- Trên sa mạc đó bị phá ra một cái lổ lớn chính là chứng minh, xem ra không tốn thời gian một năm thì cũng không thể lấp kín lại được.
- Đúng vậy a! Có người tận mắt nhìn thấy rồi, một tòa lâu thuyền màu trắng cao tới trăm trượng, do rất nhiều cương thi lôi kéo, chỉ cần có người đến gần U Minh Long Thuyền, những cương thi đó lập tức công kích, nghe nói pháp bảo công kích có thể phát ra thất thải quang hoa (hào quang bảy màu). Động tĩnh cod đánh nhau vang đi rất xa, nghe nói ngay cả rất nhiều cao thủ ở nơi này cũng đều cảm ứng được. Khuya ngày hôm trước nhiều cao thủ đột nhiên bỏ đi như vậy, dường như cũng là bởi vì chuyện này.
...
Ra đến sảnh trước, Miêu Nghị phát hiện trong đại sảnh đột nhiên xuất hiện thêm không ít người, đều đang trao đổi về chuyện U Minh Long Thuyền.
Miêu Nghị thầm có chút kỳ quái, dường như lúc đó nhìn thấy được U Minh Long Thuyền là mấy người này vậy? Ngay cả đội lục soát bọn hắn cũng phải phân tán người ngựa thật xa, và hắn do cũng vừa khéo đụng phải thuyền rồng mà thôi. Còn những người này làm sao mà lại biết rõ ràng như vậy, là ai tiết lộ hay sao? Tìm một góc khuất ngồi xuống, hắn gọi tiểu nhị mang lên một món gì đó, vừa ăn vừa nghe.
- Lão Bản Nương!
Có khách nhiệt tình lên tiếng chào.
Lão Bản Nương kiểm tra xong hậu viện rồi phong tình vạn chủng đi vào đại sảnh, gật đầu một cái với người mặt mũi tràn đầy hớn hở vừa chào hỏi mình.
Ánh mắt của không ít người nhìn chằm chằm vào dáng vẻ gợi cảm thướt tha của nàng, lộ ra vẻ ham muốn, thế nhưng chỉ có thể nhìn mà không dám làm gì được.
Lão Bản Nương truyền âm hỏi nho sinh tại sao đột nhiên có nhiều người như vậy, sau khi nghe nho sinh giải thích, nàng đi vòng ra sau quầy, làm ra vẻ xem ngọc điệp, trên thực tế đang dỏng tai lên nghe mọi người nghị luận, ánh mắt ngẫu nhiên liếc về phía Miêu Nghị đang ngồi trong góc.
Miêu Nghị bản thân đường đường là quan trên nắm trong tay một phủ của Tiên quốc, tay nắm ngàn vạn tín đồ, hưởng hết vinh hoa phú quý, lại đột nhiên đi tới nơi này chịu tội vốn đã rất khả nghi rồi, còn lăn lộn trong sa mạc tới gần một năm, tối hôm xảy ra chuyện U Minh Long thuyền, tên này lại đột nhiên trở về với bộ dạng vô cùng thảm hại, Lão Bản Nương muốn không nghi ngờ hắn có liên quan đến chuyện này cũng khó.
Những ngày kế tiếp, rất nhiều người không rõ thân phận lục tục tràn vào Lưu Vân Sa hải. Trong lúc nhất thời, Lưu Vân Sa hải có chút người đông sinh họa, ban ngày ban mặt không ngừng xảy ra chuyện chém giết đánh nhau. Miêu Nghị trốn ở trong khách sạn, khi đánh nhau cũng có thể nghe được động tĩnh, bò lên trên sân thượng là có thể nhìn thấy đánh nhau ở xa xa, ban đêm thỉnh thoảng truyền tới từng tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.
Lời nói châm chọc đùa cợt của Lão Bản Nương và nho sinh trước đó đối với Miêu Nghị đã thành sự thật luôn rồi. Phong Vân Khách Sạn quả nhiên đầy ắp khách trọn, hơn nữa không giống như những khách trọ luôn núp ở bên trong phòng như trước đây, những khách trọ thần bí mới tới này lại thích giao lưu tâm đắc với những người khác ở ngoài đại sảnh. Phong Vân Khách Sạn lạnh tanh thoáng cái trở nên vô cùng náo nhiệt. Ngay cả Miêu Nghị cũng cảm thấy những kẻ này là đang dò la tin tức, thành phần vô cùng phức tạp, yêu ma quỷ quái gì cũng đều có cả.
Những kẻ chuyên làm chuyện không dám lộ diện nhìn người ở Lưu Vân Sa hải bắt đầu có cơ hội phát tài. Trộm gà bắt chó gì đó là còn nhẹ, giết người cướp của, gian dâm bắt cóc mỗi ngày đều có xảy ra. Ngay cả Miêu Nghị cũng không nhịn được, mỗi ngày chạy ra đại sảnh nghe mọi người nghị luận xem coi vừa mới xảy ra chuyện gì, ngay cả Lục quốc vừa xảy ra chuyện gì đều cũng có thể nghe thấy ở đây, quả thật là cái chỗ dò la tin tức cực tốt.
