- Không biết tôn giá là bằng hữu phương nào của đại nhân?
Thiên nhi hỏi.
- Kêu hắn ra ngoài gặp ta, hắn tự nhiên sẽ nhận ra được.
Lục gia dứt lời, đôi mắt sáng lại cẩn thận nhìn nhị nữ từ trên xuống dưới đánh giá, hỏi:
- Hai người là thị nữ thân thiết của Miêu Nghị?
Nhị nữ nhìn nhau:
- Vâng! Đại nhân không ở nhà. Tôn giá không ngại lưu lại tôn tính đại danh, đợi sau khi đại nhân trở về, chúng ta sẽ thông báo.
Đúng lúc này, trên không trung lại xoẹt một tiếng, Yến Bắc Hồng từ trên trời giáng xuống.
Tốc độ phi hành của Lục gia quá nhanh, Yến Bắc Hồng đuổi không kịp, nhưng vừa rồi trên đường cũng bắt gặp hai lần. Yến Bắc Hồng vừa nhìn phương hướng vị này đi cũng biết đối phương muốn chạy đến Trấn Quý điện.
- Yến đại nhân!
Thiên nhi, Tuyết nhi lập tức tiến lên hành lễ.
Yến Bắc Hồng liếc nhìn Lục gia, phất phất tay nói với nhị nữ:
- Kêu những người khác lui ra hết đi.
Nhị nữ liền kêu một tất cả cung nữ trong hậu cung của Tây Môn Nhạn lui xuống. Yến Bắc Hồng không thấy Miêu Nghị đi ra ngoài, liền hỏi:
- Đại nhân nhà ngươi đi đâu rồi?
Thiên nhi trả lời:
- Đến Đô thành giao nộp thu hoạch vẫn chưa trở về.
- Lục gia...
Yến Bắc Hồng vừa quay đầu lại gọi một tiếng.
- Ta đợi!
Lục gia vừa dứt lời, liền bước đi về hướng chính sảnh.
Người này là người gì vậy! Tẩm cung của đại nhân há lại là nơi người nào cũng có thể tùy tiện xông vào hay sao! Thiên nhi, Tuyết nhi vội vàng đi ngăn cản nàng.
- Để kệ nàng ta.
Yến Bắc Hồng lên tiếng ngăn cản cử động của nhị nữ.
Nhị nữ cũng biết quan hệ giữa Yến Bắc Hồng và Miêu Nghị. Khi song phương ở thế tục từng có giao tình đổi mạng, đó là trước mắt nguy nan có thể phó thác nữ nhân của mình cho nhau, quan hệ của bọn họ còn thân thiết hơn Tư Không Vô Úy và Triệu Phi một chút.
Nhị nữ nghe hắn nói, từ bỏ ngăn cản. Nhưng Thiên nhi vẫn hỏi:
- Yến đại nhân. Nàng là ai?
Yến Bắc Hồng lắc đầu:
- Chú ý hầu hạ, không nên chậm trễ, chờ đại nhân nhà ngươi trở lại.
Sau đó hắn cũng đi vào chính sảnh, tự tìm cái ghế ngồi xuống.
Thiên nhi, Tuyết nhi dâng trà cho hai người, nhìn Lục gia đi lại trong phòng, có chút không biết nói gì.
- Đây là đồ đại nhân các ngươi thường dùng sao?
Lục gia đi vào thư phòng phía sau giá để đồ cổ, vuốt ve từng món dụng cụ đựng văn án trên bàn sách, đột nhiên hỏi.
Nhị nữ đi vào, có chút không biết nên trả lời như thế nào, dường như đại nhân không thich viết chữ, là người ngay cả cầm bút cũng lười, thỉnh thoảng viết mấy chữ cũng vô cùng khó coi và không hợp với thân phận. Những thứ này phần lớn được các nàng dùng để viết vẽ tranh chiếm đa số, dù sao hai người cũng từng tiếp nhận dạy dỗ về cầm kỳ thư họa.
Hai người dĩ nhiên sẽ không kể xấu đại nhân, Tuyết nhi giúp Miêu Nghị khiêm tốn nói:
- Không thường sử dụng.
Lục gia bỗng nhiên quay đầu lại, mắt lạnh nhìn nàng, cầm trong tay nghiên mực bằng đồng, khiển trách:
- Các ngươi hầu hạ đại nhân như vậy hay sao? Đồ thô ráp như vậy cũng lấy ra để đại nhân các ngươi dùng?
Nhị nữ không biết nói gì, toàn là đồ tốt, tại sao đến miệng ngươi lại biến thành thô ráp? Hơn nữa, đại nhân hoàn toàn không có hứng thú với thư phòng này, huống chi ngươi là ai? Tại sao lại quơ tay múa chân trong thư phòng của đại nhân?
Một loạt nghi ngờ mơ hồ xuất hiện trong đầu nhị nữ, nữ nhân này xinh đẹp như vậy, lại hoàn toàn dùng thái độ như nữ chủ nhân nói chuyện với các nàng, chẳng lẽ là phu nhân tương lai?
