Phi Thiên

Chương 641-2: Không cần hạ thủ lưu tình (2)

Nhạc Thiên Ba khẽ vuốt cằm nói:

- Dũng khí có thể khen! Nhưng tên yêu này tám chín phần đã học được “Vạn Yêu bí quyết” từ Cơ Mỹ Mi, bổn tọa năm đó đã từng giao thủ với nhi tử của Cơ Hoan, Vạn Yêu bí quyết không phải chuyện đùa, một thân yêu khí cương nhu cùng tế, có thể nói là thiên biến vạn hóa, uy lực vô cùng, ngươi có nắm chắc thắng hắn?

Nghe hắn nói lợi hại như thế, Miêu Nghị suy nghĩ một chút, hỏi:

- Xin hỏi Quân Sử, giữa Vạn Yêu của Yêu Thánh và Cửu Trọng Thiên của Tiên Thánh, ai mạnh hơn?

Nhạc Thiên Ba nói:

- Bổn tọa chưa từng giao thủ công pháp Cửu Trọng Thiên của Thánh Tôn, cụ thể như thế nào bổn tọa cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng từng nhìn thấy Thánh Tôn và Yêu Thánh giao thủ, song phương có thể nói là tám lạng nửa cân khó có thể phân ra cao thấp.

Như vậy nói cách khác thực lực của Bạch Tử Lương cũng không mạnh hơn Nguyệt Dao! Miêu Nghị một lần nữa nói rất có khí phách:

- Không phải là hắn chết chính là ta sống!

- Ngươi mạnh miệng nói như vậy, nếu hắn chủ động khiêu khích, mà ngươi rụt đầu không ra, bổn tọa cũng mất mặt. Bổn tọa nói với ngươi chuyện của Cơ Mỹ Mi chính là muốn cho ngươi hiểu, bối cảnh của tiểu yêu đó không có gì đáng sợ, ngươi cứ mặc sức buông tay đánh một trận, cho dù có chuyện gì cũng có bổn tọa đứng ra che chở cho ngươi, không cần hạ thủ lưu tình, bổn tọa có lòng tin với ngươi, ngươi không thể làm cho bổn tọa mất thể diện!

Nhạc Thiên Ba trịnh trọng nói.

Miêu Nghị cũng ôm quyền nói:

- Ty chức tuân pháp chỉ!

Đợi sau khi Miêu Nghị lui ra, Trình Ngạo Phương không khỏi lo lắng nói:

- Quân Sử, Vạn Yêu của Vạn Yêu Thiên không phải chuyện đùa, vì sao Quân Sử có lòng tin cho rằng Miêu Nghị có thể đánh một trận với Tiểu Yêu?


Nàng vất vả lắm mới đào được nhân tài, cũng không muốn dễ dàng bị phá hủy.

Nhạc Thiên Ba cười nhạt, sự tin tưởng của hắn đến từ chuyện của Ngưu Nhị ở Nam Cực băng cung, chẳng qua chuyện này không tiện nói với người ngoài, thuận miệng nói:

- Không thử làm sao biết?

Thử một chút? Loại chuyện này làm sao có thể thử một chút? Trình Ngạo Phương muốn nói lại thôi. Nhạc Thiên Ba không cho nàng cơ hội hỏi nhiều, đứng dậy dẫn hai thị nữ rời đi...

Màn đêm buông xuống, Linh Lung tông có thể nói là đèn đuốc rực rỡ, những ngọn đèn có thể được thắp lên đều được thắp lên, bởi vì Vô Lượng quốc muốn chiêu đãi khách quý của các nước ở Linh Lung Tông, không phô trương không thể hiện được nhiệt tình. Mà khách quý của các quốc gia cũng tới không ít, chỉ riêng cấp Quân Sử sáu nước đã là bảy mươi hai người, đám lộn xộn khác được xưng tụng khách quý, cộng thêm tùy tùng, tùy tiện đã hơn một ngàn người.

Phần lớn mọi người tựa hồ đều giống như Nhạc Thiên Ba hôm nay mới chạy tới, người ở cấp bậc này không cần chạy tới trước làm gì, chỉ cần bấm đốt ngón tay tới đúng lúc là được.

Vào ban đêm, Nhạc Thiên Ba dẫn người đi bái kiến Tam gia Tông Trấn của Thiên Ngoại Thiên, cũng chính là tam đệ tử của Tiên Thánh Mục Phàm Quân, Tam sư đệ của Hô Diên Thái bảo, Tam sư huynh của Nguyệt Dao, lần này đại biểu Thiên Ngoại Thiên mà đến.

Cấp bậc biệt viện an bài cho Tông Trấn ở lại rõ ràng cao hơn chỗ ở của Nhạc Thiên Ba, chút chuyện này Nhạc Thiên Ba không có gì thắc mắc, bàn về tu vi người ta không thấp hơn mình, bàn về địa vị người ta lại cao với mình, hơn nữa lại đại biểu Thiên Ngoại Thiên tới đây.

