Đột nhiên bị phun đầy mặt, Bạch y nhân giơ tay lên vuốt một bãi Nguyện Lực châu dính đầy nước bọt, có chút không nói nên lời, còn có người miệng ngậm Nguyện Lực châu ngủ hay sao?
Vốn đã kiểm tra qua thân thể Miêu Nghị, xác nhận Miêu Nghị hiện tại đã mất đi năng lực uy hiếp bất cứ người nào khác, nhưng... Thật là khó lòng phòng bị a!
- Ngươi...
Miêu Nghị mới vừa vùng vẫy lên tiếng, Bạch y nhân đã ngăn hắn lại, ra dấu chớ có lên tiếng, nhanh chóng đưa một khối ngọc điệp cho hắn.
Dưới sự trợ giúp của đối phương, miễn cưỡng xem xong, Miêu Nghị xác nhận lai lịch của đối phương, cũng đại khái đoán được ý đồ đến đây của đối phương.
Bạch y nhân truyền âm hỏi:
- Tại sao đột nhiên quay về?
Miêu Nghị vừa nghe liền phát cáu:
- Ngươi hỏi tại sao đi rồi quay về? Ta đều đã như vậy rồi, không quay trở về còn có thể làm gì? Ta ngược lại muốn hỏi một chút nhiệm vụ lần này rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Rõ ràng là hành động được giữ bí mật, thế mà vừa đạp một cái vào sa mạc là đã có người thuê Nhất Oa Phong tới giết ta, nắm rõ động tĩnh của chúng ta mồn một, lần này vừa đi ra, lại có Mẫu Đan sát thủ tới giết ta, đây coi là cái nhiệm vụ bí mật chó má gì?
Bạch y nhân cả kinh, không để ý tới ngữ khí của hắn, hỏi:
- Lần trước sự tình Nhất Oa Phong là có người mướn tới giết ngươi sao?
- Ngươi cho là người ta tới tìm ta để chơi sao? Ta bắt lấy Lục đương gia của Nhất Oa Phong, cạy miệng của ả ta ra, nói có người ra giá 10 triệu kim tinh mua đầu của ta!
Miêu Nghị không chút che giấu lửa giận trong lời nói, cũng lười để ý thân phận của đối phương là gì, ai kêu đối phương thần thần bí bí, ngươi không chứng minh địa vị của ngươi cao hơn so với ta, ta cũng không cần thiết khách khí đối với ngươi.
Bạch y nhân trầm giọng hỏi:
- Vậy ngươi lần trước tại sao không báo lên trên?
Miêu Nghị trừng hai mắt một cái:
- Ta dám sao? Nhiệm vụ bí mật như vậy, người có thể tiết lộ bí mật khẳng định thân phận không thấp. Lão tử cho dù có đánh vỡ răng nuốt vào trong bụng, cũng không dám lên tiếng, làm bộ như không biết. Sợ vạch trần chuyện này dẫn đến sự diệt khẩu không tiếc tay, không chọc nổi, ta tránh né còn không được sao? Ai ngờ người ta không cảm kích a, lần này không ngờ lại thuê hai vị Hồng Liên cao thủ tới giết ta. Nếu như cứ muốn đưa ta vào chỗ chết, ta đây cũng không khách khí làm gì. Ngươi trở về nói cho Quách Thiểu Hải, chuyện này các ngươi không tra ra nội gian, đánh chết lão tử cũng không chơi nữa!
Thần sắc trong mắt Bạch y nhân tương đương ngưng trọng, lại hỏi:
- Những người khác thì sao?
- Chết sạch rồi!
Miêu Nghị tức giận, nói đến sự việc này ngay bản thân hắn cũng cảm thấy buồn bực. Tự bản thân mình là thủ lĩnh này làm quả thật không xứng chức a, thủ hạ dưới tay nhiều lần đều chết sạch trơn.
- Vậy ngươi làm sao trở về đây?
- Ta đều đã như vậy rồi, ngươi nói ta tại sao trở lại đây?
- Ngươi có thể đào thoát từ dưới tay của hai vị Hồng Liên cao thủ đó?
- Đào thoát cái rắm, lão tử liều mạng làm thịt hai người bọn họ rồi vậy.
Bạch y nhân cả kinh:
- Ngươi có thể giết chết hai vị Hồng Liên cao thủ?
Chuyện này Miêu Nghị dù sao vẫn muốn che giấu một chút.