- Cái này, cái này, còn có cái này, những thứ này có thể bày trong thư phòng của đại nhân các ngươi hay sao? Đem đổi hết đi.
Đối với lời nói của nàng, hai nhị nữ chỉ nghe tai này, ra tai kia.
Yến Bắc Hồng đang ở phía ngoài bưng chén trà, vẻ mặt cũng cau có, nữ nhân này chưa gặp mặt Miêu Nghị, đã muốn bộc lộ tư thái muội muội của chủ nhân rồi.
Lục gia từ thư phòng đi ra, lại đưa tay chỉ vào đống đồ trong phòng khách:
- Cái bàn này cũng phải đổi đi, toàn bộ đổi thành ‘ngọc mộc’.
Ngọc mộc? Trong lòng Yến Bắc Hồng nói thầm, ngươi cho rằng nơi này là Thiên Ngoại Thiên sao.
- Đại nhân các ngươi ngủ ở đâu?
Lục gia quay đầu lại hỏi.
- Chỗ ngủ của đại nhân người ngoài há có thể tự tiện xông vào?
Tuyết nhi nhướng mày.
- Người ngoài? Ta là người ngoài?
Lục gia xoay người nhìn nhị nữ từ trên xuống dưới, thản nhiên nói:
- Ở trước mặt ta, hai người các ngươi thật sự không có tư cách nói lời này, hai người các ngươi nhớ kĩ, bắt đầu từ hôm nay, ta chính là chủ nhân của nơi này. Nếu chọc cho ta mất hứng, ta sẽ giúp đại nhân các ngươi đổi hai thị nữ khác.
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, tự mình đi tìm, dù sao nàng cũng phải đi xem từng căn phòng ở nơi này, xem như bù đắp những hụt hẫng trong lòng.
Người này là người nào chứ, khẩu khí lớn như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự là phu nhân tương lai? Nhị nữ kinh hãi, thấy nàng xông vào lung tung, lại vội vàng đi ngăn cản.
Ai ngờ Yến Bắc Hồng đặt chén trà xuống, thở dài nói:
- Hai người các ngươi cũng đừng tìm phiền toái, để nàng đi đi, cho dù nàng thiêu hủy tẩm cung này, đại nhân các ngươi cũng không tức giận đâu.
Nhị nữ nhìn nhau, tiến nhanh lên, không hỏi rõ ràng cũng không được, Thiên nhi hành lễ nói:
- Yến đại nhân, nàng ta rút cuộc là người nào? Chẳng lẽ là phu nhân tương lai của đại nhân nhà ta, nếu không tại sao lại xưng là chủ nhân của nơi này?
Yến Bắc Hồng hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ hai người các ngươi không biết đại nhân các ngươi từng có thân nhân khi ở giới thế tục?
Trong nháy mắt nhị nữ trợn trừng mắt, chuyện này bọn họ từng nghe Miêu Nghị đề cập tới, nói là hắn từng có đệ đệ muội muội, chẳng qua Miêu Nghị cũng không tiết lộ hướng đi của đệ đệ muội muội, vị Lục gia kia rõ ràng là nữ giả nam... Sau khi ngẩn ra, hai người tựa hồ nhất tề đồng thanh nói:
- Nàng là muội muội của đại nhân?
Nếu hai người không biết, Yến Bắc Hồng cũng không nói, thấy hai người biết chuyện, hắn tự nhiên khẽ gật đầu nói:
- Hiện tại hai người các ngươi đã hiểu chưa, nàng thật sự có thể nói là chủ nhân của nơi này.
Thiên nhi, Tuyết nhi lập tức luống cuống, vội vàng xách váy lên chạy đi, đừng làm vị chủ tử này thật sự đổi hai người đi.
Sau khi để Lục gia đi loạn một hồi, hai người quy củ hành lễ nói:
- Hầu gái bái kiến Lục gia!
Lúc này Lục gia chỉ vào hỏi chỗ nào, hai người đều nhất loạt giới thiệu chỗ đó.
Sau khi đi tới phòng ngủ của Miêu Nghị, Lục gia đi tới bên cạnh giường gấm, đưa tay cầm đống chăn đệm nhìn qua, nói:
- Chăn đệm quá cứng, đổi đi, đổi thành tuyết nhung...
Tiếp theo không biết nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi:
- Bình thường hai người các ngươi hầu hạ giấc ngủ cho đại nhân sao?
Nhị nữ không ngờ nàng lại hỏi cái này, gương mặt ửng đỏ, xấu hổ gật đầu.
- Vậy cũng không cần đổi, để cho đại nhân các ngươi cố dùng đi. Lục gia hừ lạnh một tiếng, thuận tay đặt bộ chăn đệm xuống.
Nhị nữ không biết nói gì, chuyện này cũng quá đả kích người, tại sao chúng ta hầu hạ giấc ngủ cho đại nhân lại không cần đổi? Tuyết nhung là vật gì? Không được, lần sau nhất định phải thay.
---------------