Hai người một trước một sau
băng ngang qua đại điện ra phía sau, đi theo bậc đá đường núi thẳng về
phía trước, dọc đường Thanh Cúc hỏi Miêu Nghị chuyện xảy ra.
Trên đỉnh núi cao nhất phía sau đại điện có một tòa lương đình điêu khắc chạm trổ tinh xảo, rộng rãi thoáng đãng.
Thanh Mai ở trong đình khảy đàn, Dương Khánh một mình uống rượu với mấy
món nhắm ngon, vẻ mặt nhàn nhạt ngắm cảnh sắc núi non xung quanh, đã
nhìn thấy hai người đang lên núi.
Hai người vừa tiến vào trong đình, Dương Khánh khẽ khoát tay, Thanh Mai ngưng khảy đàn.
Miêu Nghị vội vàng tiến lên nhìn Dương Khánh ôm quyền nói:
- Miêu Nghị phụng mệnh phủ chủ đi tiêu diệt quỷ tu ở cảnh nội Trường
Phong quấy nhiễu dân chúng, may mắn không làm nhục mệnh, tới đây phục
mệnh!
Tay hắn lại ngấm ngầm đưa một cái hộp điêu khắc tinh xảo cho Thanh Cúc.
Tên này cũng hết sức lớn gan, dám lấy cái hộp đựng Nguyện Lực Châu cướp
được của Hoàng Bảo Trưởng đựng viên âm đan kia, cũng không sợ người khác nhận ra.
Thanh Cúc mở hộp ra đặt trước mặt Dương Khánh, Dương Khánh cầm âm đan trong hộp lên xem thử, mỉm cười nói:
- Chuyến này thuận lợi không gặp phiền phức gì chứ?
Miêu Nghị lập tức kể lại một lượt những lời vừa kể với Thanh Cúc. Đương
nhiên hắn đẩy cái chết của Trương Thụ Thành cùng Mạc Thịnh Đồ sang quỷ
tu kia.
Dương Khánh hơi có vẻ kinh ngạc:
- Hai tu sĩ Bạch Liên tam phẩm đều chết trận rồi sao?
Miêu Nghị hiểu y đang lấy làm lạ không hiểu vì sao mình vẫn còn nguyên vẹn, bèn giải thích:
- Quỷ tu kia không chỉ có một mình, Diệu Pháp tự trên Thiên Phật sơn
thuộc cảnh nội Trường Phong là sào huyệt của ả. Trên trăm tên hòa thượng trong chùa năm xưa đã bị hóa thành cương thi ẩn nấp dưới hồ nước ngoài
sân chùa, đến khi thuộc hạ tiêu diệt được trên trăm cỗ cương thi kia,
hai người bọn họ đã bị quỷ tu kia hạ độc thủ. Sở dĩ thuộc hạ có thể may
mắn tru diệt được quỷ tu kia cũng là nhờ bọn họ đã đánh ả trọng thương,
nhờ vậy thuộc hạ mới may mắn hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn không nói Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành là do Hùng Khiếu phái tới giết mình, bởi vì hắn không cho là mình ở trong lòng Dương Khánh còn
quan trọng hơn Hùng Khiếu.
Nếu không thể chủ trì công đạo cho mình, hắn sẽ không chuẩn bị trở mặt
với Hùng Khiếu, mấu chốt cũng không có năng lực trở mặt với Hùng Khiếu,
vậy dứt khoát để cho y lầm tưởng hai người chết là quỷ tu làm. Để y cho
là mình vẫn chưa biết y muốn đối phó mình, đối phương có ý đồ gì nữa
mình cũng dễ chuẩn bị, nếu không minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.
- Chỉ dựa vào tu vi Bạch Liên nhất phẩm của ngươi có thể chém chết trên
trăm cỗ cương thi, cũng coi như không dễ dàng gì, quả nhiên ngươi không
làm cho ta thất vọng.
Dương Khánh lộ vẻ thưởng thức nhìn Miêu Nghị tán thưởng một câu, về phần Mạc Thịnh Đồ và Trương Thụ Thành đã chết, đối với y mà nói hiển nhiên
không quan trọng.
Y tháo một trong những chiếc nhẫn trữ vật đang đeo trên tay xuống, lai
lấy ra một tấm ngọc điệp, dùng hai ngón tay thi pháp viết văn thư bổ
nhiệm trên ngọc điệp. Sau đó đóng pháp ấn xác nhận của mình vào, giao
ngọc điệp và nhẫn trữ vật cho Thanh Cúc, nhìn Miêu Nghị nói:
- Cầm pháp chỉ của ta đi tìm sơn chủ Trấn Hải sơn Tần Vi Vi trình diện, nó sẽ an bài cho ngươi chức động chủ Đông Lai động.
Thanh Cúc chuyển giao ngọc điệp cùng nhẫn trữ vật tới tay Miêu Nghị. Văn thư bổ nhiệm là nhất định phải có, nhẫn trữ vật là vật phân phát cho
tân động chủ, vốn phải do sơn chủ phát, bất quá hành động này của Dương
Khánh hiển nhiên vẫn có ý đồ mua chuộc lòng người, tỏ vẻ coi trọng Miêu
Nghị.
