Phi Thiên

Chương 580-2: Thịt nằm trên thớt? (2)

Lời này vừa nói ra, hai vị Hành tẩu có thể nói là ánh mắt sáng lên. Nếu quả thật là nói như vậy, vậy đúng là đại lễ rồi, vậy còn cần nói chuyện với Nhật Hành cung cái rắm gì nữa, còn cần phân chia với Nhật Hành cung của ngươi nữa sao? Chúng ta một nhà ăn hết rồi.

Trình Ngạo Phương ít nhiều có chút kinh ngạc, hỏi:

- Lời này là thật chứ?

- Đương nhiên không phải nói sạo, nếu không tại hạ nào dám đi tới tặng quà!

Miêu Nghị lớn tiếng nói:

- Đào cung chủ quyết định cúi đầu xưng thần với Trình cung chủ, chỉ lưu lại quyền tự trị, hàng năm dâng lên một nửa ích lợi của Thủy Hành cung làm lễ triều cống!

Ba người đang âm thầm vui mừng, vừa nghe lời này gương mặt cơ hồ không hẹn mà cùng trầm xuống. Chỉ giao ra một nửa ích lợi, còn bảo lưu lại quyền tự trị. Vậy còn không bằng chúng ta nói chuyện với Nhật Hành cung, hoàn toàn lấy đi một nửa còn lại, mà còn muốn quyền tự trị sao?

Thượng Lưu Hoan hỏi:

- Vị Miêu điện chủ này, ngươi là đang đùa với chúng ta, hay là thật không biết thế cục trước mắt?

Miêu Nghị trả lời:

- Đương nhiên là biết, chúng ta biết Mộc Hành cung đang đàm phán chuyện phân chia Thủy Hành cung cùng Nhật Hành cung. Nếu không phải như thế, chúng ta há sẽ chủ động chạy tới dâng lên đại lễ. Chỉ vì chúng ta biết khó có thể chống lại cùng hai nhà, cho nên đi tới nói chuyện kết minh cùng Mộc Hành cung.

- Kết minh?

Trang Hữu Văn khinh thường nói:


- Thịt để ở trên thớt, chúng ta muốn chém thế nào thì chém, các ngươi lấy cái gì kết minh cùng chúng ta? Một nửa ích lợi của Thủy Hành cung hả? Buồn cười! Chúng ta tự đi lấy là được, thậm chí lấy còn nhiều hơn, lại còn muốn bảo lưu lại quyền tự trị, thật là người ngu nói chuyện hoang đường!

- Thịt ở trên thớt sao?

Đề tài đã dẫn đến mức chính thức đàm phán, cũng không phải là lúc chịu nhịn nhục nhượng bộ, Miêu Nghị hừ hừ cười lạnh nói:

- Trang Hành tẩu, khẩu khí của ngươi không khỏi cũng quá lớn một chút rồi. Thủy Hành cung dù gì thì cũng còn có 13 vạn nhân mã, gần năm mươi tên Hồng Liên tu sĩ. Lực lượng cường đại như vậy, ai dám nói là thịt trên thớt muốn chém thì chém? Nói một câu khó nghe thì, chúng ta nếu như không chịu thúc thủ chịu trói, người nào cũng đừng nghĩ diệt được chúng ta!

Thượng Lưu Hoan gương mặt châm chọc nói:

- Khẩu khí không nhỏ, dám ở chỗ này dùng miệng lưỡi lợi hại, ta xem ngươi là sống không nhịn được phiền rồi.

Miêu Nghị liếc xéo nói:

- Tu vi của tại hạ mặc dù không như mấy vị, có thể cũng không phải lớn lên trong sợ hãi! Trong 18 vạn tu sĩ của Tinh Túc Hải Kham Loạn hội, tại hạ coi như là giết người vô số tới lui tự nhiên. Đã từng trải cảm giác ngủ qua đêm trên đống người chết, tắm qua sông đầy máu, cùng sóng vai giết qua địch với Tiên Thánh đệ tử, xưng qua huynh gọi qua đệ với cùng cháu nội của Ma thánh, từng liều mạng đánh với cháu ngoại của Yêu thánh. Ở trong Tinh tú hành cung, từng giúp Phục Thanh quét rác, được xướng qua danh ở Ngọc Đô Phong kim điện. Thiên lao của đô thành ta cũng ngồi qua rồi. Lục Thánh đệ tử tại hạ coi như đã từng quen biết. Quân sứ thấy ta cũng chưa từng uy hiếp qua như vậy. Xem ra quân sử sánh với Thượng Hành tẩu còn có chỗ không bằng đó nha!

Một lô một lốc những điều này được nói ra như trả bài khiến cho ba người đối phương nghe mà hết sửng tới sốt. Tiểu tử này thiệt hay là giả vậy?

