Phi Thiên

Chương 671-2: Ta đào lổ, ngươi chặn đánh! (2)

Người kim loại
này rõ ràng không giống loại người đất trước đó cần hai người ra tay công kích
trước rồi mới xuất hiện công kích lại bọn họ. Quái vật này là trực tiếp xuất hiện
và nhào tới công kích.

Phanh! Liệt Hoàn dùng một đá đá bbay con này ngược ra sau. Tình huống tuy rằng
quỷ dị, hơn nữa nhìn có vẻ cổ quái, nhưng trong Linh Lung Bảo Tháp này vẫn khó
có thể sản sinh ra thứ có thể trực tiếp uy hiếp kim liên tu sĩ.

Miêu Nghị thầm nói không ổn, đây rõ ràng chính là ép bọn hắn xuất thủ mà ra,
nên hắn nhanh chóng né tránh.

Quả nhiên, Liệt Hoàn vừa ra tay, người đất trước đó lại xông ra, mà người kim
loại lại không động thủ nữa. Liệt Hoàn lập tức vòng vo trên không trung, tránh
cái người đất đó, không giao thủ cùng người đất, nếu không sẽ dằn dai không dứt
nữa rồi.

Vất vả lắm mới làm cho người đất đó sụp đổ, Liệt Hoàn đáp xuống đất nghĩ rằng
có thể thở phào, ai ngờ mây đen xoay quần trên không trung lại phóng ra một tia
chớp đánh vào trên người của người kim loại. Người kim loại lại hô một cái đánh
tới Liệt Hoàn.

Liệt Hoàn không đánh với nó, chạy quanh nó giống như quấn quanh người đất vậy,
ai ngờ người kim loại này mỗi khi năng lượng không đủ, không trung liền sẽ có một
tia chớp phóng xuống, đánh vào trên người của người kim loại, tiếp tục khiến
cho người kim loại phấn chấn tinh thần.

Cái này coi như tiêu rồi, không bị hao chết không thể a! Ngươi không thể trả
đòn, một khi trả đòn, lại có người đất xuất hiện ra sân khấu diễn tiếp.

Liệt Hoàn có thể nói là oa oa quái khiếu:

- Ngưu Nhị, mau nghĩ biện pháp.

Miêu Nghị cũng đang đau buốt cả răng, Linh Lung tông luyện chế được loại pháp bảo
vừa thất đức vừa xịt khói này, quả thực là không để cho người ta con đường sống
a, tu vi có cao bao nhiêu đi chăng nữa cũng ứng phó không được a!

Hai tay che mặt lau mô hôi, Miêu Nghị dùng sức gãi gãi đầu, đột nhiên lớn tiếng
nói:

- Yêu Vương, trả đòn, đánh ra một con người đất đi.

- Đùa gì thế?

Liệt Hoàn đang chạy quanh co quay đầu lại mắng.


- Không thể giải thích rõ cho ngươi, ngươi trước hết làm theo lơi ta là được rồi.

- Đừng có gài bẫy ta, trước hết tin ngươi một lần.

Liệt Hoàn rống lên một tiếng rồi lập tức dừng lại xoay người, lắc mình quay về,
một đao cuồng bạo trực tiếp chém người kim loại thành hai khúc. Người kim loại
đó lập tức nổ tung thành bụi kim loại bay lả tả xuống đất.

Ba! Lại một luồng sấm sét đập xuống đất, bụi kim loại bay xuống lại lần nữa bám
vào nhau, biến thành một người kim loại mới.

Nhưng mà lại không có động tĩnh kế tiếp, vì đã có người đất xuất hiện làm giúp
rồi vậy. Miêu Nghị tiếp đó hô:

- Không được trả đòn, giống trước đó đùa chết cái con đó đi.

Cái câu này còn giống tiếng người, Liệt Hoàn không ý kiến, lập tức làm theo, vừa
chạy vòng vòng vừa mắng:

- Pháp bảo này quá thâm độc rồi, rõ ràng là muốn người bị vây khốn trong pháp bảo
bị tiêu hao dần dần đến chết. Mạc Danh lão tiểu tử kia sớm hay muộn gì phải bị
báo ứng!

Ngay vào lúc người đất bị lôi kéo chạy vòng vòng khiến cho sụp đổ, trong nháy mắt
ấy, Miêu Nghị đột nhiên đánh ra một quyền ở trên mặt đất, lập tức ầm ầm xuất hiện
một người đất, lao về phía Miêu Nghị.

Miêu Nghị áng chừng lực tay lúc xuất thủ, cho nên cái người đất này có lực công
kích không mạnh. Miêu Nghị trực tiếp dùng bảo giáp trên người đề kháng cú đánh
của nó.

Liệt Hoàn sau khi làm cho người đất sụp đổ, đang đề phòng cái người kim loại
kia, kết quả trên không trung vẫn không phóng ra sấm sét ban cho người kim loại
đó động năng tấn công, liền không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị đang
ngăn chống, hỏi:

- Tình huống thế nào?