Nhẫn trữ vật màu đen này chính là bảo vật dùng tinh phấn lấy từ hắc tinh ra luyện chế mà thành, tuy rằng nhỏ như vậy nhưng dưới tình huống bình
thường không phải là tu sĩ cấp bậc như Miêu Nghị có thể có được.
Miêu Nghị nhận hai món này xong lại tỏ vẻ không vui, cơ mặt giật giật hỏi:
- Vì sao động chủ Bách Hoa động lại trở thành sơn chủ Trấn Hải sơn?
Thanh Cúc khẽ mỉm cười, quan hệ giữa Tần Vi Vi cùng tiểu tử này không tốt lắm là chuyện công khai, ai ai cũng biết.
Dương Khánh nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi có ý kiến chuyện ta bổ nhiệm Tần Vi Vi làm sơn chủ Trấn Hải sơn ư?
Miêu Nghị cười khan nói:
- Không có ý kiến, chẳng qua là tò mò mà thôi.
Mấu chốt là hắn có ý kiến cũng không thay đổi được gì, lại không nỡ
buông bỏ chức động chủ Đông Lai động. Đây là hắn liều mạng đổi lấy, bao
nhiêu người muốn có cơ hội như vậy mà không được.
Dương Khánh bưng chén rượu lên mặt không đổi sắc nhấp một hớp, loại người như y luôn thích thi triển cả ân lẫn uy.
Miêu Nghị đang có vẻ không hạ đài được, Thanh Cúc bất ngờ xách theo túi tiền đi tới bên cạnh Thanh Mai cười nói:
- Tỷ tỷ, đây là tiền Miêu Nghị cho muội, có chừng một trăm tinh tệ.
Sau đó nàng quay đầu lại hỏi Miêu Nghị:
- Ngươi chuẩn bị cho Thanh Mai tỷ tỷ chưa?
Miêu Nghị toát mồ hôi, đây không phải là vạch trần mình hối lộ ngay
trước mặt Dương Khánh sao, kẻ nhận hối lộ không nên giở trò này mới
phải…
Thật ra thì hắn cũng đã chuẩn bị cho Thanh Mai, chỉ là muốn tìm cơ hội
ngấm ngầm dâng tặng. Loại chuyện như vậy cũng không thể làm ngay trước
mặt phủ chủ Dương Khánh, hiện tại bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn
là yếu ớt thò tay vào ngực áo lấy túi tiền ra, đưa tới trước mặt Thanh
Mai:
- Đại cô cô, chút tâm ý bất thành kính ý.
Thanh Cúc đoạt túi tiền vào tay quơ quơ, tỏ vẻ mình nhận giúp Thanh Mai.
Ai ngờ Dương Khánh đang bưng chén rượu liếc nhìn, chợt nhàn nhạt hỏi:
- Miêu Nghị, ngươi chuẩn bị lễ vật cho các nàng, chẳng lẽ không chuẩn bị cho ta sao?
Rõ ràng là đang làm cho mình vui vẻ, Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, dở khóc dở cười nói:
- Phủ chủ, ngài cũng đừng đùa thuộc hạ, ngài há để ý tới chút lễ mọn như vậy, chờ thuộc hạ lấy được thứ tốt hãy đưa lên cũng không muộn.
Dương Khánh vuốt cằm nói:
- Ta nhớ lời ngươi nói!
Y quay đầu lại nói với hai vị thị nữ:
- Dặn dò xuống, sau này hắn tới Nam Tuyên phủ, sơn môn không được ngăn trở, có thể trực tiếp tới gặp ta, ta chờ lễ vật của hắn!
Đây là giữ thể diện cho Miêu Nghị, thủ đoạn mua chuộc lòng người thật sự là đến nơi đến chốn.
- Dạ!
Thanh Mai cùng Thanh Cúc khom người đáp ứng.
Đương nhiên Miêu Nghị nói lời cảm tạ.
Thân phận Dương Khánh cũng không thể nào ngồi hỏi han ấm lạnh Miêu Nghị
mãi như vậy, mua chuộc lòng người cũng không cần thiết phải hạ mình quá
mức, vẫn phải giữ uy nghiêm của thượng cấp, rốt cục khoát tay nói:
- Đi đi! Mau chạy tới Trấn Hải sơn lĩnh mệnh Tần Vi Vi.
Sau khi Miêu Nghị xuống núi rời đi, Thanh Cúc cầm bầu rượu châm một chén lên cho Dương Khánh, hỏi:
- Phủ chủ, tiểu thư và hắn có chút ân oán, đến lúc đó có thể gây ra chuyện hay không?
Dương Khánh lắc đầu nói:
- Nhiều lắm là cho hắn nếm mùi đau khổ một chút, Vi Vi trấn giữ Trấn Hải sơn còn chưa đến nỗi làm loạn chính sự, dù sao tiểu tử này cũng là do
ta phái tới. Huống chi để cho Vi Vi làm kẻ ác một lần cũng không có gì
không tốt, không ai làm ác, làm sao ta có thể làm người tốt? Nếu không
tiểu tử kia còn tưởng rằng chức động chủ Đông Lai động là hắn hẳn nên
được.
Thanh Cúc quay đầu lại nhìn bóng Miêu Nghị dưới chân núi, không nhịn được hé môi khẽ cười một tiếng.