Phi Thiên

Chương 561: Mây mưa

Miêu Nghị cười hắc hắc phụng bồi nhấp một hớp, lại khuyên nhủ:

- Lão bản nương. Ngươi kiềm chế một chút, linh tửu này không phải uống như ngươi uống.

Ai ngờ Lão bản nương xách vò rượu để xuống, lại vỗ vỗ bả vai hắn.

- Ngưu Nhị, tuy là nói như vậy, nhưng loại người dùng tên giả nhiều lần như ngươi, nhất định là làm ra nhiều chuyện xấu, nếu không phải có tật giật mình, người đường đường chính chính sao lại có một đống tên giả chứ?

- Lão bản nương khoa trương rồi, chỉ vì kiếm miếng cơm ăn, ta phải tự vệ. Không tính là làm chuyện gì xấu.

- Không tính là làm chuyện xấu? Vậy ngày mai ngươi dám ở khách sạn nói mình là Miêu Nghị, nói mình là Yến Bắc Hồng, nói mình là Ngưu Hữu Đức không? Ngươi dám đường đường chính chính thừa nhận không?

- Lão bản nương. Ngươi hiểu một chút có được không, ta không có xuất thân bối cảnh tốt, nếu ta có bối cảnh giống như ngươi, ta cũng có thể đường đường chính chính. Ai dám làm gì ta?

- Lấy cớ!

- Lão bản nương. Bớt uống một chút đi, linh tửu này không phải uống như ngươi đâu. - Khi ngươi ở Băng cung không phải uống đến mức không kịp thở sao?

- Ta vừa uống vừa làm phép luyện hóa dược tính bên trong! Uống như ngươi, cho dù tu vi cao tới đâu thân thể huyết nhục cũng chịu không nổi! Có cái gì nghĩ không ra cũng không cần thiết hủy hoại chính mình như vậy!

- Ngươi bớt ở đây lải nhải đi, ngươi nhìn thế nào mà nói ta đang hủy hoại chính mình.

- Lão bản nương, ngươi say rồi.

- Ta vô cùng tỉnh táo.

- Được rồi, Lão bản nương, có phải hàng năm ngươi đều đến Nam Cực và Bắc Cực Băng cung không?

- Đúng vậy, năm nào ta cũng đi, ngươi hỏi cái này làm gì?

- Vậy sau này hàng năm ngươi hãy mang ta đi cùng có được hay?

- Ồ! Lúc trước kêu ngươi đi, ngươi lại ra sức chối từ, giống như chúng ta ép buộc ngươi đi vậy, làm sao đột nhiên lại đổi tính? Uống nhiều rượu rồi sao?

- Không phải! Chuyến đi lần này cảm giác biết được rất nhiều thứ. Vì vậy nếu có cơ hội, ta muốn cùng ngươi đi ra ngoài biết đó biết đây, có được không?


- Ha ha, đến lúc đó rồi nói sau, cao hứng thì mang ngươi theo, mất hứng thì... Còn phải xem biểu hiện của ngươi nữa.

- Lão bản nương, thái dương hạ sơn rồi, tối rồi, ta đỡ ngươi về nghỉ ngơi.

- Vò rượu này làm sao còn chưa uống hết? Uống xong rồi hãy về... Ngươi cho ta mượn bả vai dựa một chút.

- Không tiện đâu, vạn nhất có người thấy...

Miêu Nghị không biết nói gì, nhắm mắt lại uống linh tửu trong vò rượu, nhưng Lão bản nương không để cho hắn cự tuyệt, trực tiếp ngã xuống đầu vai hắn.

Miêu Nghị ừng ực uống linh tửu còn thừa không nhiều lắm, đặt vò rượu xuống lại đẩy về phía Lão bản nương, hô mấy tiếng cũng không thấy có phản ứng, Lão bản nương đã lẩm bẩm nói thầm, say, ngủ thiếp đi.

Mở pháp nhãn nhìn chung quanh, thừa dịp trời tối không ai chú ý, Miêu Nghị nhanh chóng bế Lão bản nương lên, trở về phòng nàng, đặt nàng lên trên giường, lại đỡ nàng nửa nằm xuống, đặt một chiếc gối sau lưng của nàng, làm phép giúp xua tán đi phần lớn sức rượu trong cơ thể, sau đó mới chậm rãi để nàng xuống.

Ai ngờ lúc này hai cánh tay Lão bản nương đột nhiên ôm lấy cổ hắn, trực tiếp ôm Miêu Nghị đang cúi người đỡ nàng nằm xuống vào trong ngực, chạm vào vành tai và tóc mai của hắn.

Tiếp xúc đột nhiên với hai gò núi cao vút, lại ngửi thấy mùi thơm cơ thể mê người làm Miêu Nghị có chút há hốc mồm, lần sau chắc bị nữ nhân này xé sống mất. Hắn quẫy người một cái muốn thoát khỏi. Ai ngờ Lão bản nương theo bản năng phản kháng, ngược lại ôm chặt hơn nữa.

