Dưới trời chiều, đám người kéo thuyền giống như những cái xác không hồn.
Có người tóc tai bù xù, có người khoác tàn giáp trên người, có người thiếu tay thiếu chân, nam nữ, già trẻ lớn bé, trong đó không thiếu tăng ni, người đầu trọc xuất gia. Vẻ mặt mọi người đều chết lặng kéo chiếc xích sắt thô to, thậm chí có những người bò trên mặt đất, kéo thuyền lớn về phía trước! Dưới trời chiều, đầu rồng cực lớn trên mũi thuyền lộ ra vẻ dữ tợn uy vũ, giống như muốn thoát khỏi trói buộc bay lên trời, lại phảng phất như muốn trấn áp vô số người phía dưới. Sóng người kéo xích sắt giống như một gợn sóng cực lớn đẩy thuyền rồng khổng lồ theo gió vượt sóng.
Cảnh tượng này thật sự làm Miêu Nghị chấn động, tựa hồ như quên cả hô hấp, nhìn chiếc thuyền từ từ tiến tới gần, cảm giác mình sao mà nhỏ bé.
Thuyền rồng U Minh! Trong đầu Miêu Nghị hiện lên ý nghĩ này, mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng quả thật vừa nhìn một cái là có thể xác nhận.
Giờ phút này hắn rốt cục hiểu ra, tại sao con thuyền này lại được gọi là thuyền rồng U Minh, giờ phút này hắn rốt cục đã hiểu những gì người ta vẫn đồn đại rút cuộc là vì đâu.
Chiếc thuyền hình rồng được rất nhiều người kéo đi, chính là cảnh tượng theo như lời đồn, chuyện Yêu Nhược Tiên không tin, Miêu Nghị đã tận mắt thấy rồi, hơn nữa còn cách mình gần như thế!
Sa mạc phập phồng lên xuống bị một đường đẩy bằng, ma sát giữa chiếc thuyền lớn và sa mạc phát ra âm thanh rung động ong ong khổng lồ. Động tĩnh lớn như thế, đã sớm kinh động Ngô Chân và Ngô Minh, hai người nhanh chóng bay tới, lúc này cũng dừng lại trên không trung, kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.
Nhiệm vụ của hai người chẳng qua là mượn Miêu Nghị bắt được hung thủ, trước khi bọn họ đến đây cũng không nhận được bất kỳ nhiệm vụ nào về “Thuyền rồng U Minh”. Nhưng hai người cũng biết truyền thuyết về “thuyền rồng U Minh”, con thuyền lớn trước mắt rút cuộc là chuyện gì vậy?
Trong truyền thuyết trên thuyền rồng U Minh cất giấu vô số pháp bảo đến từ Đại Thế Giới, trong truyền thuyết công pháp tu hành của Lục thánh có thể xưng bá thiên bá cũng đến từ con thuyền này!
Hai người có chút kích động, khó có thể tự kiềm chế, đưa mắt nhìn nhau, nếu gặp phải truyền thuyết như vậy, làm sao có thể bỏ qua!
Hai người cùng gật đầu, lập tức bay về phía thuyền rồng.
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn thấy hai người bay đi, lập tức nhiệt huyết cũng sôi trào.
Mẹ kiếp, không thể để nhóm người của lão nương Mục Phàm Quân chiếm tiện nghi được, lão tử cũng đi kiếm mấy món bảo bối tốt hơn nữa.
Hai mắt Miêu Nghị phát sáng, cỡi Long câu nhanh chóng phóng đi.
Một khi ích lợi khổng lồ vượt qua năng lực tự kiềm chế của con người, sẽ làm người ta điên cuồng, mất đi lý trí phán đoán năng lực.
Một gã tráng hán tóc tai bù xù, kéo chiếc xích sắt đi đầu tiên, bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt vô cùng bẩn, hai mắt màu xám trắng nhìn hai người đang bay tới, cánh tay trần truồng mà mạnh mẽ có lực, đột nhiên túm lấy chiếc xích sắt quấn ở thắt lưng quăng lên.
