Phi Thiên

Chương 517: Hỏa diễm kỳ lân thương

- Chậc chậc! Món làm ăn độc môn này, một năm kiếm được bao nhiêu tiền.

Miêu Nghị rất cảm khái.

- Cụ thể kiếm được bao nhiêu tiền không biết, dù sao nghe nói lão bản nương hàng năm cũng phải đến Đại Ma Thiên đưa tài nguyên tu hành cho Phong Huyền đang bị nhốt. Ài! Phong Huyền tìm được nữ nhân này coi như đáng giá, hắn bị nhốt mấy vạn năm coi như bế quan tu luyện, vẫn không trễ nãi tu hành, nói không chừng cuối cùng còn có thể ra ngoài đoàn viên, còn nữ nhân này ngược lại một mình ở bên ngoài chuẩn bị quan hệ... Nghe nói khi khách sạn Phong Vân mới bắt đầu, cũng không có bao nhiêu nhiều thuận lợi, dù sao muốn để người ta tiếp nhận khách sạn Phong Vân cũng không dễ dàng, lão bản nương chống đỡ rất cực khổ, nghĩ hết mọi cách chống đỡ mới từ từ làm cho cả giới tu hành đón nhận quy củ của khách sạn Phong Vân, vì vậy được không ít người tôn kính.

Bì Quân Tử nói.

Vạn sự khởi đầu nan! Miêu Nghị gật đầu, coi như là có thêm nhận thức mới về lão bản nương kia, không trách lão bản nương và bọn đầu bếp đều không muốn nói đến chuyện đã trải qua, thì ra phía sau còn ẩn chứa một câu chuyện làm người ta không muốn nhớ đến như vậy.

Phía trước ngày càng trở nên hoang vu, xung quanh đã không nhìn thấy nhà cửa, đám nhân mã đã chạy ra khỏi khu vực tụ tập đông người của Lưu Vân Sa hải. Miêu Nghị phát ra truyền âm cảnh giác xung quanh đối với hai người:

- Các ngươi không nên tham gia vào chuyến đi này, có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu thật sự gặp phải, các ngươi đừng quan tâm đến cái gì, chỉ cần nhớ, trốn thật nhanh!

Đào Vĩnh Xuân xem thường nói:

- Có thể có nguy hiểm gì, hai người chúng ta đã nghèo rớt mồng tơi, người nghèo giống chúng ta, người khác cũng lười động thủ, chỉ cần chịu chút ủy khuất cúi đầu, ở Lưu Vân Sa hải cũng không có việc gì.

Bì Quân Tử “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ nhận đồng. Có thể nhìn ra được, qua mấy thập niên, hai người này đã quen với cuộc sống ở Lưu Vân Sa hải.

Miêu Nghị khiển trách:

- Ta không nói giỡn với các ngươi, nếu thật sự gặp phải phiền toái, ta cũng cho phép tự vệ. Ta không cần thiết chú ý đến hai người.

Hắn không nói đến chuyện mình bị theo dõi sát sao, hắn cũng không nói tới chuyện của ‘thuyền rồng U Minh ’, khi tìm được ‘thuyền rồng U Minh ’ sẽ giết bọn hắn diệt khẩu. Đào Vĩnh Xuân nói:

- Ngươi yên tâm, có Bì Quân Tử ở đây, sẽ không có nguy hiểm quá lớn.

Nhìn thấy hai tên kia tràn đầy tự tin như vậy, Miêu Nghị có chút ngạc nhiên:

- Tại sao?

- Ngươi quên Bì Quân Tử sở trường nhất cái gì rồi sao? Đào động!

Đào Vĩnh Xuân cười nói:

- Sa mạc này đối với hắn, quả thực giống như đang chơi đùa, nếu gặp phải phiền toái chúng ta sẽ chui vào trong sa mạc. Hai chúng ta nghèo kiết xác, lại mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, Bạch Tử Lương cũng không biết chúng ta đã tới đây, chúng ta cũng không gây thù oán với ai, không ai lại liều mạng với chúng ta cả. Mỗi lần gặp phải phiền toái, chúng ta đều làm như vậy, sớm đã quen với nguy hiểm rồi.

Miêu Nghị nghiêng đầu liếc nhìn Bì Quân Tử, con chuột tinh nhếch miệng cười một tiếng.

