Phi Thiên

Chương 54: Diệu Pháp tự (10)

Lão Bạch từng nói đối với tu sĩ ở giai đoạn như Miêu Nghị, dưới tình huống càng phiền loạn, thị giác càng sẽ dễ dàng sinh ra sai lầm, mê hoặc hai mắt của mình, khiến cho phán đoán của mình không chính xác, nên y mới bắt Miêu Nghị phải bịt mắt đứng dưới thác nước tu luyện.

Một trận hàn quang thình lình bạo phát từ tay Miêu Nghị, ngân thương trong tay hắn nhanh chóng đâm ra liên hồi, toàn thân nhanh chóng xoay tròn xuất thương giữa vòng vây cương thi, hơn nữa còn là nhắm mắt lại nhanh chóng xuất thương.

Hắn đã tìm lại được cảm giác lúc đứng dưới thác nước bị bịt mắt, nhanh chóng xuất thương đâm vào những hòn đá rơi từ trên xuống dưới, hay cảm giác đối diện hàng ngàn hàng vạn Bá Vương Ngư vây công dưới biển sâu.

Lúc này toàn thân hắn không toát ra bất kỳ tình cảm sắc thái nào, chỉ liên hệ mục tiêu với ngân thương trong tay mình, mình chỉ cần kích phá mục tiêu.

Trên trăm cương thi này thay nhau xông lên điên cuồng công kích, điên cuồng nhảy lên đập xuống.

Mà Miêu Nghị bị vây quanh trùng trùng cơ hồ đã không thấy được bóng người, nhưng hàn quang ngân thương bị vây quanh thủy chung không có bất kỳ dấu hiệu dừng lại nào.

Hàn quang phân ra đâm vào bốn phương tám hướng, cả trên lẫn dưới, tỉnh táo, dứt khoát, chuẩn, ổn, độc. Từng cỗ cương thi vỡ đầu bị đánh bay ra, hoặc là va vào cương thi phía sau đang xông tới.

Tình cảnh như vậy tạo ra cảm giác chấn động rất lớn cho người xem, tuy rằng không liên quan tới thực lực cao hay thấp, giống như trên trăm con cọp công kích một con cừu, nhưng không ngờ rằng con cừu kia lại toát ra khí thế một người thủ quan, vạn người không địch nổi.

Sắc mặt bọn nho sinh tỏ ra ngưng trọng, lại nhìn về phía lão bản nương, bọn họ không biết lão bản nương có cảm giác như mình không, lúc này cảm giác của họ như có hai chữ bi tráng chặn ngang trong ngực.

- Hảo tiểu tử! Thật là can đảm! Hảo khí phách! 

Nho sinh lẩm bẩm.


Trong mắt lão bản nương cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc. Nàng cũng không phải là người chưa từng trải, vốn ít nhiều có chút nghi ngờ Miêu Nghị biết đám người bọn họ từ trước, biết được khả năng bọn họ cho nên mới cố ý giả vờ làm ra như vậy để chiếm lấy hảo cảm của họ, nhưng thật ra là muốn làm quen.

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt tuyệt đối không thể nào giả được, thân lâm vào vòng vây nhưng vẫn tỏ ra tỉnh táo ra sức chém giết, quả thật là bất chấp cả sinh tử.

Người tu vi cao không nói, nhưng Miêu Nghị chỉ có chút tu vi bất nhập lưu như vậy, không có pháp lực cao thâm, cũng không có pháp bảo tương trợ, lại thể hiện đến tột bậc tâm tính một nam nhi huyết tính dũng võ. Đừng nói là nữ nhân, ngay cả nam nhân thấy tình cảnh này cũng chỉ có thể dùng từ chấn động để hình dung.

Hiện tại lão bản nương hết sức tò mò muốn biết rốt cục sư phó Miêu Nghị là ai. Nhìn hắn xuất thủ rõ ràng là thủ đoạn ứng phó quần công, người chưa từng trải qua kinh nghiệm bị vây công quần đấu tuyệt không thể nào lãnh hội được thủ đoạn ứng phó quần công như vậy.

Người trong giới tu hành dám ứng đối quần công thông thường đều là hạng người pháp lực cao thâm, có thể lấy lực một mình chống lại vạn người. Nếu không đương nhiên chỉ còn đường chạy trốn bao vây tính mạng, nhưng hiển nhiên người dạy dỗ Miêu Nghị có được kinh nghiệm không phải là tầm thường.

Tuổi Miêu Nghị còn trẻ như vậy đã có được thủ đoạn đối phó quần công thuần thục hiển nhiên là trải qua huấn luyện lâu dài, không thể nào là Miêu Nghị tự lãnh ngộ ra được, từ hành động bình tĩnh nhắm mắt lại của hắn là có thể nhìn ra.