- Ngày trước đó thương hội bên đó cấp cho ta một món tam phẩm pháp bảo để phòng thân, ta không tiếc biến mình thành như vậy thi triển một lần, nhờ may mắn mới giết chết hai người bọn họ.
Thì ra là như vậy! Bạch y nhân hơi trầm mặc, ngay sau đó lại xác nhận một số chi tiết nữa, cuối cùng đứng dậy an ủi:
- Ngươi nghỉ ngơi cho thật khỏe, chuyện này ta sẽ nhanh chóng báo lên trên!
- Tra ra nội gian là ai, nhớ phải nói với ta một tiếng.
Miêu Nghị ngứa răng nói với thêm một câu.
Đối phương không trả lời, lặng lẽ rời đi...
Ánh bình minh ló dạng nơi chân trời. Trong một căn phòng ở lầu ba của Thương hội, lão nhân tóc bạc lại đứng ở trước mặt Quách Thiểu Hải bẩm báo.
- Ngay cả một nhóm sa phỉ cũng có thể biết trước. Bí mật hành động? Thật là trò cười cho thiên hạ, bản tôn còn có bí mật gì có thể nói?
Khoanh tay đứng ở phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía thuộc hạ, Quách Thiểu Hải lẳng lặng hỏi.
Lão nhân tóc bạc lại có thể cảm thụ sau sự bình tĩnh đó là sự chấn nộ, có chút rợn cả tóc gáy, cẩn thận trả lời:
- Chuyện này vẫn có điểm đáng ngờ rất lớn, nếu quả như thật sự cần phải tiết lộ bí mật, đã sớm kinh động đển năm nước khác, không đến mức chỉ nhằm vào một tên Miêu Nghị nho nhỏ.
- Bất luận nhằm vào người nào, đều không trọng yếu, ta chỉ muốn biết đám sa phỉ kia làm thế nào để biết trước chuyện này.
Quách Thiểu Hải mặt không thay đổi, bình tĩnh nói tiếp:
- Ngươi đi nói cho Hô Diên Thái Bảo, cấp cho ta một câu trả lời công đạo!
- Dạ vâng!
- Ngoài ra sắp xếp một nhóm người có thể tin được, tra!
Lão nhân tóc bạc cả kinh trong lòng, điều này có nghĩa là không tin Hô Diên Thái Bảo nữa rồi sao? Cung kính lĩnh mệnh:
- Dạ vâng!
- Chín ngày!
Ở quầy trước của khách điếm, Miêu Nghị hất ra 90 ngàn kim tinh, lại mua thêm thời gian tá túc chín ngày.
Sở dĩ tăng thêm thời gian ở trọ, trước hết là vì mười ngày trôi qua thân thể trạng thái của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục, pháp lực thật ra thì nhờ lợi dụng Nguyện Lực châu nên chỉ cần một hai ngày liền hoàn toàn khôi phục rồi, nhưng mà trạng thái tinh thần bị hao tổn lại khó phục hồi lại như cũ nhanh như vậy, nhưng mà cũng khôi phục gần như xong xuôi rồi vậy. Kế đó là nhận được tin tức truyền từ Thủy Hành cung rồi trả lời lại, nói rõ sự tình tiếp tục bị chặn giết lần nữa. Lần này thái độ của hắn rất kiên quyết yêu cầu trở về, nhiệm vụ này hắn thật sự là không có biện pháp hoàn thành nữa rồi, sau đó tiếp tục chờ Thủy Hành cung hồi âm.
Giờ này dù có so sánh thế nào thì xem ra địa bàn của mình ở đều thư thái hơn. Thiên Nhi, Tuyết Nhi hầu hạ hắn vô cùng ổn thỏa. Giai nhân hầu hạ, mỹ nhân triền miên, kẻ dưới trướng nghe hiệu lệnh, hưởng hết vinh hoa phú quý, còn ở chỗ này có cái gì?
Nho sinh sau quầy hiếu kỳ hỏi:
- Sap chỉ ở có chín ngày?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Nhiều hơn một ngày chính là tháng thứ hai rồi, chờ tiền thuê nhà tăng lên gấp bị làm thịt sao? Ngươi nếu giữ giá như giá gốc, ta không ngại một mực ở tiếp, còn giúp ngươi kéo tới mấy khách nhân nữa.