Đám người Miêu Nghị chỉ có thể chờ chực ở bên ngoài viện, còn không có tư cách vào trong, bên ngoài sân cũng tụ tập một nhóm người, mười hai Quân Sử, mỗi người mang đến tám tên tùy tùng, tính ra gần trăm người.

- Ngươi đang nhìn gì vậy?

Miêu Nghị đang há hốc mồm, bên tai truyền đến truyền âm của Trình Ngạo Phương.

- A..

Miêu Nghị phục hồi tinh thần, vội vàng nói:

- Không có gì?


Trình Ngạo Phương cũng nhìn theo phương hướng hắn vừa nhìn, nhìn thấy hai nữ nhân sinh đôi tướng mạo xinh đẹp, nhất thời khinh bỉ nói:

- Về điểm này đàn ông các ngươi đều giống nhau, cần gì phải trốn tránh?

Miêu Nghị cười khan hai tiếng, cứ để ngươi hiểu lầm đi, khẽ xê dịch người, lại bất động thanh sắc ẩn giấu ở phía sau Trang Hữu Văn.

Trang Hữu Văn quay đầu lại nhìn phía sau. Tiểu tử này có ý gì, tại sao cứ trốn sau người ta làm gì? Không muốn người ta nhìn thấy mình sao? Vóc người lão phu còn không cao lớn khôi ngô bằng ngươi, trốn đằng sau ta có tác dụng gì.

Không có cách nào, Miêu Nghị phát hiện mình thật sự không nên tới nơi quỷ quái này, thật đúng là oan có đầu nợ có chủ, lúc này vừa vặn gặp phải hai người quen cũ. Không phải là ai khác, chính là tỷ muội sinh đôi trước kia từng vô lễ với hắn ở Lưu Vân Sa hải, Ngô Chân và Ngô Minh.

Mình là đại nam nhân mà, nghĩ thoáng một chút, chuyện đã qua không nhắc đến nữa. Mấu chốt là hai người này từng nhìn thấy diện mạo thật sự của hắn, hơn nữa còn từng nhìn thấy cả người hắn từ trên xuống dưới, cũng biết hắn tên là Miêu Nghị, biết chuyện hắn ẩn núp ở khách sạn Phong Vân. Nếu đụng độ với bọn họ, chẳng phải bọn họ sẽ vạch trần thân phận Ngưu Nhị của mình.

Nhưng hắn cũng cảm thấy yên tâm, nhớ mang máng lời cảnh cáo của hai nữ nhân kia đối với mình, hình như hai vị hung thủ này còn khẩn trương hơn người bị hại là hắn, dù sao cũng là có tật giật mình. Nghĩ tới đây Miêu Nghị cũng thản nhiên hơn không ít, đoán chừng nhị nữ không thể vạch trần bí mật của mình, sẽ làm bộ như không biết mình.

Chẳng qua Miêu Nghị vẫn có chút kỳ quái, thỉnh thoảng liếc trộm về bên đó mấy cái.

Hai nữ nhân này tới đây làm gì? Nhìn bộ dạng như vậy chẳng lẽ là thị nữ của người nào đó? Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không có khả năng, hắn nhớ hình như lúc bị nhị nữ hành hung, bọn họ vẫn là xử xử. Thị nữ cấp bậc Tử Liên hình như không thể vẫn là xử nữ, vị chủ tử nào có thể có tâm thái vững vàng như vậy? Chẳng lẽ chủ tử của hai người là nữ nhân? Hình như cũng chỉ có khả năng này mà thôi.

Không bao lâu, trong nhà đột nhiên có một nhóm người bắn về phía bầu trời đêm, chính là đám Quân Sử Nhạc Thiên Ba rời đi, Phong Trạch lên tiếng nói:

- Đi!

Một đám người phi thân lên đuổi theo, nhưng Trang Hữu Văn phát hiện cánh tay mình bị xiết chặt, Miêu Nghị đang kéo cánh tay hắn co lại một bên, được hắn cùng kéo lên không trung.

- Ngươi kéo ta làm gì?

Trang Hữu Văn có vẻ không vui.

Miêu Nghị Mượn thân hình hắn chống đỡ, đê tiện cười hắc hắc nói:

- Tu vi tiểu đệ hơi thấp, sợ không theo kịp mọi người!

Có thể tận lực tránh chạm mặt với hai nữ nhân kia tốt nhất vẫn nên tận lực tránh thì tốt hơn. Trang Hữu Văn không biết nói gì, không thể làm gì khác hơn là mang hắn theo.

Một nhóm người bay đến quảng trường bên ngoài chủ điện trên đỉnh núi Linh Lung tông thì hạ xuống, Miêu Nghị ở phía sau Trang Hữu Văn như bóng với hình, động tác giống như ăn trộm, làm Trang Hữu Văn cảm giác cả người không được tự nhiên, nhưng mắng cũng không được, đánh cũng đánh không được, người ta lại không làm gì sai, chỉ là thích đi theo hắn mà thôi.

---------------