Nàng không biết sư phó Miêu Nghị làm thế nào dạy được hắn trở nên như vậy, đây cũng không phải là lý thuyết dân gian, nói giang hồ hào khách có thể lấy một chống nhiều gì đó, đây chỉ là cách nói khoa trương vô văn cứ. Tấm thân máu thịt không có pháp lực gia trì, không thể nào luyện thành bản lãnh như Miêu Nghị vậy, lúc hắn tấn công đã dung hợp nhân, pháp, thương lại với nhau.

Bản lãnh còn dễ dạy, nhưng tâm tính, khí thế lâm nguy bất loạn lại cực kỳ khó dạy, không có sư phó bản lãnh cao siêu không thể nào dạy ra được đồ đệ như vậy. Lão bản nương hết sức hiếu kỳ không biết là vị sư phó nào trong giới tu hành có thể dạy ra đệ tử như vậy, hẳn vị sư phụ kia cũng không phải người bình thường.

Tiếng tỳ bà ngừng lại không biết lúc nào.

Miêu Nghị đang nhắm mắt vung thương quét ngang là là mặt đất, sau đó lại nhanh chóng rút thương về bảo vệ toàn thân.

Sáu cương thi bị mũi thương quét gãy chân vẫn chưa hoàn toàn ngã xuống đất, lại bị hàn quang quét ngang đánh vỡ đầu, từng cỗ bay ngược ra sau ngã xuống giãy giụa, sau đó không thể nào bò dậy được.


Sáu cương thi cuối cùng ngã xuống đất, trên trăm cương thi hoặc vỡ bụng đổ ruột, hoặc gãy tay cụt chân, hoặc đổ máu đen kịt khắp nơi đâu đâu cũng có, trông kinh tởm ghê rợn vô cùng, có một số vẫn còn đang co giật tay chân.

Miêu Nghị ôm thương trong tay thình lình mở mắt, nhìn chăm chú về phía nữ tử áo đỏ ôm bạch cốt tỳ bà, thương trong tay cũng chậm rãi nâng lên, mũi thương chỉ về phía nàng.

Nữ tử áo đỏ cũng kinh ngạc đứng lên, trợn mắt há mồm nhìn Miêu Nghị, nàng cũng bị hắn làm cho chấn động không ít.

Sau cửa sổ cũ kỹ trong chùa, mắt lão bản nương lóe lên nhìn chằm chằm Miêu Nghị, có tia sáng kỳ dị thoáng qua.

Bọn nho sinh ngơ ngác nhìn nhau, hơn một trăm cỗ cương thi lại bị một tiểu tử tu vi Bạch Liên nhất phẩm giết hết toàn bộ!

Đột nhiên Miêu Nghị quay đầu lại liếc mắt nhìn, tức giận quát lớn:

- Các ngươi không đi, còn đợi khi nào! Chẳng lẽ muốn liên lụy ta chết ở chỗ này sao?

Không có cách nào hình dung cơn giận trong lòng hắn, vốn hắn chỉ muốn trì hoãn thời gian giúp cho bọn họ chạy trốn thuận lợi, không ngờ rằng họ vẫn còn nấn ná ở lại nơi này.

Nếu không phải nể tình mấy người này kịp thời nhắc nhở cứu hắn một mạng, hắn cũng không ở lại chỗ này bán mạng, đã chạy trước rồi hãy tính.

Bọn nho sinh có chút lúng túng, phải chăng là mình đã đùa giỡn người ta quá đáng hay không, hiển nhiên người ta đã bi phẫn tới cực điểm. 

Mấy người liếc nhìn lão bản nương, dường như đang hỏi bây giờ làm sao… Nhưng lão bản nương kia tràn đầy dã tính phong tình lại tỏ vẻ hơi khó chịu bĩu môi, tựa hồ có chút mất hứng về chuyện Miêu Nghị dám nổi giận với mình.

Tiếng tỳ bà trong sân chùa lại chậm rãi vang lên lần nữa. Mười ngón tay nữ tử áo đỏ ung dung nhàn nhã gảy đàn, u oán nói:

- Không nghĩ tới tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm như ngươi lại có bản lãnh như thế, quả thật đã xem thường ngươi. Ngươi tên là Miêu Nghị, có đúng không? Miêu Nghị, nếu ngươi bằng lòng lưu lại làm bạn lữ âm dương song tu với ta, ta sẽ không hề làm khó dễ ngươi nữa, từ nay về sau hai ta ân ái với nhau, quên đi hết thảy chuyện phiền não trên thế giới này có được chăng?

Sau cơn mưa dưới ánh trăng, tiết tấu tiếng tỳ bà đột nhiên trở nên hết sức hữu tình, ánh mắt nữ tử áo đỏ cũng tràn đầy tình tứ.

Khóe miệng lão bản nương khẽ nhếch lộ vẻ khinh thường, lúc một nữ nhân cảm thấy ghét một nữ nhân khác thường là như vậy. Nàng lại nhìn chăm chú vào Miêu Nghị, quan sát phản ứng của hắn.