Phi Thiên

Chương 569-1: Lấy không được hạt châu màu xanh thẫm (1)

Trong điện, Đào bà bà vẫn khẽ cúi đầu khoanh chân ngồi trên bảo tọa cung chủ, không biết trên trời có linh thiêng nhìn thấy màn trước mắt hay khhoong... Cùng lúc này, nhân mã của hai lộ Trấn Ất điện và Trấn Bính điện tụ họp đã thừa dịp ban đêm trực tiếp đánh vào cảnh nội Trấn Giáp điện, một đám cừu làm sao chống đỡ được nhân mã Triệu Không và Tư Không Vô Úy đã dạy dỗ từ lâu, phần lớn đầu hàng. Thân tín của Hậu Phong cắm rễ nhiều năm tức thì bị huyết tẩy, một tên cũng không để lại, giết sạch sẽ... Sau khi chuyện này báo lên cho Thần Lộ Quân Sử, bên phía Ngọc Đô Phong cũng không có bất kỳ đáp lại.

Tuân theo ý tứ của Tiên Thánh Mục Phàm Quân, Đào Thanh Ly đích thân đưa di thể của Đào bà bà đến Thiên Ngoại Thiên an táng.

Đợi Đào Thanh Ly từ Thiên Ngoại Thiên trở về, Triệu Không và Tư Không Vô Úy vội vàng chạy tới Thủy Hành cung gặp mặt.

Phía trước vách núi dựng đứng, Triệu Không hỏi:

- Tiên Thánh có nhắc tới chuyện cho ngươi chính thức tiếp chưởng Thủy Hành cung hay không?

Đào Thanh Ly cắn môi nói:

- Thánh tôn chỉ nói cố gắng trấn an trật tự, không đề cập đến chuyện tiếp chưởng Thủy Hành cung, chỉ nói nếu Thủy Hành cung không duy trì được hòa hợp, có thể đến Thiên Ngoại Thiên đợi thánh giá, còn ta lại không nói đến chuyện này!

Hai người cả kinh, Tư Không Vô Úy nói:

- Tiên Thánh không phải đã đáp ứng Đào bà bà cho ngươi tiếp nhận sao?

- Là có chút quá mức...!

Đào Thanh Ly cắn răng nói:

- Có thể là trong lúc nhất thời không nghĩ đến.

Tư Không Vô Úy tức giận nói:

- Ngươi đích thân đưa di thể của Lão cung chủ đến, ngươi cũng xuất hiện trước mắt nàng ta rồi, há có thể không nghĩ đến?

Đào Thanh Ly im lặng không nói...

Ba tháng sau, Thần Lộ Quân Sử cho Nhạc Thiên Ba mới triệu Đào Thanh Ly đến Ngọc Đô Phong ra mắt, chính thức truyền đạt pháp chỉ bổ nhiệm Đào Thanh Ly làm cung chủ Thủy Hành cung.

Nhạc Thiên Ba cũng nói rõ, đây là thiên ân của Thánh Tôn ... Chẳng qua thiên ân này tới quá muộn!


Ở khách sạn Phong Vân, Miêu Nghị nhận được tin tức liền lập tức thất kinh, nhất thời ngồi không yên, tay cầm ngọc điệp, đi tới đi lui trong phòng.

Miêu Nghị có thể nói là ngửa mặt lên trời, thở dài một tiếng:

- Thủy Hành cung phiền toái rồi! Thủy Vân phủ gặp nguy hiểm rồi!

Đào bà bà qua đời, Mục Phàm Quân phái đại đồ đệ của mình đến tế bái, lại an táng di thể của Đào bà bà ở Thiên Ngoại Thiên, còn bổ nhiệm cháu gái Đào bà bà thu dưỡng kế nhiệm địa vị cung chủ, ưu đãi và an ủi cựu thần như thế có thể nói làm cho người ta rất cảm kích.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, mấy tháng chậm chạp mới bất ngờ bổ nhiệm, bất kể là quên mất, trong lúc nhất thời không nhớ ra được, hay là cố ý làm như vậy, cũng mơ hồ thả ra phía ngoài một tin tức, chính là Đào Thanh Ly và Đào bà bà vẫn có sự chênh lệch, ít nhất trong suy nghĩ của Tiên Thánh Mục Phàm Quân, Đào Thanh Ly không quan trọng như vậy!

Miêu Nghị thậm chí cũng có thể đoán được, tại sao Mục Phàm Quân phải làm như vậy. Đào bà bà là lão tỷ muội đi theo Mục Phàm Quân, Đào bà bà chiếm vị trí cung chủ đó, người khác cũng không thể nói gì, dù sao bọn họ cũng phải nể mặt Mục Phàm Quân. Nhưng Đào Thanh Ly không giống như vậy, nàng chỉ là cháu gái được Đào bà bà thu dưỡng, kinh nghiệm còn ít, tu vi lại thấp, cũng không có tư cách cậy già lên mặt như Đào bà bà. Nếu Mục Phàm Quân ngang ngược, lướt qua ý kiến phía dưới, trực tiếp an bài, chỉ sợ trong lòng rất nhiều người cũng sẽ mất hứng.