Thậm chí khi ở trong khách điếm, mới vừa nghe phía ngoài tạm ngưng đánh nhau, thì đã nhanh chóng có người mang đến tin tức mới nhất, nói cái gì mà ni cô nữ giả nam trang từ Phật quốc đến bị người ta khám phá ra chân tướng rồi âm mưu hãm hại, sau khi trúng kế thì bị một nhóm người thay phiên nhau hãm hiếp; Điện chủ của một nước nào đó bị người khám phá thân phận, sau khi tranh giành thứ gì đó bị người ta băm thành tám mảnh; rồi một chưởng môn của môn phái nào đó gặp phải vài tên cao thủ liên thủ vây công, chết thảm!
Tóm lại bên ngoài loạn không còn biết trời trăng gì nữa.
Cơ hội phát tài của đám địa đầu xà của Lưu Vân Sa hải đã đến. Cơ hội phát tài của Phong Vân Khách Sạn tự nhiên cũng đã đến.
Hai chiếc đèn lồng treo cao bên ngoài khách sạn không ngừng thay phiên nhau treo lên. Đèn lồng màu đỏ treo lên nói rõ đầy khách rồi. Đèn lồng màu trắng treo lên nói rõ là còn phòng trống.
Phòng khách sạn có tám mươi gian, bàn có tám mươi cai! Mỗi cái bàn vuông có thể ngồi tám người, mang ý nghĩa mỗi gian phòng cũng có thể ở tám người. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là phải có người nguyện ý tám người ở chung một gian. Đổi lại lúc bình thường, sợ là không có người nguyện ý ở chung cùng người khác, bởi vì khách sạn tính tiền phòng theo đầu người.
Nhưng rất nhiều người rõ ràng là lập nhóm kết bè kết đảng mà đến, hai bên đều là cùng một nhóm, hơn nữa cũng muốn ở chung với nhau để dễ dàng chiếu ứng hơn.
Do đó cũng phát sinh ra chuyện một nhóm người chuyên môn chiếm phòng kiếm tiền, canh giữ ở bên ngoài, vừa thấy đèn lồng trắng treo lên, lập tức vào chiếm lấy căn phòng trước, sau đó lần nữa bán quyền ở lại, lấy giá cao hơn.
Miêu Nghị nhìn mà hít hà không dứt. Bản thân hắn dù gì còn có một phòng chứa đồ để ở, đám đầu bếp hiện giờ đã bận rộn tới mức không có thời gian đến quấy rầy hắn rồi.
Huống chi... Sau khi phía trên nện "Đùng" “đùng” mấy tiếng, sau khi làn sóng đất cát rơi ào ào xuống hết, tầng đất cát ở trên đã sạch sẽ hết rồi.
Miêu Nghị vui vẻ nhìn lên đỉnh đầu. Cái thứ đồ chó má gì đánh rớt xuống sàn ở trên mà sao giống như có con heo vào trong phòng vậy chứ? Hắn vốn định giở chút chiêu trò, để cho khi tiện nhân phía trên giậm chân hay nện vật gì đó xuống sàn thì sàn gác cũng sụp luôn, nhưng mà ngẫm lại cảm thấy không ổn, vì biết đâu người ta thẹn quá hoá giận đuổi mình ra ngoài thì thảm rồi. Vì vậy, hắn đã động tay động chân ở chỗ khác, thừa dịp Lão Bản Nương đi ra ngoài không có mặt ở trên, hắn đẩy nhanh tốc độ rơi xuống của lớp đất cát ở trên!
Phía trên khi Lão Bản Nương Nương giẫm tấm ván một cái, nhìn xuống dưới chân, chợt kêu khẽ: - Hả? Nàng cảm thấy có cái gì đó không ổn, bén đi chân không, nhanh chóng xuống dưới lầu, trực tiếp đẩy cửa phòng chứa đồ ra, nhìn thấy Miêu Nghị đang lật ván giường, đưa mặt sạch sẽ lật lên phía trên.
Còn bề mặt sàn của phòng chứa đồ thì đã phủ một tầng đất cát thật dày. Miêu Nghị không dọn dẹp, chính là muốn cho ả tiện nhân nào đó tự xem. Đợi Lão Bản Nương nhìn chằm chằm mặt đất, ngẩn người ra xong, trong lòng cũng tự hỏi, không biết mình có làm quá đáng rồi không?
Miêu Nghị buông ván giường xuống, giơ tay lên lau lau bụi cát trên đó, cười nói:
- Lão Bản Nương đến rồi, mời vào!
---------------