Miêu Nghị yên lặng một lát, sau đó thử hỏi:
- Ngươi đang lo lắng chuyện của Phong Huyền?
Nói hắn hoàn toàn không để ý đến chuyện của Phong Huyền là giả! Hai người làm như vậy danh bất chính, ngôn bất thuận! Lão bản nương sợ hắn suy nghĩ nhiều, hơi có vẻ khẩn trương nói:
- Không nói gạt ngươi, năm đó Phong Huyền mấy lần cũng từng muốn thân thể của ta, nhưng lúc đó tình huống rất loạn, ta thật sự không muốn quá qua loa, không muốn lén lút ở cùng hắn, vẫn kiên trì không cho hắn, nhưng hôm nay ta lại nguyện ý cho ngươi, chân chính trở thành nữ nhân của ngươi, cho dù Phong Huyền ra ngoài, ta và hắn cũng không thể ở bên nhau, ngươi không tin ta sao? - Nếu nữ nhân bỏ ra năm vạn năm giữ thân như ngọc, còn không thể tin thì trên cõi đời này cũng không còn ai có thể tin được, ta hứa với ngươi, ta sẽ giải quyết tất cả buồn phiền của ngươi, đường đường chính chính dẫn ngươi khỏi nơi này, không cần phải lén lén lút lút!
Miêu Nghị đưa ra hứa hẹn.
Lão bản nương tràn đầy cảm động, hai cánh tay ôm cổ của hắn, kiễng mũi chân, đôi môi anh đào lại chủ động hôn vào môi hắn.
Miêu Nghị cũng không biết tại sao, trên thực tế hắn đã ở cùng với mấy nữ nhân, nhưng Lão bản nương cho hắn một cảm giác rất khác biệt, hắn rất thích ngủi mùi thơm của cơ thể trên người nàng..., chuyện này chưa từng xảy ra trong các quan hệ trước đó. Tư thái liêu nhân, quyến rũ của nàng, hắn cũng rất thích. Bộ dạng nàng ngồi dưới trời chiều uống rượu, trong hào sảng lộ ra vẻ quyến rũ. Hắn rất thích nhìn thấy, thỉnh thoảng còn nhìn đến thất thần. Tính cách của nàng, khí chất của nàng, cử chỉ lời nói của nàng...
Nói tóm lại là tất cả những gì thuộc về nàng đều hợp khẩu vị của hắn. Lúc trước hắn cũng không ý thức được đó là một loại tình cảm đặc biệt, chỉ biết là mỗi ngày xách nước tắm cho nàng, hắn không cảm thấy tổn hại tôn nghiêm nam nhân của mình, cho đến tối hôm qua xảy ra chuyện không nên đã xảy ra, phát hiện mình là người nam nhân đầu tiên đoạt lấy sự trong trắng của nàng.
Trong nháy mắt đó, hắn đột nhiên phát hiện hắn hoàn toàn không có tiếc nuối gì cả, tóm lại tất cả đều xảy ra rất tự nhiên. Đây chính là nữ nhân mà hắn muốn. Không phải loại cảm giác muốn thành thân mà cầu hôn với nữ nhi nhà họ Lý bán đậu hũ ở đối diện, không phải là cảm giác thèm thuồng Hồng Trần tiên tử xinh đẹp trước kia..., không phải là loại tình cảm đối với Thiên Nhi, Tuyết Nhi. Không phải cảm giác đối với Thích Tú Hồng, mà là một loại cảm giác tất cả thế giới trước mặt đều rộng mở trong sáng, ở trong sương mù mờ mịt khó hiểu hồi lâu đột nhiên xuất hiện một người mình muốn dắt tay, cảm giác tất cả đều rất hợp tình lý.
Trong khoảnh khắc đó hắn đã biết. Suốt đời này hắn sẽ không buông tha nữ nhân này, nàng chính là một phần trong cơ thể hắn, hắn rốt cuộc tìm được rồi!
Miêu Nghị có chút si mê mùi thơm cơ thể của nàng, si mê thân thể của nàng, đôi môi của nàng vừa hôn liền khiến hắn dễ dàng động tình, lại ôm sát nàng giống như sói đói, hắn chưa bao giờ si mê một nữ nhân nào như vậy.
Lão bản nương bị hắn hành hạ có chút không thở nổi, túm lấy cánh tay hắn đang muốn cởi y phục của mình, đẩy hắn ra. Đôi mắt sáng long lanh cắn môi nói:
- Thời gian không còn sớm, nếu ta không ra ngoài sẽ làm cho người ta hoài nghi. Sau khi ta ra ngoài, ngươi hãy rời đi.
Nói xong, nàng dùng sức đẩy hắn ra.
Nếu nàng đã không nguyện ý, dựa vào tu vi của Miêu Nghị muốn cứng rắn ép buộc nàng chắc chắn không được, Miêu Nghị nhìn nàng cười khổ.
