Lão Bản Nương lập tức “phụt phụt” nén cười, túm chặt Miêu Nghị vẫn còn chưa tiêu tức giận, hỏi Bát Giới:
- Ngươi không phải là đệ tử của Thất Giới đại sư sao? Làm sao lại thành đệ đệ của hắn? Thấy người ta cười mình, Bát Giới cúi đầu nhìn lại hình tượng, phát hiện đúng là không thích hợp giả bộ, để hai tay xuống, lại lau máu tươi rỉ ra ở khóe miệng, ho khan nói:
- Chị dâu, chuyện này nói ra rất dài dòng, tóm lại ban đầu khi huynh đệ chúng ta còn nhỏ, là lão con lừa ngốc Thất Giới lừa gạt ta chạy đi, làm hại huynh đệ chúng ta thất lạc nhiều năm.
Lão con lừa ngốc? Lão Bản Nương kinh hãi, nhìn cái đầu trọc của hắn, có chút không biết nói gì.
Miêu Nghị cũng bị khiếp sợ không nhẹ, lại tức giận, chỉ vào Bát Giới quát lên:
- Đồ hỗn trướng! Ngươi gọi sư phụ ngươi là gì?
Trên người hắn, có thể thấy mùi vị huynh trưởng như cha, trên thực tế từ nhỏ hắn đối với lão Nhị và lão Tam đích xác giống như cha vậy.
Nghe được lão Nhị gọi Thất Giới đại sư là con lừa ngốc, có một sư phụ tốt như vậy còn không biết quý trọng, lửa giận vừa rồi mới ném ra sau ót, vì tên đệ tử bất hiếu đồng thời là đệ đệ mình mà trở lại, là loại tức giận vì mình đã giáo dục ra loại súc sinh này, lại muốn xông lên cuồng đánh một trận.
- Đại tẩu, ngươi túm chặt hắn.
Bát Giới chỉ vào Miêu Nghị hú lên quái dị, có chút khẩn trương nói:
- Đại ca, là ta nói sai, vừa rồi là ta nói sai!
Hắn phảng phất lại nhớ tới khi còn bé, mỗi lần mình phạm sai lầm đại ca đều đánh mình một trận, phát hiện đã nhiều năm như vậy, đại ca thật sự vẫn không hề thay đổi, làm hắn có chút sợ.
Lão Bản Nương quả nhiên ôm chặt cánh tay Miêu Nghị:
- Được rồi! Ngưu Nhị, làm huynh trưởng động thủ với đệ đệ mình còn coi là gì.
Bát Giới gật đầu lia lịa:
- Đại tẩu nói rất đúng, đều là người một nhà, người một nhà không đánh nhau, cùng nhau lo đối phó người ngoài mới đúng.
- Ngưu Nhị, xin bớt giận, nếu không ta tức giận đấy!
Lão Bản Nương túm Miêu Nghị khuyên nhủ.
- Ngươi...
Miêu Nghị chỉ vào lỗ mũi Lão Bản Nương, một tay Lão Bản Nương túm lấy tay hắn nhấn xuống:
- Ngươi cái gì mà ngươi?
Một tay túm lấy Miêu Nghị kéo đến sau lưng mình, hỏi:
- Tiểu sư phụ Bát Giới, làm sao ngươi lại chạy tới đây?
- Cái này...
Bát Giới cười hắc hắc nói:
- Chị dâu, ta thật không biết ngươi và đại ca gặp gỡ ở chỗ này. Ta thật sự không phải cố ý phá vỡ. Ta vốn muốn đi tìm đại ca, ai ngờ phát hiện đại ca lén lén lút lút rời đi, cho nên ta liền cảm thấy kỳ quái. Đêm hôm khuya khoắt hắn lén lén lút lút làm cái gì? Ta sợ đại ca gặp chuyện không may, một đường đi theo phía sau bảo vệ đại ca, tính cảnh giác của đại ca còn rất cao, nhiều lần thiếu chút nữa bị hắn phát hiện, còn thiếu chút nữa là mất dấu, may nhờ ta thường xuyên... May nhờ ta có kinh nghiệm, sau khi đến nơi này đợi một hồi lâu mà không thấy đại ca đi ra, lo lắng đại ca gặp chuyện không may, cho nên đến tìm xem, ai biết... Thật xin lỗi, ta thật không phải cố ý, không muốn quấy rầy nhã hứng của các ngươi!
Bảo vệ là giả, lén lút theo dõi là thật.
Lão Bản Nương quay đầu lại tức giận nhìn về phía Miêu Nghị, đôi mắt sáng tàn nhẫn trợn mắt nhìn Miêu Nghị. Có người theo dõi cũng không biết, ngươi rút cuộc đã làm gì vậy? Vạn nhất là người khác, thì phải làm thế nào?
Miêu Nghị cũng thật sự không biết nói gì, mình đã rất cẩn thận rồi, trên đường còn ẩn giấu rất lâu quan sát, làm sao còn bị lão Nhị theo dõi? Tên này là vua trộm à?