Nho sinh ngẩn ra, ngay sau đó ha ha cười, xem ra người này đi ra ngoài một chuyến đã biết giá thị trường nơi này rồi, lắc đầu nói:
- Cái này không có biện pháp, quy củ không thể phế đi, bằng không nễ mặt mũi người không nễ mặt mũi người khác thì không nói được rồi vậy. Chín ngày, ghi nhận rồi. Chín ngày sau định đi sao?
Miêu Nghị không thèm để ý tới y, xoay người bỏ đi. Mấy ngày nay bị mấy tên này thay phiên quấy rầy đủ mệt rồi, bằng không nói không chừng thân thể mình đã sớm khôi phục rồi vậy.
Quay trở lại hậu viện, mới vừa lên lầu hai, bên tai vang lên tiếng truyền âm:
- Lên đây!
Quay đầu nhìn lại, thấy Lão Bản Nương đứng ở trên nóc nhà vẫy vẫy tay.
Miêu Nghị không làm gì khác hơn là leo lên nóc nhà, đến ngoài phòng nhỏ.
Lão Bản Nương thuận tay ném một vò rượu cho hắn, xoay người vuốt váy sau mông, ngồi trên một khúc gỗ lớn, nửa ngồi nửa đạp, vòng tay ôm gối, chụp lấy một bình rượu bên cạnh, ngang đầu ực róc róc mấy hớp, mới quay đầu lại mỉm cười nói:
- Mời ngươi uống rượu.
Mặt trời chiều ngã về tây, sa mạc vàng óng ánh, mây bao phủ trên trời đã từ từ biến mất, mênh mông bát ngát khiến cho tâm tình của con người rộng mở.
Miêu Nghị quét mắt nhìn chung quanh một cái, chọc thủng đất dán phong kín bình rượu, ngẩng đầu ực một hớp, cũng không khách khí, an vị bên cạnh Lão Bản Nương, có thể ngửi được mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người nàng, hỏi:
- Ta thấy ngươi mỗi ngày lúc này đều ngồi ở chỗ này uống rượu, có dụng ý gì sao?
Lão Bản Nương hé lộ nửa hàm răng trắng ngọc, trời chiều nhuộm đẫm ánh sáng vàng óng ánh lên trên mặt mũi quyến rũ của nàng, lộ ra ý cười nói:
- Thói quen!
- Thói quen?
Miêu Nghị lại ôm bình rượu đổ miệng, đưa lên tay áo lau mép, buông vò rượu xuống rồi trầm ngâm nói:
- Lần trước ra ngoài có nghe nói chuyện của ngươi.
Khóe miệng Lão Bản Nương lộ ra một chút nụ cười tự giễu:
- Không phải bí mật gì, yêu thương với cừu nhân sát hại cha mẹ mình mà thôi, ngươi cảm thấy là đúng hay là sai?
- Ngươi hỏi ta cũng như không hỏi, ta là con người từ nhỏ không học qua sách vỡ gì, phàm là chuyện gì đối với ta mà nói cũng chỉ có “làm” hay “không làm” mà thôi. Chỉ cần đã làm thì sẽ gánh chịu hậu quả vì chuyện mà tự bản thân mình làm.
Miêu Nghị xê dịch thân mình, cũng đưa lên chân giẫm lên ghế, ôm đầu gối,
- Vân Phi Dương có biết hay không?
- Đó là con trai của thập cửu thúc (chú thứ 19) của ta, ta so với thập cửu thúc của ta còn lớn hơn 1000 tuổi, thế nào? Ngươi nhận biết Phi Dương?
- Biết ở trong Tinh Túc Hải Kham Loạn hội, chúng ta có quan hệ dường như cũng không tệ.
Miêu Nghị đột nhiên ha ha nói:
- Lão Bản Nương, ngươi có biết hay không, ta và ngươi thiếu chút nữa đã thành thân thích.
Lão Bản Nương ngẩn ra, hiếu kỳ hỏi:
-Vì sao?
- Cái tên Vân Phi Dương kia cứu đòi ta làm anh rể của hắn, chết sống muốn giới thiệu tỷ tỷ của hắn cho ta, may mắn là song phương không cùng một trận tuyến, bằng không nhất định phải làm thân thích cùng ngươi rồi.
- Còn có chuyện như vậy? Sau này nếu gặp hắn, ta cũng muốn hỏi một chút với hắn xem là chuyện gì đã xảy ra.
Lão Bản Nương nhịn không được cười khanh khách, lắc đầu hỏi:
- Không biết hắn muốn giới thiệu muội tử nào của ta cho ngươi?
