Miêu Nghị không búi tóc, để tóc tung bay trên đầu vai, dựa trên giường uống rượu, mỗi ngày nhìn một đám giai nhân thướt tha ca múa mừng cảnh thái bình, mỗi ngày cưng chiều thân thể mềm mại của Thiên nhi, Tuyết nhi, tiêu dao sống qua ngày, tựa hồ ngoảnh mặt làm ngơ với lời đồn của ngoại giới.
Nhưng hắn càng như vậy, Thiên nhi, Tuyết nhi càng có thể cảm nhận được tâm tình của hắn không tốt, chỉ có thể dâng lên hầu hạ dịu dàng vô tận.
Thật ra Miêu Nghị không quan tâm đến người bên ngoài chửi bới mình như thế nào, tâm tình sở dĩ không tốt là vì hắn để tâm đến những người hắn để ý sẽ nghĩ về mình như thế nào.
Cứ như vậy mỗi năm nghênh đón danh nhơ cuồn cuộn một lần, tâm tình Miêu Nghị cũng từ từ điều chỉnh, nghe nhiều tự nhiên thành thói quen.
Giao nộp thu hoạch phía dưới rất thuận lợi, người ở dưới đều đang đợi biến hóa nhân sự của quan mới tiền nhiệm, nhưng Miêu Nghị tựa hồ không làm bất kỳ điều chỉnh gì, tiếp tục duy trì, mọi người cũng không biết hắn đang kéo dài cái gì.
Sau khi Trấn Nhâm điện và Trấn Quý điện giao nộp đủ thu hoạch, Miêu Nghị dẫn theo Tây Môn Nhạn đến Mộc Hành cung.
Sau khi tới đây, có cung nữ dẫn Tây Môn Nhạn đến sương phòng đợi lệnh, còn Miêu Nghị thì đến hậu cung bái kiến cung chủ Trình Ngạo Phương, nộp lên trên thu hoạch trong năm.
Sau khi giao nhận thu hoạch cho Tinh cô cô và Vũ cô cô, Trình Ngạo Phương dọn chỗ, để Vũ cô cô lên trà. - Gần đây lời đồn đãi phía ngoài có liên quan đến ngươi tựa hồ rất nhiều!
Trình Ngạo Phương ngồi phía trên, hứng thú nhìn hắn.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Ty chức coi như nổi tiếng khắp thiên hạ rồi.
- Nổi tiếng khắp thiên hạ... Trình Ngạo Phương cười ha hả:
- Ngươi tức giận sao?
- Ty chức không tức giận. Nổi danh sớm càng tốt, thiên hạ không biết bao nhiêu người hâm mộ ta, nói người của ta cũng đang ghen tỵ ta.
Miêu Nghị tự giễu một câu.
Trình Ngạo Phương thú vị nói:
- Sắp tới điện chủ các lộ muốn hộ tống bổn cung đến Đô thành giao nộp thu hoạch. Ngươi có đi hay không? Nếu cảm thấy khó xử, bổn cung sẽ đồng ý cho ngươi nghỉ.
Miêu Nghị dường như xem thường nói:
- Đi! Tại sao không đi? Không đi người khác còn tưởng rằng ty chức có tật giật mình.
Trình Ngạo Phương gật đầu cười, sau khi đưa mắt nhìn Miêu Nghị cáo lui về sau, bắt chéo hai chân, cười nói với người đứng bên cạnh:
- Những tên phía dưới cũng vì bổn cung phong hắn đứng đầu hai điện kiêm hành tẩu mà cảm thấy trong lòng không thoải mái, cộng thêm chuyện ‘Miêu tặc’ nhô ra, một phen chê cười sợ là không tránh được.
Tình cô cô đứng bên cạnh, không khỏi lo lắng nói:
- Bọn họ tụ lại với nhau sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Bản thân ta muốn xem hắn xử trí như thế nào!
Trình Ngạo Phương bưng chén trà từ từ thưởng thức, lạnh nhạt nói:
- Vị trí ta có thể cho hắn, nhưng có thể giữ được vị trí đó hay không, còn phải xem bản thân như thế nào. Nếu như ngay cả cửa này hắn cũng không qua được, vị trí ở Trấn Nhâm điện và Trấn Quý điện sợ là sẽ bị người khác nhòm ngó. Nếu như ngay cả ở Mộc Hành cung cũng đứng vững chân không được, bổn cung dùng hắn có ích lợi gì? Bổn cung có cần thiết vì một tên phế vật vô dụng mà chọc cho một đám người phía dưới có ý kiến với bổn cung hay không?
Tình cô cô và Vũ cô cô đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Không ngoài dự liệu, dưới sự hướng dẫn của một cung nữ, Miêu Nghị được dẫn tới sương phòng phía sau. Kết quả còn chưa đi đến cửa phòng đã nghe thấy một tiếng “Miêu tặc" cực kỳ chói tai, đồng thời kèm theo một trận cười ha ha.
