tuyên chỉ dụ, bốn vị Hành tẩu cùng đi chứ?

Trang Hữu Văn hỏi:

- Tiểu cô cô, không biết là cung chủ tuyên chỉ về chuyện gì?

Vũ cô cô nhìn Miêu Nghị một chút, cười tủm tỉm mà nói:

- Chuyện vui.

Nàng vừa dứt lời thì không nói gì thêm nữa, lướt đi trong không trung.

Chỉ trong chốc lát, Tam đại Hành tẩu, Lục Đại chấp sự của Mộc Hành cung, cộng thêm một gã giữ chức Hành Tẩu hư danh là Miêu Nghị đều chờ ở dưới bậc thang ngoài đại sảnh của hậu cung. Đó là nơi có thể trông thấy Nhạc Thiên Ba đang ngồi ở vị trí chủ tọa trong đại sảnh, đám người Trình Ngạo Phương cùng Phong Trạch đứng ở hai bên để hầu hạ.

Ở trong đó, Nhạc Thiên Ba vừa nhấc tay lên thì Đại cô cô Trường Hoan ngay tức khắc đã dùng một tay cầm lên một khối ngọc điệp. Với vẻ thong thả ung dung, nàng bước ra đại sảnh, đứng ở trên bậc thềm sát cửa chính. Đôi mắt sáng ngời kia lướt qua đám người rồi dừng lại ở Miêu Nghị. Lúc này, giọng nói thánh thót của nàng vang lên:

- Miêu Nghị tiếp chỉ!

Cả đám người đều có chút sững sờ, các ánh mắt đều chuyển hướng về Miêu Nghị. Miêu Nghị cũng khẽ giật mình, vội vàng bước ra khỏi hàng, tiến lên trước rồi chắp tay mà nói:

- Ti chức xin nghe chỉ.

Trường Hoan truyền chỉ:

- Truyền pháp chỉ của Quân sử Thần Lộ Tiên Quốc. Miêu Nghị đã lập nhiều công lớn trong Giám Bảo đại hội ở Vô Lượng quốc, Quân sử ban xuống thiên ân, lệnh cho Miêu Nghị ngồi vào vị trí chấp sự Kim điện trong Ngọc Đô Phong, để biểu dương chiến công.