Lão bản nương vội vàng sửa sang lại y phục, có chút ít khó khăn đi tới trước gương, tay theo bản năng che bụng.
Miêu Nghị giống như hiểu ra, cười lên, hỏi:
- Chỗ này của ta còn có Tinh Hoa tiên thảo, ngươi có muốn sử dụng hay không?
Lão bản nương quay đầu lại, tàn nhẫn liếc hắn một cái, còn không phải là cái tên chết tiệt nhà người gây sự, tối hôm qua nói không được còn gắng hành hạ, hôm nay còn dám nói mát.
Nhưng tối hôm qua thật giống như nằm mơ, nàng không có gì phải oán hận. Quay đầu lại nhìn gương, nhanh chóng sửa sang lại tóc của mình, sau khi sửa sang lại thỏa đáng, lại phát hiện Miêu Nghị kéo bồn tắm của nàng ra ngoài, đổ nước từ một nhẫn trữ vật ra ngoài, không khỏi hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
Miêu Nghị đưa tay vào trong nước làm phép, nghiêng đầu nhìn nàng cười nói:
- Bộ dạng này của ngươi còn có thể ra ngoài gặp người sao? Cần gì hành hạ chính mình, gột rửa nghỉ ngơi đi, dù sao mỗi lần ngươi từ bên ngoài trở về cũng sẽ đóng cửa say rượu mấy ngày, lần này cứ theo lẽ thường mà làm đi, không ai hoài nghi gì đâu, ngươi đột nhiên chạy ra, người khác mới thật sự cảm thấy kỳ quái đấy.
Nói vậy cũng có đạo lý, Lão bản nương khẽ vuốt cằm, nhưng có chút do dự nói:
- Vậy ngươi...
- Ta lén chuồn đi là được.
Miêu Nghị quay đầu lại bổ sung thêm một câu:
- Buổi tối ta lại lén đến ở cùng ngươi được không?
Lão bản nương lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt có chút vô lực nói:
- Đừng làm như vậy có được không? Ngươi không biết giữa ta và Phong Huyền đã trải qua cái gì, ngươi đã hứa với ta rồi, lại đổi ý nhanh như vậy, ta sợ! Ta thật sự không muốn lén lút, làm như vậy ta có cảm giác hổ thẹn với Phong Huyền, ta đã cho ngươi chút thời gian, vậy ngươi cũng cho ta chút thời gian đi, ta đã hứa đời này làm nữ nhân của ngươi, ngươi cũng tuân thủ hứa hẹn có một ngày đường đường chính chính dẫn ta đi, đừng lén lén lút lút, có được không?
Miêu Nghị có chút lúng túng, nước trong bồn tắm đã nóng, hắn thu tay lại, đi tới bên người nàng, dang hai cánh tay ra, cười nói:
- Ta ôm ngươi một lần cuối cùng được không?
Trực tiếp tựa sát vào trong ngực của hắn, Lão bản nương chủ động ôm lấy hắn. Miêu Nghị ngửi mùi thơm cơ thể của nàng, hôn nhẹ lên cổ nàng, thấp giọng nói:
- Cuộc đời này của Miêu Nghị ta nhất định sẽ không phụ Vân Tri Thu ngươi!
Nữ nhân hình như thích nghe nhất là những lời như thế, tựa hồ cả đời chính vì chũ ‘ tình ’ mà sống, có thể tưởng tượng được ban đầu tại sao nàng lại bị Phong Huyền lừa gạt bỏ trốn, khó kìm lòng nổi rồi, lại ôm lấy cổ Miêu Nghị, kịch liệt hôn hắn. Miêu Nghị kịch liệt đáp lại, hai người một lần nữa áp chặt lấy nhau, thở hổn hển. Lão bản nương vừa bị áp đảo trên giường lại đẩy hắn ra, không để cho hắn cứng đầu nữa.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lão bản nương tràn đầy khó xử, khẽ lắc đầu, ý bảo không thể tiếp tục nữa.
Miêu Nghị không thể làm gì khác hơn là lướt qua đôi môi mọng đỏ của nàng, bò khỏi người nàng, lại lấy mặt nạ ra đeo lên mặt.
Lão bản nương ngồi dậy, kỳ quái hỏi hắn:
- Ngưu Nhị, ngươi đeo nó làm gì?
Miêu Nghị đi tới bàn trang điểm của nàng ngồi xuống, sửa sang lại mặt nạ nói:
- Lão bản nương thân yêu của ta, ta cũng không muốn mang nó, ngươi kêu ta gây ra chuyện lớn như vậy ở Nam Cực Băng cung, hiện tại ta chỉ cần xuất hiện ở đại sảnh khẳng định sẽ có một đống người vây xem. Trước kia không ai để ý đến chuyện ta làm hầu bàn ở đây, hiện tại không thể để người ta nhìn thấy hình dáng của ta, nếu không sợ rằng không có cách nào xách nước tắm cho ngươi rồi.
---------------