Miêu Nghị than thở nói:
- Ta cũng muốn biết, có điều hắn chết sống không nói, hắn càng không nói ta càng không dám đáp ứng a! Cái tên Vân Phi Dương kia có chút không đáng tin cậy, vạn nhất hắn giới thiệu người quái dị nào đó cho ta thì sao bây giờ?
Lão Bản Nương nghe vậy lập tức cười rung cả người, ngẩng đầu vỗ vỗ đầu gối Miêu Nghị:
- Ngươi nói đúng rồi, trong ấn tượng của ta, tên kia đúng là có điểm không đáng tin cậy. Nhưng mà có một điều ngươi nghĩ sai rồi, nhà của chúng ta điều kiện bày ra ở đó, nữ thì chọn lựa trai khôi ngô tuấn tú mà lấy, nam chọn lựa người đẹp mà cưới, các thời đại truyền xuống, ngươi có thể yên tâm, Vân gia sinh ra con gái dầu gì cũng sẽ không quá đỗi xấu xí.
- Người trong nhà đương nhiên là nói tốt giúp người trong nhà, dù sao tận mắt nhìn thấy thì tốt hơn.
Miêu Nghị liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới một cái, trêu nói:
- Nếu như người kia giới thiệu tỷ tỷ là ngươi, ta đây đành miễn cưỡng chấp nhận theo vậy.
Lão Bản Nương liếc hắn một cái:
- Thế nào? Thật sự nhìn trúng ta hay sao?
- Dáng dấp xinh đẹp như vậy, không nhìn trúng mới là lạ. Người nam nhân nào không thích đẹp chứ?
Miêu Nghị nhấc vò rượu lên thở dài:
- Có cái lòng tặc mà không có gan làm tặc đó mà!
Ngẩng đầu ùng ục uống một hơi:
- Nếu thật sự có thể cưới Lão Bản Nương ngươi, thì coi như là đã phát tài rồi, Lão Bản Nương của Phong Vân Khách Sạn, có nhiều tiền lắm nột!
- Xem ra là không phải coi trọng người của ta, mà là coi trọng tiền bạc của ta.
Lão Bản Nương thở dài:
- Vậy ngươi hay là đừng có chủ ý lên người ta, thật ra ta không giống bề ngoài xem ra có tiền như vậy.
Miêu Nghị liếc mắt nói:
- Ngươi mà không có tiền! Khách điếm này của ngươi một năm kiếm lời không ít chứ?
- Là kiếm được không ít, nhưng trước tiên hàng năm phải dành một nửa đưa cho nam nhân đang bị nhốt của ta kia, còn dư lại một nửa thì phải phân ra một nửa đi lo lót quan hệ với các phe, còn dư lại mới là dành cho mấy người của khách điếm. Dĩ nhiên, phải xem coi so với người nào, ví dụ như so sánh với ngươi thì khẳng định là có tiền.
- Dựa vào bối cảnh của ngươi còn còn phải đi lo lót quan hệ?
Lão Bản Nương cười nhạt một cái, phất tay áo, không đề cập đến chuyện này nữa, nhấc bình rượu lên lại uống ùng ục vài hớp.
- Lão Bản Nương, ta có một điều nghi ngờ, nói ra ngươi đừng nóng giận.
- Ta cần gì phải tức giận với ngươi?
- Nếu như, ta là nói nếu như, nếu như nam nhân của ngươi một mực bị nhốt mãi, ngươi chuẩn bị một mực chờ đợi như vậy?
Lão Bản Nương đối mặt trời chiều, thần tình hơi lộ ra vẻ hoảng hốt:
- Đi tới bước này, ta còn có lựa chọn nào khác sao?
- Tại sao không có lựa chọn nào khác? Dựa vào điều kiện của ngươi, có thể có quá nhiều lựa chọn đi chứ.
- Ngưu Nhị, có một số việc muốn buông bỏ phải cần có lý do, cần phải cấp cho tất cả mọi người mà ngươi làm tổn thương qua một công đạo, không thể ngươi buông bỏ đi là buông bỏ đi được.
- Lý do quá nhiều chứ, ngươi một lần nữa tìm một nam nhân khác không phải là xong rồi sao. Thứ cho ta nói thẳng, cần gì cứ chờ đợi mỏi mòn khô héo như vậy chứ?
Lão Bản Nương nghiêng đầu nhìn lại, hỏi:
- Ta nếu như tìm ngươi, ngươi dám kết hợp cùng ta sao? (..)
---------------