Bát Giới tựa hồ đoán được tâm tư Lão Bản Nương, khoát tay nói:
- Đại tẩu yên tâm, có ta ở phía người canh gác bảo vệ, sẽ không có ai để ý đến đại ca nữa. Đúng rồi, ta sẽ canh chừng xung quanh, các ngươi tiếp tục đi, ta sẽ giúp các ngươi canh gác. Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Lão Bản Nương nhất thời dở khóc dở cười, có thể nói vô cùng ngượng ngùng, hô lên:
- Không cần, các ngươi hàn huyên đi, ta còn có việc đi trước.
Dứt lời, nàng buông Miêu Nghị ra, nhanh chóng lướt đi. Xảy ra chuyện này, còn có thể có nhã hứng tiếp tục với Miêu Nghị nữa sao, nàng cũng không tiện cùng Miêu Nghị trở về, chỉ có thể đi trước một bước.
Đưa mắt nhìn Lão Bản Nương rời đi, Bát Giới đột nhiên giơ ngón tay cái lên về phía Miêu Nghị, thấp giọng khen:
- Đại ca, cũng là ngươi lợi hại.
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn hắn, mắt lạnh nói:
- Lợi hại cái gì?
Bát Giới cười hắc hắc nói:
- Đại ca có phẩm vị, ngay cả cháu dâu của Đạo Thánh cũng dám chơi, tiểu đệ cảm thấy không bằng..., chẳng qua lá gan của đại ca cũng quá lớn, sắc đảm ngập trời!
Miêu Nghị lại tức giận nói:
- Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!
Bát Giới vội vàng khoát tay nói: - Đại ca, ngươi đừng vội, ta không phải có ý này, ý của ta là, may là ta ở phía sau theo dõi, nếu là người khác, xem như đại ca gặp phiền toái rồi. Thứ cho bần tăng nói lời không nên nói, loại nữ nhân này không dễ chọc, chúng ta cũng chọc không nổi, ta không cần thiết vì thống khoái nhất thời mà đánh mất cái mạng nhỏ này, vẫn nên sớm thu tay lại thì tốt hơn, hôm nay bị ta phá vỡ vừa vặn có lý do và cơ hội thoát thân. Đại ca, ngươi nói ta suy nghĩ có đạo lý hay không?
Miêu Nghị nghe đến đây, hai nắm đấm từ từ nắm lên, nhe răng nhếch miệng, đột nhiên lắc mình vọt tới.
- Lại tới rồi! Ta nói sai gì chứ? Tại sao ngươi không chịu nói đạo lý!
Bát Giới kinh hãi kêu lên, lập tức lắc mình chạy trốn, chạy tán loạn trong rừng loạn thạch.
Miêu Nghị điên cuồng đuổi theo, nhưng chính là đuổi không kịp, tu vi không bằng lão Nhị, cuối cùng phải dừng lại, phất tay nói với Bát Giới:
- Đừng chạy rồi, tới đây!
- Bần tăng cũng muốn đi tới, nhưng ngươi không chịu nói đạo lý! Ta đi qua chẳng phải là muốn chết!
Bát Giới kiên quyết đứng cách hắn rất xa.
- Ta không đánh ngươi, ngươi tới đây cho ta.
- Đây là ngươi nói, nếu ngươi nói không giữ lời, đến lúc đó đừng trách ta hoàn thủ! Ta ghét nhất người không giữ lời hứa!
Bát Giới cảnh cáo một tiếng, từ từ nhích lại gần, nhìn ra được hắn vẫn duy trì cảnh giác, đóa Hồng Liên chỗ mi tâm vẫn phát sáng không tắt.
Miêu Nghị chỉ vào Hồng Liên trên mi tâm của hắn, kỳ quái nói:
- Tu vi của ngươi làm sao còn cao hơn lão Tam? Chẳng lẽ ngươi tu hành công pháp mạnh hơn lão Tam sao?
Thấy hắn tựa hồ không ý tứ động thủ nữa, Bát Giới cũng thở phào nhẹ nhõm:
- Có lẽ không lợi hại hơn lão Tam, nếu không lão ngốc... Nếu không sư phụ của ta đã là Phật thánh rồi.
Miêu Nghị ngạc nhiên nói:
- Vậy tốc độ tu luyện của ngươi làm sao còn nhanh hơn lão Tam? Lão Tam mới là Hồng Liên tam phẩm?
- Cái này! Ta cũng không rõ lắm, dù sao nghe sư phụ của ta nói, thiên phú tu luyện công pháp giới môn của ta cao hơn muội ấy, nếu không có thiên phú ở phương diện này cũng không cách nào tu luyện công pháp giới môn, đây cũng là nguyên nhân hắn thu ta làm đồ đệ. Công pháp của giới môn nặng ở tu tâm, nói gì hiện tại tiến độ tu hành của ta càng nhanh, ý nghĩa tiến độ tu hành tương lai càng chậm, thậm chí là giẫm chân tại chỗ, bất kể nhiều như vậy, trước tiên đề cao tu vi đã rồi hãy nói.
---------------