Rầm rầm! Chỉ thấy cánh tay gã tráng hán giống như cương thi run lên, một vầng sáng cam mỹ lệ màu bao phủ xích sắt, trong nháy mắt phóng lên cao, giống như một đạo sét đánh màu cam hiện lên phía chân trời, tạo nên gợn sóng hữu hình, co rút mãnh liệt, tiếng thét vang lên giống như núi lở đất nứt.
Ngô Chân cùng Ngô Minh kinh hãi, trong khoảnh khắc ý thức được công kích của đối phương không phải là thứ mình có thể ngăn cản, may là tu vi của hai người này không thấp, phản ứng cũng mau, nhanh chóng lắc mình chạy trốn.
May mắn nhất chính là sợi xích sắt trên người tráng hán kia chỉ dài có hạn, mới để cho hai người tránh thoát một kích trí mạng, nhưng quang hoa màu cam mỹ lệ trên chiếc xích sắt vẫn như thần long vẫy đuôi, tựa như quét trúng hai người.
Hai tiếng "Phụt phụt!” vang lên, hai người đồng thời cuồng phun ra một ngụm tiên huyết, bay qua đỉnh đầu Miêu Nghị.
Miêu Nghị nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn theo quỹ tích phi hành chạy trốn của hai người kia, chỉ thấy bọn họ hạ xuống phía xa, không ngừng nôn ra máu.
Miêu Nghị kinh sợ muốn rớt hàm. Trời ạ, hai người này cũng là cao thủ Tử Liên nhị phẩm, vậy mà cũng không được đỡ được một kích tiện tay của người ta? Nếu có thêm nhiều người đồng loạt ra tay, vậy thì sẽ thế nào! Mẹ kiếp, ở đâu ra một đoàn quái vật siêu cấp kinh khủng như vậy?
Ta sắp tiêu rồi! Miêu Nghị bị hù dọa đến run rẩy cả người, thiếu chút nữa linh hồn cũng xuất khiếu, có thể nói là trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh, cỡi long câu nhanh chóng quay đầu chạy trốn. Lúc này hắn mới rốt cục thanh tỉnh, rốt cục cũng hiểu rằng bảo vật trên chiếc thuyền này, ngay cả tư cách nhặt cọng lông mình cũng không có, thậm chí chỉ nghĩ đến thôi cũng không có tư cách!
Rầm rầm! Quang hoa màu cam mỹ lệ biến mất khỏi chiếc xích sắt mà gã tráng hán ném ra, một lần nữa trở về cái eo của hắn, tiếp tục cúi đầu kéo.
Miêu Nghị quay đầu bỏ chạy, xông thẳng đến chỗ Ngô Chân và Ngô Minh đang lảo đảo bò dậy, đưa tay, kéo hai người ra phía sau vật cưỡi thật nhanh, mang theo hai người bọn họ vội vàng né tránh quỹ đạo mà thuyền rồng U Minh đi qua.
Sau khi khôi phục tỉnh táo, dùng lý trí phán đoán, Miêu đại phủ chủ coi như đã nhìn ra, chỉ cần không tới gần phạm vi nhất định, đối phương sẽ không xuất thủ công kích.
Hắn nhanh chóng cưỡi Long câu ra xa, chạy đến một bên quan sát.
Một nhóm người kéo thuyền lớn từ từ đi qua phía trước, Miêu Nghị nhìn từ mặt bên tính ra chiều dài của chiếc thuyền này, đoán chừng không dưới hai trăm trượng, toàn thân tuyết trắng, ôn nhuận như ngọc, đuôi thuyền được điêu khắc đuôi rồng rất sống động.
Thuyền rồng U Minh à! Đáng tiếc ta không có phúc hưởng dụng! Miêu Nghị kêu lên một tiếng buồn bực, chỉ có thể lấy ra một khối ngọc điệp, nhanh chóng viết rõ tình huống, lại lấy từ trong túi ra một con đại bàng, nhét ngọc điệp vào chiếc ống ở chân nó, nhanh chóng để đại bàng bay đi.
- Tiện nghi đám lão nương kia rồi...