Cung nữ cẩn thận lặng lẽ nhìn trộm Miêu Nghị, chỉ thấy chân mày Miêu Nghị cau lại, đi đến cửa sương phòng, mắt lạnh quét qua đám người bên trong, bình thản nói:
- Không biết vừa rồi là vị nào nói xấu bổn tọa?
Bên trong phòng chỉ riêng điện chủ hai cung đã có mười hai mười ba người, cộng thêm hai gã hành tẩu của mỗi điện chủ, tổng cộng có ba bốn mươi tên tu sĩ Hồng Liên hoặc ngồi hoặc đứng trong phòng.
Thấy Miêu Nghị hiện thân ở cửa, bên trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh. Người nên uống trà thì uống trà, người nên xoay người sang chỗ khác thì xoay sang chỗ khác, làm như không có chuyện gì phát sinh. Mặc dù Miêu Nghị là điện chủ kiêm hành tẩu hai điện, nhưng căn bản không thể điều khiển mọi người, cộng thêm tu vi mới là Hồng Liên nhất phẩm, vì vậy không ai để hắn vào trong mắt.
Trọng điểm là, hắn là một kẻ từ chỗ khác chui ra, lại gánh nhiều chức vụ như vậy, thử hỏi những kẻ đi theo Trình Ngạo Phương bán mạng nhiều năm như vậy làm sao chịu nổi, chẳng lẽ là chúng ta vô năng? Mọi người không nói chính là đã nể mặt hắn lắm rồi.
Chỉ thấy sắc mặt Tây Môn Nhạn đang ngồi trong một chiếc bàn lớn phía góc phòng, thật sự không dễ nhìn, có thể thấy được vừa rồi hắn đã nghe được không ít những lời không dễ nghe.
- Tây Môn Nhạn!
Miêu Nghị chắp tay đứng ở cửa bình thản gọi thuộc hạ. - Có! Tây Môn Nhạn đi tới hành lễ.
Miêu Nghị liếc mắt nhìn hắn:
- Vừa rồi là người nào nhục mạ bổn tọa?
Tây Môn Nhạn có chút do dự.
- Sao?
Miêu Nghị hừ một tiếng chất vấn, lạnh lùng nói:
- Ta hỏi ngươi một lần nữa, người nào nhục mạ bổn tọa, chỉ ra cho bổn tọa.
Tây Môn Nhạn không thể làm gì khác hơn là đưa tay chỉ hướng một tráng hán cao lớn, Miêu Nghị thuận thế nhìn lại, chỉ thấy người đó bưng chén trà, vắt hai chân lên ghế, đang hé nắp chén trà, nhìn nước trà bên trong, đầu quay trái quay phải, giống như đang soi gương, bộ dạng ngoảnh mặt làm ngơ.
Miêu Nghị nghiêng đầu, đưa tay vẫy một cung nữ đang đứng chờ ngoài cửa, sau khi cung nữ kia đi tới hành lễ hỏi:
- Miêu điện chủ có gì phân phó?
Miêu Nghị nhắc nhở:
- Bổn tọa kiêm hành tẩu Mộc Hành cung, không ai nói cho ngươi biết sao?
Cung nữ sửng sốt, chợt sửa lời nói:
- Không biết Miêu hành tẩu có gì phân phó?
Miêu Nghị giơ tay lên chỉ hướng tráng hán kia:
- Người không biết tôn ti trên dưới kia là ai?
Lời này vừa nói ra, không ít người nhìn nhau lộ ra nụ cười thú vị, vị tráng hán kia cũng không thể giả bộ làm ngơ được nữa, ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn Miêu Nghị. Cung nữ kia do dự một lát, yếu ớt trả lời:
- Khởi bẩm hành tẩu, là điện chủ Trấn Mậu điện Mã Vị Hàn.
Miêu Nghị phất phất tay kêu nàng lui ra, ánh mắt chợt quăng đến trên người Mã Vị Hàn, lạnh nhạt nói:
- Mã Vị Hàn.
Mã Vị Hàn mắt lạnh nói:
- Không biết Miêu hành tẩu gọi tại hạ có chuyện gì?
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Bổn hành tẩu vừa rồi hỏi ngươi, ngươi lại ngồi kia thờ ơ, chẳng lẻ không đặt tôn ti trên dưới của Mộc Hành cung vào trong mắt? Hay là bổn tọa mới đến không biết Mộc Hành cung có quy củ có thể coi rẻ quan trên?
Khóe miệng Mã Vị Hàn khẽ giật một cái, cái mũ này quá lớn, hắn chống không nổi, chỉ có thể đặt chén trà xuống, đứng dậy, chậm chạp đi tới trước mặt Miêu Nghị ôm quyền, đầu nghiêng về một bên nói:
- Mã Vị Hàn bái kiến hành tẩu, không biết hành tẩu có gì chỉ giáo?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói: - Bổn tọa mới đến, chưa nói tới chỉ giáo cái gì, chỉ muốn hỏi một câu vừa rồi vì sao ngươi lại nhục mạ bổn tọa?
---------------