Chẳng qua vì ban đầu đã hứa với Đào bà bà, Mục Phàm Quân cũng không thích đổi ý, ám hiệu Đào Thanh Ly đến Thiên Ngoại Thiên thị giá thật ra chính là muốn kêu Đào Thanh Ly thức thời buông tha chỗ lợi ích này, chẳng khác gì kêu Đào Thanh Ly tự rút lui, coi như là cho Đào bà bà một công đạo.

Mấy tháng chậm chạp không bổ nhiệm, chắc chắn là thấy Đào Thanh Ly không thức thời, đang ép Đào Thanh Ly biết khó mà lui, buông tay!

Đào Thanh Ly còn có đường lui, nhưng những người khác của Thủy Hành cung phải làm sao bây giờ? Người của Miêu Nghị ở Thủy Vân phủ phải làm sao? Một đám chung quanh như lang như hổ, ngửi được cơ hội này sao có thể dễ dàng bỏ qua, chuyện này thật sự là phiền toái lớn rồi!

Miêu Nghị không thể mặc kệ sống chết người của Thủy Vân phủ!

Bước ra khỏi phòng, hắn bất ngờ xuất hiện phía trước căn phòng nhỏ trên sân thượng vào thời gian buổi trưa, gõ cánh cửa:

- Lão bản nương!

- Vào đi!

Thanh âm của Lão bản nương truyền ra, chốt cửa cũng tự động nhảy ra.

Lão bản nương khoanh chân ngồi trên giường, nhìn thấy Miêu Nghị đi vào ít nhiều có chút kỳ quái, Miêu Nghị đứng lặng yên nhìn nàng, trong ánh mắt có vẻ băn khoăn, bứt rứt.

Ánh mắt như vậy nhìn mình, khiến Lão bản nương bất giác không thấy tự nhiên, thả hai chân xuống giường, đứng lên, cười dài hỏi:

- Sao vậy?


Miêu Nghị do dự trong chốc lát, cuối cùng khó nhọc nói:

- Ta phải đi.

Nụ cười trên mặt Lão bản nương trong nháy mắt biến mất:

- Đi đâu?

- Trở về!

Lời này vừa ra khỏi miệng, cũng không lề mề nói tiếp:

- Trở về Thủy Vân phủ của ta.

- Trở về làm gì? Tiên quốc gọi ngươi về sao?

- Không phải, vẫn là chuyện lần trước, chuyện ta lo lắng nhất vẫn xuất hiện...

Chuyện Đào bà bà qua đời, lần trước Miêu Nghị đã nói với nàng rồi, nhưng bây giờ lại phân tích thế cục Thủy Hành cung sắp sửa gặp phải cho nàng nghe.

Lão bản nương ngồi bên cạnh bàn trà, chống cằm lên cánh tay, lẳng lặng nhìn Miêu Nghị đi tới đi lui, trầm bồng trình bày.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Miêu Nghị tiến vào một loại trạng thái khác, khắp người hắn toát ra một loại khác phong phạm khác biệt. Loại phong phạm này trước đây nàng chưa bao giờ nhìn thấy trên người Miêu tiểu nhị cả ngày xách nước tắm cho nàng, giống như hổ lang ngửi được máu tanh, lộ ra khí thế chư hầu một phương. Ý nghĩ này ngày càng hiện ra rõ ràng trong đầu nàng. Thái độ chân thật làm ánh mắt của nàng lộ ra thần sắc si mê, đây mới là phương diện làm nàng cảm thấy kiên định, Ngưu Nhị lén lén lút lút luôn làm cho người ta có một loại cảm giác không yên lòng, giống như một tên trộm chạy tới trộm đồ.

Lúc này nàng mới cảm giác được, năng lực thích ứng của người này thật sự rất mạnh, ở thân phận gì là có thể thích ứng với dạng hoàn cảnh đó.

Nghe xong Miêu Nghị phân tích. Lão bản nương đứng lên, hỏi:

- Ngươi nói ngươi muốn dẫn ta rời đi đúng không? Ngươi cũng nói đây là nơi hẻo lánh, cứt chim cũng không có; có phải ngươi vẫn rất chán nơi này?

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, nếu không phải hoàn cảnh quá hung hiểm, thật ra ta rất thích nơi này. Nơi này không có phân chia tôn ti trên dưới nghiêm khắc của triều đình, ta thích không khí ngang hàng, bình đăng của nơi này. Nếu không ta cũng sẽ không có cơ hội cùng ngồi uống rượu với ngươi, lại càng không có những chuyện phía sau phát sinh.

Chuyện phía sau dĩ nhiên là chỉ chuyện hắn ngủ với nàng! Lão bản nương vừa lộ ra sắc thái quyến rũ xem thường, vừa mơ hồ tiếc nuối nói:

- Thật sự muốn đi sao. Không đi không được sao?

- Ta không nỡ rời bỏ ngươi!

Miêu Nghị cười khổ.

---------------