Tu vi của nữ nhân này cao thật! Nữ mạnh nam kém chính là kết quả thế này, để người khác nhìn thấy là chết đấy!

Hai cánh tay ngọc xiết cho Miêu Nghị đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa không thở nổi, tứ chi ra sức giãy dụa, tình hình này hoàn toàn không tốt đẹp gì.

- Lão... bản... nương... Nếu vẫn không buông tay... Ta... Ta không... lhông khách khí...

Không biết có phải nghe hiểu lời hắn hay không, hai cánh tay kia dần dần buông lỏng. Miêu Nghị thừa cơ tránh thoát, ngồi xuống giường thở hổn hển, vuốt cổ xoay đầu, một lúc lâu mới bình thường trở lại.

Su khi điều tức thở gấp thành đều đặn, quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Lão bản nương đã mắt ra, con mắt long lanh nhìn hắn, ánh mắt giống như muốn nhỏ ra nước.

- Lão bản nương, ngươi say hay là tỉnh vậy? Vừa rồi không phải ngươi cố ý chứ? Ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, vừa rồi là ngươi chủ động, ta thật ra không làm gì cả.

Miêu Nghị từ từ đứng lên, mặc dù vừa rồi là đối phương chủ động, nhưng nữ nhân này luôn có kiểu vừa cười dài vừa động thủ, khó có thể tính toán, hay là tránh xa một chút.

Lão bản nương lại nhấc tay, túm lấy cánh tay của hắn, đột nhiên hỏi:


- Ngươi không dám sao?

Miêu Nghị bị nàng lôi, nửa dướn lên nửa khom người, nghi ngờ nói:

- Không dám cái gì?

- Muốn ta!

Đôi mắt sáng của Lão bản nương lại ướt át hỏi:

- Có dám hay không?

-... -

Miêu Nghị cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, không đến nỗi nghe không hiểu lời này có ý gì, vẻ mặt Miêu tiểu nhị nhất thời ánh sáng vô cùng, không phải phấn khích bình thường, thậm chí vẫn còn há hốc mồm, từ từ nặn ra cười khan:

- Lão bản nương, ngươi uống say rồi.

- Nếu ngươi dám, hiện tại ta sẽ cho ngươi!

Lão bản nương từ từ buông cánh tay hắn ra.

Trong phòng tràn ngập mùi rượu, cũng từ trong cơ thể nàng bị xua ra. Tình hình trước mắt làm người ta có chút tim đập rộn lên, Miêu Nghị hít sâu một hơi, từ từ xoay người đi tới phía cửa. - Qua tối nay... thôn này sẽ không còn khách sạn này nữa, sau này ta cũng sẽ không có dũng khí như hôm nay!

Nằm trên giường, Lão bản nương nghiêng đầu nhìn, nhẹ nhàng nói.

Một tay Miêu Nghị đã đặt lên nắm cửa, tựa hồ rối rắm hồi lâu, cuối cùng từ từ đóng chốt lại, Miêu Nghị lại xoay người đi trở về, từ từ ngồi xuống giường, đưa tay sờ lên gương mặt Lão bản nương. Hô hấp của Lão bản nương có chút dồn dập, nhắm hai mắt lại.

Khi hô hấp của Miêu Nghị nhẹ phun trên mặt nàng, nàng lại bỗng nhiên mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, nàng nói:

- Nói thích ta đi!

- Ta thích ngươi!

Miêu Nghị cười nói.

Lão bản nương khẽ cắn môi, hai tròng mắt gợi tình long lanh nước, “Ưm” một tiếng, chủ động thả tay ôm cổ của hắn, đôi môi hai người dính sát vào nhau, kịch liệt, có chút khó dằn lòng nổi, cũng có chút liều lĩnh bất chấp tất cả, cực kỳ hoang đường lại tựa hồ vô cùng trôi chảy, thuận theo tự nhiên, một đống củi khô trong nháy mắt được thiêu đốt.

Từng món đồ trên người bay xuống mặt đất, Lão bản nương thướt tha quyến rũ, để lộ đường cong kinh người bại lộ trong không khí, cắn chặt đôi môi thở hổn hển, ôm chặt đầu Miêu Nghị ghì chặt trên ngực mình, không dám buông ra. Còn Miêu Nghị lại đẩy hai cánh tay của nàng...

Mọi chỗ cấm địa đều xâm phạm, mỗi một chỗ da thịt đều bị hôn vuốt ve, làm nàng khẩn trương, lại vừa có chút ít run rẩy.

Sau khi một trận xé đau truyền đến, Lão bản nương kêu lên một tiếng đau đớn, mái tóc xốc xếch tung bay, vẻ mặt khổ sở không chịu nổi...

---------------