Triệu Phi ở một bên thờ ơ lạnh nhạt nhưng ít nhiều có chút không nói nên lời. Lại tới nữa rồi, tới cái ngữ này nữa rồi, nghe Đào Thanh Ly nói về chuyện này, xem ra đích thật là sự thật.

Trang Hữu Văn nói:

- Nếu ngươi tin tưởng 13 vạn nhân mã của Thủy Hành cung các ngươi như vậy, vạy còn có cái gì hay để nói nữa. Quay đầu lại thử một chút liền biết chúng ta có thể ăn được hay không chứ gì? Đến lúc đó lão phu tự tay bắt ngươi nuốt lại những lời mà ngươi vừa mới nói!


- Nếu đã như vậy, thật sự không có gì đáng nói. Vốn dĩ muốn cùng Mộc Hành cung liên thủ, mang địa bàn của Nhật Hành cung làm đại lễ đưa cho Mộc Hành cung. Nếu Mộc Hành cung nhìn không thuận mắt, vậy chúng ta đi tìm Nhật Hành cung nói chuyện là được. Ta cũng muốn nhìn xem thử 13 vạn nhân mã của Thủy Hành cung trực tiếp đánh giết vào Mộc Hành cung, có thể trợ giúp Nhật Hành cung chiếm lấy Mộc Hành cung hay không? Ta cũng muốn nhìn xem thử 13 vạn nhân mã của Thủy Hành cung có phải thịt trên thớt hay không? Xem ai có bản lãnh ăn hết chúng!

Miêu Nghị chắp tay trầm giọng nói:

- Lần này hảo tâm của chúng ta bị xem như là lòng dê ruột chó rồi, xin lỗi đã quấy rầy! Chúng ta gặp lại trên chiến trường phân cao thấp, không đáng tranh tài miệng lưỡi ở chỗ này!

Miêu Nghi xoay người phất tay nói với Triệu Phi:

- Đi!

Tình huống gì thế?

Trước mặt nghe còn không có gì, lời sau đó khiến Trình Ngạo Phương cùng hai vị Hành tẩu đột nhiên sợ hết hồn hết vía, có thể nói là có chút bối rối. Rõ ràng là Thủy Hành cung sắp bị tai ương ngập đầu, nơi này đang thương lượng làm sao hái trái, sao đột nhiên biến thành Mộc Hành cung phải xui xẻo chứ?

- Các ngươi đang ở trong địa phương của bổn cung, ai cho phép các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!

Bốp! Trình Ngạo Phương đột nhiên vỗ bàn, quát lên một tiếng.

Lời nói cũng không giải nghĩa cho rõ ràng, sao có thể để cho người đi. Ngặt nổi bà ta không thể nào tự hạ thân phận cầu xin hai người Miêu Nghị ở lại, chỉ có thể sử dụng phương thức này.

Bước chân của hai người đi ra cửa chợt dừng lại, đồng loạt nghiêng đầu nhìn nhau. Hai người đương nhiên không phải thật sự muốn đi, người ta nếu như cấp cho nấc thang, vậy thì cứ theo bậc thang đó mà leo xuống vậy.

Cả hai song song xoay người lại, Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Trình cung chủ có gì chỉ giáo?

Hắn sở dĩ ngay từ đầu không đề cập chuyện mang đại lễ đến Nhật Hành cung, là không muốn để cho người ta vừa nhìn thấy mặt đã biết cái bệ của mình. Nếu không, khi để cho người ta nắm lấy lá bài tẩy của mình rồi, tiến hành chặn đường lui ở khắp mọi nơi, được voi đòi tiên. Bên mình vốn không còn đường lui nào, chỉ đành nghĩ biện pháp tận lực đưa địa vị lên ngang bằng song phương, tránh bị người ta đè bẹp về mặt khí thế, do bên mình dẫn đường đi mới có thể nói chuyện được.

Trình Ngạo Phương đương nhiên cũng thuận theo bậc thang mà xuống đài, trực tiếp hô đánh hô giết thì cũng dễ dàng, giết hai người này càng dễ dàng hơn, nhưng chuyện này không có biện pháp gì đàm phán nữa. Bà ta bước thong thả đi tới:

- Dám càn rỡ ở trước mặt bổn cung, vốn muốn dùng chính pháp đối với hai người các ngươi, nhưng nễ mặt mũi của Trương Thiên Tiếu cung chủ của Nguyệt Hành cung, bổn cung hôm nay liền tha cho các ngươi một lần. Bổn cung chỉ muốn báo cho các ngươi biết, không phải bổn cung coi thường nhân mã của Thủy Hành cung các ngươi. Nhân mã của Thủy Hành cung có phải là không chịu nổi một trận đánh hay không thì trong lòng các ngươi hiểu rõ hơn ai hết. Một đám người ô hợp mà còn muốn tấn công Mộc Hành cung của ta, các ngươi tự hỏi lòng, có cái lá gan đó hay không?

---------------