Có lẽ lời hữu ích mất linh, lời nói gở vừa ra khỏi miệng liền ứng nghiệm. Cả đoàn người cảnh giác bốn phía, cũng không thấy có bất kỳ người nào đến gần, nhưng khi vừa đến gần sa mạc hoang vu phía trước, từ phía sau đột nhiên nhảy ra hai tên hắc y nhân. Một tên cầm song búa hình bán dưa, một tên cầm song kiếm, vừa vặn ngăn cản đoàn người đi tới.


Hai tên này không phải là ai khác, mà chính là sát thủ của “Mẫu Đan”, Lưu Vân và Lưu Sa. Mọi người cả kinh, con ngươi Miêu Nghị chợt co rút lại, đã phát hiện ánh mắt hai người này đang nhìn mình chằm chằm, quyết đoán truyền âm hạ lệnh:

- Vòng qua!

Hắn vẫn hy vọng mình đoán sai, hi vọng không phải bọn chúng nhằm vào mình, hi vọng có thể bình an vô sự vượt qua.

Trợ thủ lập tức phất tay, cưỡi ngựa đi trước, dẫn đội nhanh chóng đi trệch phương hướng.

Vù vù! Lưu Vân phất tay, hai thanh phi kiếm trong nháy mắt phá không lao đến, chém thẳng về phía Miêu Nghị.

Song búa trên tay Lưu Sa kề sát đất bay tới, Lưu Vân cũng cấp tốc bắn tới. Từ thanh quang ẩn hiện trên pháp bảo có thể thấy, đây chẳng qua là hai món pháp bảo nhị phẩm, dù sao pháp bảo tam phẩm không phải ai cũng có thể dùng được.

Dĩ nhiên là hai gã Hồng Liên cao thủ! Mọi người nhất thời đều khiếp sợ.

Tán tu của Lưu Vân Sa hải chạy trốn tứ tán trước tiên, xen lẫn với nhân mã triều đình tấn công xuống mặt đất, bao gồm Miêu Nghị cũng như thế, Kỳ Lân thương trong tay, đập xuống mặt đất, như muốn lặn vào trong biển.

- Thì ra là Lưu Vân và Lưu Sa, sát thủ của Mẫu Đan, lúc đám người này vừa tới Lưu Vân Sa hải đã ở trong khách sạn của chúng ta. Xong rồi! Tiểu tử Ngưu Nhị này xong đời rồi, tu vi của hắn hoàn toàn không ở trên ai cả!

Thợ mộc ai thán nói.

Lão bản nương, thợ mộc và thợ đá, ba người không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong sa mạc hoang vu cách đó không xa. Tay áo lão bản nương bồng bềnh, phong thái trác tuyệt, dáng người uyển chuyển, rất là đẹp mắt.

Ba người đang nhìn tình cảnh trước mắt, vẻ mặt phức tạp. Bọn họ luôn ở thế trung lập, không tiện cuốn vào thị phi, cho nên cũng chỉ có thể trơ mắt thấy.

Lưu Vân và Lưu Sa theo dõi Miêu Nghị, còn thợ mộc lại theo dõi hai người bọn họ, đám người Miêu Nghị vừa đi, hai người kia lập tức theo đuôi. Vì vậy đám người thợ mộc cũng âm thầm lặng lẽ đuổi theo, muốn nhìn xem hai người này rốt cuộc muốn làm gì Miêu Nghị. Kết quả phát hiện hai người kia cũng không phải cứ theo đuôi, mà sau khi xác định rõ hướng đi của đám người Miêu Nghị liền vượt qua rồi đến phía trước chặn lại, hiển nhiên là không muốn động thủ ở chỗ đông người qua lại, cũng không muốn đánh động đám người Miêu Nghị trước, ba người lão bản nương là đi theo phía sau hai người này mà tới.

Bị hơn ba mươi người xung quanh vẩy cát khắp người, Bì Quân Tử và Đào Vĩnh Xuân rất nhanh nhẹn, thuận thế nhảy xuống ngựa, chắp tay chui xuống cát, quả nhiên đúng như Đào Vĩnh Xuân đã nói, Bì Quân Tử chạy trốn trên mặt cát rất lành nghề.

