Đám người Lão bản nương đều thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện gì là tốt rồi.
Miêu Nghị vẫn đang chăm chú quan sát, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Băng Diễm này so với Liệt Diễm của Hỏa Cực cung, mặc dù ít hơn, nhưng uy lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Với tu vi Tử Liên tứ phẩm của Vân Quảng cũng chỉ có thể kiên trì một chút thời gian như vậy.
Vân Quảng vừa lui tràng, Hắc Vô Nhai, Hoa Ngọc, Đường Quân, Cơ Đắc Thiên, Pháp Hạo, năm người đại biểu cho Lục thánh còn lại tựa hồ cũng đồng thời lắc mình vào trong tràng.
Vân Ngạo Thiên là người đứng đầu trong Lục Thánh là chuyện mà ai cũng công nhận, nhưng năm vị còn lại cũng không ai phục ai, đệ tử của bọn họ dĩ nhiên cũng không thể để cho Thánh Tôn mất thể diện, Vân Quảng vừa ra, năm người kia liền vội vàng xông lên, cho dù biết nguy hiểm nhưng vẫn muốn tranh cướp xông lên.
Tóm lại một câu, trong năm người này không người nào muốn để mọi người cho rằng mình sợ chuyện này.
Vân Quảng đã trêu ghẹo nói:
- Đừng cãi cọ nữa, cùng tiến lên đi.
Năm người cùng quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, tên này rõ ràng là đang lấy bọn hắn ra làm trò cười. Không thể nào cùng tiến lên. Đạo lý rất đơn giản, khoảng cách thẳng tắp đến băng trụ gần nhất khẳng định chiếm ưu thế, thông qua vừa rồi Vân Quảng đã nhìn ra, thiếu một bước thêm một bước cũng quan hệ đến thắng thua? Hiện tại đã không phải là chuyện có đoạt được tặng vật hay không, mà là thắng thua quan hệ đến mặt mũi của Lục Thánh.
Nhìn thấy tình cảnh sắp ầm ĩ, Đông Phương túc chủ Hùng Uy đột nhiên lên tiếng nói:
- Ai lên trước không đại biểu cho cái gì, không có gì phải tranh giành, cứ dựa theo số tuổi mà phân chia thứ tự.
Một câu nói chấm dứt tranh chấp, đồng thời cũng cho năm người bậc thang đi xuống.
Theo tính toán, Pháp Hạo lớn nhất, dĩ nhiên sẽ là người đầu tiên. Sau đó theo thứ tự là Hắc Vân, Cơ Đắc Thiên, Hoa Ngọc, Đường Quân đứng hàng cuối cùng.
Pháp Hạo đang mặc vải xám tăng y, đứng trước Băng Diễm, hai tay hợp lại thành hình chữ thập, làm phép hộ thể, mi tâm sáng lên một đóa Tử Liên tứ phẩm, không nhanh không chậm xông vào trong Băng Diễm màu lam. Giống như Vân Quảng, khi đến phía trước cây băng trụ đầu tiên, pháp cương hộ thể đã rối loạn lợi hại.
Hắn không dừng lại, tiếp tục đi tới cây băng trụ thứ hai, mỗi một bước bước ra, pháp cương hộ thể lại ba động rối loạn thêm một phần.
Khoảng cách dừng lại của Vân Quảng với cây băng trụ thứ nhất là năm thước, nhìn pháp cương hộ thể của Pháp Hạo muốn sụp đổ bất cứ lúc nào, nhưng hắn vẫn đi về phía trước bộ, hiển nhiên là muốn vượt qua khoảng cách Vân Quảng đi ra. Chỉ có người trải qua mới biết được chống đỡ lực xâm lấn kinh khủng của Băng Diễm khó khăn như thế nào, giống như pháp cương hộ thể đang nhanh chóng thiêu hủy ngươi. Còn ngươi thì liều mạng thâu xuất pháp lực, duy trì pháp cương hộ thể bảo vệ bản thân, pháp lực súc tích trong cơ thể giống như đập nước điên cuồng rút ra, rất khó kiên trì quá lâu.
Một khi phòng hộ không chu toàn sẽ không thể chống đỡ được. Kết quả của tên tu sĩ Hồng Liên kia chính là vết xe đổ.
Nhìn trạng thái của Pháp Hạo, Vân Quảng tựa hồ nhìn ra đầu mối gì, đột nhiên trầm giọng nói:
- Đại hòa thượng, một người xuất gia như ngươi vì sao lại chấp niệm sâu như thế, vì tranh giành thắng thua mà để tính mạng của mình liên lụy không cần thiết.
Vừa mới dứt lời, liền thấy một đạo hỏa xà lam sắc đột phá vào một điểm yếu kém trên pháp cương hộ thể của Pháp Hạo, chạm mặt nhào tới cái đầu trọc của Pháp Hạo.
