Hắn vừa dứt lời không bao
lâu, bên phía Vô Lượng quốc liền bay ra một tu sĩ Hồng Liên của môn phái nào đó, rơi vào trong sân, chắp tay nói với xung quanh:
- Đệ tử Hồng Vân cung Vô Lượng quốc Chu Đạo Lâm ở đây, không biết tự lượng sức mình nguyện tranh giành vị trí thứ ba!
Có thể nhìn ra được tên này rất cẩn thận, vị trí thứ nhất bị cướp đi,
vị trí thứ hai cũng không dám nếm thử, chỉ thử vị trí thứ ba.
- Ngươi đương nhiên là không biết tự lượng sức mình! Dựa vào ngươi cũng xứng đoạt vị trí thứ ba!
Có người khinh bỉ một tiếng, lại là một gã đệ tử bên phía Vô Lượng quốc đi ra, rơi vào trong sân, chắp tay hành lễ một vòng:
- Đệ tử Tứ Pháp môn Vô Lượng quốc Khương Ngọc Khang tới khiêu chiến!
- Khương Ngọc Khang, dựa vào ngươi cũng xứng theo ta tranh giành!
Chu Đạo Lâm vừa nhìn thấy hắn liền nổi giận.
Hai người dường như có quen biết, mối quan hệ tựa hồ không thoải mái,
Chu Đạo Lâm phất tay chính là một thanh trường đao nơi tay, điên cuồng
đánh tới, hai người nhanh chóng kịch chiến.
Hai người bất luận là kịch chiến khí thế hay là cấp bậc đều thua kém
cuộc chiến của Miêu Nghị và Bạch Tử Lương rất nhiều, châu ngọc phía
trước, hai người đích xác có chút kém cỏi vụng về, nhưng cũng khiến đệ
tử các phái của sáu nước rục rịch muốn hành động, ma quyền sát chưởng,
đều cảm giác mình có thực lực liều mạng. Nếu không phải chống lại loại
cao thủ như Miêu Nghị và Bạch Tử Lương, người bình thường cũng không dám ra sân, thật sự là hai người kia quá mạnh, tu sĩ Hồng Liên bình thường
sợ là muốn chống lại một hai chiêu của hai người cũng có chút khó khăn.
Né tránh chiến đấu với hai người kia, không ai có cảm giác mình nhát
gan, sau khi xem xong cuộc chiến ngược lại cảm thấy đương nhiên, một
người là Yến Bắc Hồng vang danh thiên hạ, một người là cháu trai của Yêu Thánh Cơ Hoan, cuối cùng ra sân chính là cháu trai của Ma Thánh Vân
Ngạo Thiên, tất cả đều là nhân vật tinh anh của sáu nước, chúng ta có
thể so sánh với người ta sao?
Trong nháy mắt không khí các phái muốn tranh giành cao thấp lập tức
phóng thích ra, Tiên Nguyên đan, cho dù chỉ cướp được năm viên ăn vào,
cũng chống đỡ được bao nhiêu năm khổ tu.
Ngoại trừ những người đang đi cướp đoạt Tiên Nguyên đan, toàn bộ chư
hầu cao nhất được phân đất phong hầu của sáu nước đều ngồi ở đây, cơ hội như thế có thể nói là ngàn năm một thuở, nếu biểu hiện tốt lọt vào pháp nhãn người ta, chỉ cần một câu nói tùy tiện của người ta, là có thể thu nhận ngươi vào phía chính phủ, chưa nói cho ngươi trực tiếp làm điện
chủ thống lĩnh hàng tỉ tín đồ, tùy tiện cho ngươi một cấp bậc phủ chủ
chính là không thành vấn đề. Đến lúc đó thống lĩnh ngàn vạn tín đồ, rượu ngon giai nhân dễ như trở bàn tay, địa vị trong môn phái cũng lập tức
tăng lên, không phải là cấp bậc đệ tử thanh tu trong môn phái có thể so
sánh, dĩ nhiên phải ra sức biểu hiện.
Chính là cứ như vậy, tranh đoạt thứ tự sẽ có rất nhiều người muốn lên
tràng, tất nhiên sẽ không kết thúc nhanh chống giống như tranh đoạt vị
trí đứng đầu...
Miêu Nghị bị Linh Lung bảo tháp thu vào trong, đầu tiên cảm thấy trước
mắt tối sầm, sau đó hai mắt tỏa sáng, giống như khi Liệt Hoàn mới vừa bị thu vào, vẻ mặt kinh ngạc, người mặc chiến giáp, tay cầm Kỳ Lân thương, trôi nổi trong không trung ngạc nhiên ngắm nhìn bốn phía.
Thật ra thời gian hắn tiến vào Linh Lung bảo tháp cách Liệt Hoàn bị thu vào cũng không lâu, Liệt Hoàn vừa thu vào, hắn lập tức triển khai đại
chiến với Bạch Tử Lương, nói thì chậm, nhưng tốc độ giao thủ của hai
người thật ra rất nhanh, sau đó không bao lâu hắn cũng tiến vào.