Miêu Nghị âm thầm nói một tiếng, không có cách nào, ngay cả tư cách nhích tới gần thuyền rồng U Minh hắn cũng không có, chỉ có thể lập đại công kiếm chút nước canh uống thôi.
Đưa mắt nhìn đại bàng an toàn bay xa, Miêu Nghị lại cỡi Long câu đi theo song song thuyền rồng U Minh...!
Tuyệt đại đa số mọi người cả đời cũng chưa từng thấy qua kỳ quan này, vừa vặn mình bắt gặp, há có thể bỏ qua, dĩ nhiên muốn đi theo coi trộm một chút.
Trên thuyền làm sao không rơi xuống một hai món bảo vật chứ! Trong lòng Miêu Nghị thầm mong đợi, bỗng nhiên vẻ mặt cứng đờ, chậm rãi cúi đầu nhìn về phía trước ngực mình, chỉ thấy hai bàn tay trắng nõn có vết máu đang sờ tới sờ lui trước ngực mình.
Giở trò quỷ gì vậy? Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt Ngô Minh giống như chứa chan tình cảm, tựa hồ muốn nhỏ ra nước, phía sau Ngô Chân đồng dạng cũng như động tình sờ loạn trên người Ngô Minh.
Miêu Nghị giật mình, vội vàng dừng vật cưỡi, nhảy xuống, sau đó kéo hai người kia xuống theo, thấy hai người lại tiếp tục sờ loạn khắp người mình, bộ dạng có vẻ vô cùng khó chịu, lúc này hỏi:
- Hai vị tiền bối, thương thế của các ngươi sao rồi? Rất khó chịu sao?
Ngô Chân đột nhiên thống khổ ôm chặt hai cánh tay của mình, vẻ mặt không biết là kiểu gì, thống khổ lắc đầu nói với Miêu Nghị:
- Đi mau! Ngươi đi mau đi! Không cần lo cho chúng ta, đi mau đi!
Hai tay Ngô Minh cũng nhéo lấy bắp đùi mình, thống khổ nói:
- Ngươi đi mau đi!
Miêu Nghị vẫn phong độ, nghiêm túc nói:
- Hai vị tiền bối bị thương, vãn bối há có thể bỏ mặc.
Hắn cắm Kỳ Lân thương xuống mặt đất, lấy từ trong túi ra một gốc cây Hoa Tiên thảo. - Nếu hai vị tiền bối không ghét bỏ vãn bối địa vị hèn mọn, chúng ta kết giao bằng hữu, thì thánh dược chữa thương này coi như đưa cho hai vị tiền bối làm lễ ra mắt.
Mấy vị ở khách sạn Phong Vân vẫn giữ vững trung lập, lôi kéo quan hệ cũng vô dụng, quan hệ của hai vị này có thể tốt hơn. Nếu có cơ hội giúp đỡ khi gặp hoạn nạn, lôi kéo tình cảm hắn chắc chắn không thể bỏ qua, dù sao Chu Tiên thảo này hắn cũng lấy được từ chỗ thương hội, Miêu Nghị quyết tâm phải mượn hoa dâng Phật để lôi kéo tình cảm.
Ai ngờ Ngô Minh đột nhiên đoạt lấy tiên thảo trên tay hắn, ném đi.
Cái túi của Miêu Nghị cũng bay ra ngoài cùng với tiên thảo. Mẹ kiếp, không lĩnh tình xem thường lão tử coi như xong, nhưng ném đồ đi như vậy cũng thật là quá đáng, các ngươi muốn sống hay chết, lão tử mặc kệ.
Sắc mặt Miêu Nghị trầm xuống, xoay người đi nhặt Chu Tiên thảo, thuận tay nhổ Kỳ Lân thương đang cắm trên mặt đất, lại phát hiện cổ tay mình bị xiết chặt, muốn đi cũng đi không được.
Miêu đại phủ chủ nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy Ngô Minh đã bắt được cổ tay của mình, còn tròng mắt của hai người kia đã gần như có thể chảy ra nước, tràn đầy mê ly.