Miêu Nghị vừa bị đòn vừa trả lời:

- Quả nhiên như thế, quả nhiên chỉ cần giữ vững nhịp đánh cùng những quái vật
này, giữ cho pháp lực dao động là có thể che giấu tai mắt người. Thì ra sơ hở ở
chỗ này, còn tưởng là Linh Lung Bảo Tháp thật sự là bảo vật không có chút sơ hở
nào chứ. Trước đó chưởng môn của Linh Lung tông sớm không lên tiếng trễ không

lên tiếng, thế nào chờ đến lúc chúng ta đào lổ mới lên tiếng? Ta có chút lo lắng
là sắp xảy ra phiền toái, không ngoài sở liệu quả nhiên phiền toái đến rồi vậy.

Mắt thấy người đất công kích hắn lại sắp sụp đổ, Miêu Nghị đánh ầm một quyền
lên mặt đất, và thế là người đất lại tinh thần phấn chấn, tiếp tục đánh hắn.

Liệt Hoàn khóe miệng co rút ấy cái, lần đầu tiên phát hiện có cái người đáng
đánh đòn như vậy, không ngờ lại tự bản thân mình tìm kẻ đánh mình, nhưng mà ngẫm
lại tự bản thân mình cũng không tốt đẹp gì, liền đi tới bên cạnh Miêu Nghị, vừa
nhìn Miêu Nghị bị đánh, vừa hỏi:

- Cái đó và tình huống hiện tại này có quan hệ gì?

Miêu Nghị hỏi:

- Ngươi còn không nhìn ra sao? Chúng ta bị vây ở chỗ này bị hết thảy công kích
đều có quan hệ mật thiết với pháp lực do chúng ta tự thân phóng ra. Chúng ta
khám phá ra bí mật khi bị công kích, tránh né công kích, không tiếp tục đánh
nhau tạo rra pháp lực dao động nữa, phía ngoài lập tức đã nhận ra rồi. Vì thế Mạc
lão đầu liền hỏi thăm chúng ta đấy thôi.

Liệt Hoàn hỏi:

- Có phải là phía ngoài có thể nghe thấy được động tĩnh bên trong này hay
không?

Miêu Nghị đáp:

- Cũng sẽ không, trước khi ta vào đây, bảo tháp này lơ lửng ở trên không trung
xoay tròn, người khống chế pháp bảo là khống chế theo kiểu cách không, có thể
hay không thể nhìn thấy chúng ta bên trong này hay không thì ta không dám kết
luận. Nhưng mà, nếu như có thể nhìn thấy được cũng không cần chờ ngươi đào địa
động sâu như vậy rồi mới động thủ, trừ phi là cố ý đùa bỡn ngươi chơi. Cuối
cùng, vừa rồi cái trận mua bao trùm cái trùy kim loại đó rõ ràng chính là ép
chúng ta phản kháng. Ngươi vừa ngăn cản sinh ra pháp lực dao động là lập tức
làm cho đối phương phân biệt rõ vị trí cụ thể của chúng ta. Luồng sấm sét thứ
nhất bổ xuống chỗ nào không chịu, sao lại bổ xuống bên cạnh chúng ta chính là một
chứng minh. Hiển nhiên là dùng nó làm mục tiêu chỉ dẫn cho người kim loại công
kích chúng ta. Tạm thời coi như phía ngoài có thể thấy được bên trong, có khi
nào là do chúng ta đào cái động này khiến cho phía ngoài đó sinh lòng kiêng kỵ,
mới cố ý xuất thủ ngăn trở. Hay là nói rõ rằng chúng ta đã tìm đúng phương pháp
tiếp cận bản thể của Linh Lung Bảo Tháp rồi? Cho dù những suy đoán này không
thành lập, là tình huống gì thì chúng ta kế tiếp thử một chút là biết ngay
thôi. Và cũng chỉ có thể dò từng bước một mà thôi. Chúng ta chẳng hiểu biết
chút gì về Linh Lung Bảo Tháp này, không chịu chút thiệt thòi thử cho ra vấn đề
thì căn bản không thể nào giải quyết được vấn đề.

- Nói năng rối như c... ấy, nhưng mà có lý! Trách không được Tiên Quốc lại phái
ngươi đi tới Phong Vân Khách Sạn nằm vùng, đầu óc cũng biết sử dụng vô cùng đấy.

Liệt Hoàn cười hắc hắc, dường như thấy được hi vọng, hỏi:

- Vậy nên thử thế nào?

- Cũng không biện pháp gì khác, tiếp tục đào lổ. Nhưng mà lần này đến lượt ta
đào, ngươi đào như vậy quá chậm!

Liệt Hoàn ngẩn ra:

- Ngươi xác nhận ngươi có thể đào nhanh hơn ta?