Non xanh nước biếc, Miêu Nghị còn cho rằng mắt mình có vấn đề, cố gắng
mở ra pháp nhãn hết nhìn đông tới nhìn tây, không sai, đích xác là một
thế giới non xanh nước biếc.
- Đây là thế giới bên trong Linh Lung bảo tháp?
Miêu Nghị khó tin tự hỏi một câu, lại cẩn thận đợi một lát, thế nhưng
không thấy bất kỳ động tĩnh gì, tình huống gì vậy? Liệt Hoàn đi đâu rồi?
Bá! Hắn rơi xuống mặt đất, xách thương cảnh giới chung quanh, nhấc chân trên mặt đất gõ xuống “cốc cốc” hai cái, đúng là cảm giác đứng trên mặt đất. Năm ngón tay mở ra, làm phép cầm một nắm cỏ trong tay, ngửi mùi
thơm cỏ xanh, chỗ cọng cỏ bị gãy còn có chất lỏng thực vật, quyết đoán
há mồm cắn vào trong miệng nhai nhai.
Không hổ là người ỷ vào Tinh Hỏa quyết, cũng không sợ trúng độc.
- Phì phì….
Hắn nhíu mày khổ sở nhổ ra nắm cỏ đắng chát trong miệng, phát hiện thật đúng là cỏ thật.
Hắn lắc mình bay đến trong một rừng cây, ra thương, đâm xuống một khối
vỏ cây cầm trong tay bóp nát nhìn một chút, lại một thương quật ngã một
cây đại thụ, sờ sờ chỗ đứt gãy, còn đưa mũi tới ngửi ngửi.
Bá! Lại phi thân thoát ra khỏi rừng cây, trôi lơ lửng trên không trung, lắc mình một đường bay đi, rất nhanh thấy được một cái hồ vô biên vô
hạn.
Sau khi rơi xuống, giống như Liệt Hoàn lúc đầu, nắm một nắm cát trên
bờ, ngửi thấy vị tanh tanh mặn mặn, lại đi tới mép nước vốc một vốc nước lên nếm thử.
- Phụt...
Miêu Nghị phun ra hai cái giống như thấy quỷ, nhìn ra mặt hồ vô tận:
Nước biển? Không phải là huyễn tượng? Nói đùa gì vậy, bên trong Linh
Lung bảo tháp làm sao có thể chứa nổi một mặt biển rộng? Chẳng lẽ đây
không phải là Linh Lung bảo tháp, mà là đi qua Linh Lung bảo tháp tới
một chỗ khác?
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng không tin bên trong Linh
Lung bảo tháp còn có thể chế tạo ra mặt trời mặt trăng và ngôi sao, thậm chí cả vũ trụ mênh mông, nếu có mặt trời mặt trăng và ngôi sao... vậy
thì khẳng định không phải là bên trong Linh Lung bảo tháp, mà là đang ở
một chỗ khác.
Kết quả, bầu trời xanh thẳm, nhưng không nhìn thấy mặt trời, không biết ánh sáng ở đâu ra, hơn nữa ánh sáng phân bổ rất đều, dựa vào kinh
nghiệm bình thường không cách nào phân biệt ra Đông Nam Tây Bắc ở đây.
Đầu óc của tên này hình như còn tốt hơn Liệt Hoàn, còn chưa tới mức bay loạn khắp nơi, sau một lát đã đoán được được mình thật sự đang ở bên
trong Linh Lung bảo tháp.
Nhưng còn chưa phán đoán hoàn hảo, sau khi có phán đoán lại càng phát
ra kinh hãi, này Linh Lung tông dưới sự ủng hộ thực lực của Vô Lượng
quốc, tốn thời gian vạn năm đến tột cùng đã luyện chế được bảo vật gì
vậy, một Linh Lung bảo tháp lại có thể bày ra biển rộng mênh mông vô bờ, có thể bày ra dãy núi và rừng rậm, còn có bình nguyên bát ngát, nói đùa gì vậy?
Sau khi xác nhận đang ở bên trong bảo tháp, chuyện hắn làm đầu tiên
không có gì khác biệt với Yêu Vương Liệt Hoàn, cho rằng này không gian
bảo tháp không thể nào vô biên vô hạn, tìm được bản thể pháp bảo mới có
thể nghĩ biện pháp đi ra ngoài.
Vù! Hắn nhanh chóng vút không bay đi, đi tìm điểm cuối của không gian này.
Một đường vừa bay vừa cảnh giác bốn phía, có chút không hiểu nổi pháp
bảo này có ý gì, phát giác không thấy cũng nhìn không thấy bất cứ uy
hiếp gì, chẳng lẽ chỉ là một món pháp bảo vây khốn người, hay là thật sự không có ý tứ thương tổn người hay là còn chưa khởi động uy lực công
kích của món pháp bảo này?