Miêu Nghị vừa ra tay nện xuống nền cát liền phát hiện có gì đó không đúng. Nền cát này quá mức mềm mại, không giống với mặt đất bình thường, có công hiệu giảm bớt lực tự nhiên, nếu không có đại tu vi căn bản không cách nào đục lỗ xuyên qua, hơn ba mươi người liên thủ cũng không thể đánh xuyên qua địa tầng, mượn cơ hội trốn vào trong biển.

Hiện tại đám người này mới hiểu rõ tại sao những tán tu kia lại lập tức chạy trốn thục mạng.

Tình huống cũng không phải như bọn họ nghĩ. Trong sa mạc trống trải cỡi long câu sẽ không cách nào chạy trốn khỏi đuổi giết của tu sĩ Hồng Liên, làm như vậy ít nhất còn có cơ hội giữ mạng sống, còn dễ hơn là chui xuống dưới sa mạc chạy trốn, cho nên những tán tu kia lựa chọn chạy trốn ra xung quanh trước tiên, chứ không ngu xuẩn giống như bọn họ.

Những tán tu kia ở chỗ này đã lâu, hiển nhiên rõ ràng tình huống của nơi này hơn đám người Miêu Nghị, một đám người bởi vì kinh nghiệm ở đây thiếu sót, lập tức lâm vào hiểm cảnh.

Miêu Nghị mới vừa bay tán loạn xuống ngựa, hai thanh phi kiếm đã lao đến chém giết vật cưỡi của hắn, khiến huyết vũ bay ra tán loạn, long câu kêu lên một tiếng đã bị chém trúng.

Lưu Vân, Lưu Sa tựa hồ trong nháy mắt vọt tới, bất kỳ chướng ngại vật nào ngăn cản bọn họ đuổi giết Miêu Nghị đều bị giết chết không tha, song búa trong tay Lưu Sa như đao cắt đậu hủ, hai cánh tay huy động liên tục, giết vô số người ngựa, xông thẳng về phía Miêu Nghị, thế như chẻ tre, sắc bén không thể đỡ, phía sau còn có Lưu Vân đuổi sát theo.

Hai thanh phi kiếm vừa giết chết vật cưỡi của Miêu Nghị, dưới sự thao túng của Lưu Vân, một lần nữa chuyển hướng, xuyên thủng trở ngại mấy người và vật cưỡi, một lần nữa bắn thẳng đến chỗ Miêu Nghị đang mượn nhân mã ngăn cản vội vàng tránh né.


Miêu Nghị xách thương vội vàng tránh né, động tác cũng vô cùng mau lẹ, nhưng đối mặt với liên thủ chém giết của hai gã cao thủ Hồng Liên, căn bản không làm nên chuyện gì.

- Ài!

Lão bản nương nhìn thấy một màn này trong sa mạc hoang vu, thở dài một tiếng, có chút cảm giác không đành lòng nhìn, dù sao nàng đã quen thuộc với chuyện này.

Nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt, nàng lại thấy Miêu Nghị đang tung mình tránh né, đánh ra một chuỗi hạt châu. Mười tám viên hạt châu lóe lên thanh quang, trong nháy mắt biến thành đại phi vũ mà ra, đã không để ý đến an nguy của đồng liêu, biến thành một cầu thể lớn như mặt bàn, đánh bay đồng liêu và vật cưỡi của đồng liêu bên cạnh.

Bang bang! Hai hạt châu lớn bằng mặt bàn trong nháy mắt bị hai thanh phi kiếm chém hỏng, không đỡ được công kích của tu sĩ Hồng Liên.

May là loại pháp bảo này là phân thể pháp bảo, tổn hại một hai viên cũng không sao, chỉ cần không đánh tan mắt trận là được, nếu là loại liên thể pháp bảo, sợ rằng toàn bộ hệ thống đã hỏng mất.

Mười sáu viên cầu thể lớn như mặt bàn còn lại lập tức tổ hợp thành một khối, che chắn Miêu Nghị ở giữa.

Lưu Sa xoay người, mở hai cánh tay quét ngang nhân mã bên cạnh, tiếng kêu la thảm thiết vang lên, huyết nhục bay ngang, song búa mạnh mẽ rời khỏi tay, bắn ra.