- A...
Pháp Hạo phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, pháp cương hộ thể hoàn toàn sụp đổ.
Mọi người thất kinh.
Nam Cực lão tổ cũng biến sắc, nhanh chóng vung tay áo xuất thủ, trong Băng Diễm lập tức xuất hiện một đường đi. Hỏa diễm bám trên cái đầu trọc của Pháp Hạo cũng nhanh chóng bong tróc. Lại thấy năm ngón tay của Nam Cực lão tổ giơ ra, túm lấy Pháp Hạo, trực tiếp hút hắn ra ngoài. Khi thân thể của hắn lảo đảo muốn ngã lại được Nam Cực lão tổ bắt lấy cánh tay đỡ lấy.
Khuôn mặt của Pháp Hạo lúc này quả thực làm cho người ta nhìn mà buồn nôn. Da đầu đã mất hết, đôi mắt cũng lòi ra, cái đầu trắng hếu rõ ràng có thể thấy được, đây là Nam Cực lão tổ còn kịp thời ra tay cứu giúp, chậm thêm một chút chỉ sợ không còn tính mạng.
- Sư bá!
Hai gã hòa thượng đi theo nhanh chóng chạy tới, nhét một viên linh đan vào trong miệng Pháp Hạo, nhanh chóng đỡ Pháp Hạo qua một bên chữa thương.
Liếc nhìn Pháp Hạo mặt mũi thê thảm, lui sang một bên ngồi khoanh chân nghỉ ngơi, Nam Cực lão tổ bình tĩnh nói:
- Ta nhắc lại một lần nữa, chư vị không có nắm chắc thì không nên gắng gượng chống đỡ!
Vân Quảng thấy vậy cũng lắc đầu, đồng thời cũng khẽ thở phào nhẹ nhỏm, Pháp Hạo bước ít hơn hắn hai bước, không sai biệt lắm khoảng một thước. Những người quan khán trên căn bản cũng rời tiệc đứng lên quan sát, Lão bản nương không biết nhớ ra cái gì, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nghị, truyền âm hỏi:
- Ngươi tu luyện công pháp tính hỏa, nói vậy cũng tinh thông khống hỏa chi thuật, nhưng có nắm chắc thông qua biển lửa Băng Diễm này không?
Miêu Nghị khẽ lắc đầu, có điều giữ lại nói:
- Băng Diễm này chính là Âm hỏa, tương khắc với Dương hỏa, căn bản không phải một thứ, ta chưa từng thử qua. Hơn nữa đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Băng Diễm, không nắm chắc. Lão bản nương, ngươi không phải muốn kêu ta xuống đó thử tay nghề chứ? Lúc trước danh tiếng của ta đã xuất ra khá lớn rồi, cho dù ta có nắm chắc cũng không thể làm gì.
Lão bản nương nghe vậy vuốt cằm, biết Miêu Nghị nói cũng đúng sự thật, nếu hắn lại phá Băng Diễm này nữa, vậy thanh danh của hắn sẽ lớn đến mức nào, đến lúc đó không chừng sẽ có bao nhiêu người chú ý đến ‘Ngưu Nhị’ của khách sạn Phong Vân, chuyện này đối với tình cảnh hiện tại của Miêu Nghị mà nói không phải là chuyện tốt.
Sau đó thợ mộc và thợ đá cũng âm thầm truyền âm hỏi câu tương tự, Miêu Nghị dĩ nhiên cũng trả lời giống như thế.
Có bài học thê thảm của Pháp Hạo, vẻ mặt của bốn người sắp sửa ra sân sau đó đều ngưng trọng.
Những đại biểu của các thế lực khác cũng có chút nhức đầu, cũng ước gì người của Lục Thánh phái tới cướp ddi viên băng phách lớn nhất, như vậy tiết mục trợ hứng này cũng xem như kết thúc, không cần bọn họ phải xông vào liều mạng.
Hãy nhìn tình hình này đi, thật sự là quá sặc! Còn chưa có người có thể đi qua một nửa lộ trình, phía sau đã sợ phải ra sân.
Bọn họ thua cuộc bởi người của Lục Thánh phái tới là chuyện đương nhiên, nhưng giữa những người khác thì phải liều mạng, hiện tại đã không phải là tranh đoạt tặng vật rồi, mà là xem ai có thể đi xa hơn trong Băng Diễm. Không ít người trong lòng thầm mắng Nam Cực lão tổ lừa người, làm ra tiết mục quái quỷ này để cho mọi người phải đi liều mạng, chúc thọ cái gì chứ, làm thế này còn không phải mau chóng đi tìm cái chết...
Không khí hiện trường có chút ngưng trọng! Người thứ ba ra sân là Hắc Vân, khi hắn vừa muốn động thân, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm ân cần:
- Phụ thân, không được thì lui, không được cậy mạnh!
---------------