Không đợi Miêu Nghị suy nghĩ nhiều, Ngô Minh chợt đánh tới, trực tiếp bổ nhào lên người Miêu Nghị, làm hắn té ngã xuống đất, Ngô Chân cũng đi theo đánh tới, hai bàn tay bọn họ loạn xé trên người Miêu Nghị, nhìn động tác giống như muốn cởi y phục của Miêu Nghị.
May là trên người Miêu đại phủ chủ mặc chiến giáp, hơn nữa chiến giáp do Yêu Nhược Tiên luyện chế là loại gắn liền với thân thể..., muổn cởi y phục cũng không được, muốn cởi chiến giáp cũng không xong.
- Các ngươi muốn làm gì?
Miêu Nghị kinh hãi, giãy dụa cũng vô dụng, hai gã Tử Liên tu sĩ vừa ra tay, còn không phải là tùy tiện định đoạt hắn, đè hắn chặt xuống đất, muốn bò đi cũng bò không được.
Chiến giáp liên thể thật sự cởi không ra, nhưng loại chiến giáp nhị phẩm này há có thể ngăn cản một kích của Tử Liên tu sĩ, hai người cậy mạnh, kêu là như lang như hổ.
Mấy tiếng “bang bang” vang lên, chiến giáp đã bị phá hỏng, hắc vụ tràn ngập, bao phủ ba người.
- Chiến giáp của ta... Các ngươi làm gì vậy... A! Đừng cởi... Cứu mạng...
Trong hắc vụ vang lên tiếng y phục bị xé rách và thanh âm kêu la của Miêu Nghị.
Hắc vụ tản đi, Miêu Nghị trần truồng bị đè trên mặt đất trợn to mắt nhìn hai vị trước mắt, chỉ thấy hai người này sau khi xé sạch y phục của mình, cũng xé đứt luôn lớp băng vải băng bó trên ngực, hai con thỏ lớn làm huyết mạch người ta phun trào nhảy ra ngoài.
Miệng Miêu Nghị đã há thành vòng tròn, rốt cục ta cũng hiểu hai người muốn làm gì rồi, hắn trơ mắt nhìn một khối thân thể trắng nõn đường cong lả lướt cưỡi trên người mình.
Miêu đại phủ chủ cũng lười phản kháng, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, thuận theo tự nhiên đi, tùy ý hành hạ, chẳng qua thỉnh thoảng không nhịn được nhe răng nhếch miệng một chút. Hắn chưa từng thấy kẻ nào điên cuồng như vậy, như lang như hổ, quả thực như linh thú...
Tại phân hội của Tiên Quốc thương hội, sau khi một con đại bàng bay vào không lâu, lão đầu tóc trắng chạy ào lên trên lầu, đưa một khối ngọc điệp đến trước mặt Quách Thiểu Hải, kích động nói:
- Miêu Nghị gửi tin tức, thứ đó xuất hiện rồi!
Quách Thiểu Hải đang khoanh chân ngồi thiền, bỗng nhiên mở mắt, trong hai tròng mắt phát ra ánh sáng lấp lánh, nhanh chóng giật ngọc điệp tới trong tay xem xét.
Sau khi đọc qua nội dung trong ngọc điệp, Quách Thiểu Hải liền đứng bật dậy, cầm ngọc điệp kích động nói:
- Năm vạn năm một lần, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, xem ra ta đi trước một bước chiếm lĩnh tiên cơ là đúng, năm tên kia nhận được tin tức thì cũng đã muộn rồi, ha ha ha ha! Miêu Nghị, ngươi làm tốt lắm!
Bụp...! Ngọc điệp trong tay hắn trực tiếp hóa thành bụi phấn, bay về hướng cửa sổ, cửa sổ sụp đổ, một trận gió thổi tới cuốn theo bụi mù tràn ngập căn phòng, hai người bên trong nhà đã mất dạng.
Phía chân trời một đạo lưu quang kim sắc thoáng qua rồi biến mất, một đạo lưu quang màu vàng vàng ở phía sau mau chóng đuổi theo.
---------------