Rầm rầm! Lại thêm hai viên hình cầu nổ tung, tạo thành hắc vụ sụp đổ.

Thừa dịp này, đôi phi kiếm trong tay Lưu Vân cấp tốc bay ra, công kích trực tiếp vào lổ hổng tổ hợp hình cầu, như muốn nhất cử xông vào giết chết Miêu Nghị.

Hô! Một mùi sát khí nồng đậm, đột nhiên từ trong lỗ hổng mạnh mẽ bắn ra, nhiệt độ không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống.

Lưu Vân thất kinh, mũi chân vừa đạp xuống mặt đất, cả người đã như lưu tinh tháo chạy lên không trung, hai chân bị khí âm sát quét trúng, trong nháy mắt sương trắng bao vây, tuy nhiên nó vẫn không thể ngăn cản hắn phi thiên né tránh công kích toàn diện.

Phía sau, Lưu Sa nối gót theo sau, vừa bắt được song búa trong tay lại né tránh không kịp, hai cánh tay giao thoa vẽ một đường, trên mặt đất bằng phẳng tuôn ra một bức tường cát, khó khăn lắm mới chặn lại được khí âm sát phun tới.

Hai người có thể nói mạo hiểm vô cùng, thiếu chút nữa thuyền lật trong mương, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hai người bọn họ hiển nhiên không phải tay mơ nào cũng có thể so sánh được.

Miêu Nghị núp trong hình cầu thấy Huyền Âm kính tập kích không thành, liền biết Huyền Âm kính đã mất đi tác dụng công kích đối với hai người này, hiệu quả lớn nhất của Huyền Âm kính chính là đánh lén.

Nhưng cũng thừa dịp này mười bốn viên hình cầu còn lại lại lui xuống một cấp, một lần nữa ngăn chặn lỗ hổng bị công phá, che mình ở bên trong.

Lưu Vân đang lơ lửng trên không trung đã hóa giải được khí âm sát, để tránh cho một lần nữa trúng chiêu, đôi phi kiếm của hắn xuyên không, nổi giận chém xuống phía dưới.

Hai cánh tay Lưu Sa cầm búa đẩy về phía trước, bức tường cát cản trước người hắn lập tức như cuồng phong đánh về phía tổ hợp cầu thể đang bảo vệ Miêu Nghị, đồng thời trong tay song búa lao ra.

Hai người cũng không tấn công nữa, mục đích của bọn họ rất rõ ràng, chính là muốn phá pháp bảo hộ thể của Miêu Nghị.

Rầm rầm rầm! Lại thêm bốn viên hình cầu sụp đổ thành hắc vụ.

Nhìn thấy hộ thể hình cầu càng ngày càng ít, nếu cứ tiếp tục sẽ không cách nào bảo vệ bản thân, trốn ở bên trong chỉ có đường chết, trên mặt Miêu Nghị lộ vẻ dữ tợn, đột nhiên giương thương trong pháp bảo hộ thân gầm lên:

- Sát!

Tiếng hét phẫn nộ vang vọng khắp sa mạc! Sự tức giận trong đó làm đám người lão bản nương đang ở trong sa mạc hoang vu đưa mắt nhìn nhau, ngay cả ba người cũng có chút chấn động. Trọng điểm là không ngờ Miêu Nghị trong tuyệt cảnh hãm sâu lại không có bất kỳ ý sợ hãi, ngược lại bộc phát ra ý chí phản công cường đại!

Ông! Từng đạo liệt diễm từ trong khe hở tổ hợp hình cầu cuồng phát ra, mười viên hình cầu còn lại cũng theo liệt diễm kịch liệt phun ra, xoay tròn nổ bung, điên cuồng quét tới bốn phương tám hướng.

Chỉ thấy Miêu Nghị ở trong hỏa diễm như hỏa thần, người đã mặc chiến giáp, hướng lên trời chém ra một phát, một đạo hỏa kiếm bén nhọn nổi giận chém về phía Lưu Vân đang lơ lửng trên không trung.

Hắn vẫn cho rằng pháp bảo giữ nhà không dễ dàng sử dụng Hỏa diễm kỳ lân thương, lúc này rốt cục lâm vào tuyệt cảnh hết sức xuất thủ, lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn kia!

---------------