Phi Thiên

Chương 511-2: Lão Bản Nương (2)

Miêu Nghị đưa hai tay lấy chén ngọc, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi còn nhớ rõ?

Lão Bản Nương hai má ngầm ửng đỏ, trong lòng rủa một tiếng, lão nương đời này lần đầu chịu thua thiệt lớn như vậy, có thể không nhớ rõ hay sao?

Vén váy, quỳ gối lên một cánh tay, một tay kia cầm rượu tỏ ý một chút về phía Miêu Nghị, liền ngửa đầu tu ùng ục từ từ vào miệng.

Động tác này, loại nữ nhân quyến rũ hào sảng độc hữu này, loại phong tình vạn chủng này đều lộ ra hết rõ ràng ở trong một cú tu uống này, khiến Miêu Nghị nhìn mà tim đập thình thịch, có chút nhìn đến ngu người ra luôn rồi.

Ực một hơn uống cạn, Lão Bản Nương nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị tủm tỉm mỉm cười, ba ngón tay khảy cái chén không đưa cho hắn nhìn:

- Ta chỗ này cũng không có rượu gì ngon, nhưng mà đối với người trong giới tu hành mà nói, xem ra cũng không cần quan tâm rượu ngon hay không ngon, uống chính là tâm tình.

Miêu Nghị tỉnh hồn lại, nhanh chóng một hơi đổ vào.

Hai chén không bày ở trên bàn, Lão Bản Nương lại một tay xách vò rượu, vừa rót rượu, vừa hỏi:

- Ta nên gọi ngươi là Miêu Nghị, hay là gọi Ngưu Nhị?

Vò rượu đặt xuống:

- Xem ra Miêu Nghị mới là tên thật của ngươi ha?

- Đúng!

Miêu Nghị gật gật đầu.

Lúc này Đầu bếp nhanh chóng làm bốn món ăn tự mình bưng khay đưa lên, mấy cái dĩa nhỏ bày ra, buông xuống hai đôi đũa, cười khờ khờ nhanh chóng lui xuống.

Lão Bản Nương cầm đũa lên, gắp một miếng thịt khô nhỏ bỏ vào trong miệng, răng ngà nhai chầm chậm, nhìn chằm chằm Miêu Nghị hỏi:

- Tinh Túc Hải Kham Loạn hội có cái tên nằm ở thứ hạng 10 cũng tên là Miêu Nghị, xem ra cái tên này trùngg tên trong giới tu sĩ không nhiều, là ngươi phải không?

Lo lắng cái gì thì đến cái đó, Miêu Nghị cười khổ nói:

- Là ta!

-Nghe nói lần này người còn sống trở về từ Kham Loạn hội đều sẽ trở thành chủ nhân một phủ, ngươi thì sao?


- Ta là phủ chủ của Thủy Vân phủ dưới Thủy Hành cung của Tiên quốc Thần Lộ.

Miêu Nghị cũng cầm đũa lên ăn, hỏi ngược lại:

- Nghe nói người của Lưu Vân Sa hải đều rất phản cảm đối với người của chính quyền sáu nước, hi vọng Miêu Nghị đến sẽ không khiến cho Lão Bản Nương cảm thấy đường đột.

- Mở cửa ra làm ăn, trả tiền đều là khách. Ta ở trong Lưu Vân Sa hải nhiều năm, không hỏi thị phi, phản hay không phản cảm đâu có quan hệ gì cùng ta. Ngươi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, nếu thật sự phản cảm cũng sẽ không để cho ngươi ngồi đang ở trong phòng ta uống rượu.

Lão Bản Nương nâng chén, từ từ đưa lên miệng nếm, nói:

- Thật là không ngờ tới, năm đó ở trong cổ tháp vô tình gặp được một tên tiểu tử, lại có thể nổi danh thiên hạ ở trong Tinh Túc Hải Kham Loạn hội, giờ này lại là một phương chư hầu tay nắm ngàn vạn tín đồ, leo thật đúng là rất nhanh. Bất quá ta có chút kỳ quái, ngươi là một phủ chủ hưởng không hết vinh hoa phú quý, để những ngày tháng tươi đẹp ở đó không hưởng, chạy tới nơi này làm gì? Nghe nói ngươi còn đối địch với người của Nhất Oa Phong nữa?

Lần này Miêu Nghị không nói thật:

- Nghe tiếng Lưu Vân Sa hải đã lâu, muốn đến cho biết một chút, cũng không biết người nào mua chuộc Nhất Oa Phong đến giết ta, ta hiện giờ đang mãi suy nghĩ đến chuyện này.

Ngay sau đó hỏi ngược lại:

- Đến nay vẫn không biết Lão Bản Nương tôn tính đại danh là gì?

Lão Bản Nương môi đỏ mọng hôn vào miệng chén rượu, điềm đạm trả lời:

- Vân Tri Thu, Vân của mây trôi, Tri của biết, Thu của mùa thu.

- Vân Tri Thu...

Miêu Nghị gật gật đầu, ghi nhớ rồi, lại hỏi:

- Ngươi quả thật là ông chủ của Phong Vân Khách Sạn?

- Ta không phải là ông chủ, ta là bà chủ (Lão Bản Nương).

Lão Bản Nương đột nhiên lại là ngửa đầu uống một hớp, xách vò rượu rót tiếp và nói:

- Ông chủ là chồng ta.

Liếc mắt liếc trộm phản ứng của Miêu Nghị, nàng cũng muốn nhìn xem thử cái tên lúc trước “ăn đậu hủ” (sờ mó sàm sỡ) mình, khi nghe đến chồng mình sẽ có phản ứng gì?

Nghĩ tới bản thân mình ôm chầm lão bà (vợ) của người ta, còn vỗ vào cái mông của lão bà của người ta, trên mặt Miêu Nghị quả nhiên lóe lên một chút thần sắc chột dạ, nỗ lực làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, "Vậy à" một tiếng, cuối cùng nâng chén rượu lên miệng che giấu cái ngượng, cười nói:


- Phong Vân Khách Sạn ở trong tu hành giới đúng là như sấm bên tai, lệnh phu có thể mở ra một gian khách sạn như vậy ở nơi này, chắc là bậc tuấn kiệt trong đời, sau này nhất định phải chiêm ngưỡng một chút.

Lão Bản Nương nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi không sợ sau khi gặp chồng ta, sẽ bị chồng ta làm thịt ngươi hay sao?

Miêu Nghị cười khan nói:

- Ta và lệnh phu không oán không cừu, hắn giết ta làm cái gì?

Lão Bản Nương gương mặt đầy vẻ thú vị đáp:

- Ngươi đừng nói ngươi không biết chính ngươi đã làm gì đối với lão bà của người ta, cần lão bà của hắn nhắc nhở ngươi một chút hay không?

- Phốc... Khụ khụ!

Miêu Nghị giơ tay lên bịt kín rượu thiếu chút nữa đã phun ra, trợn to mắt nhìn đối phương, phát hiện nữ nhân này quả thật đúng là một chút cũng không chịu hàm súc gì, thiếu chút nữa sặc chết hắn rồi, đặt chén rượu xuống nhanh chóng khoát tay nói:

- Lão Bản Nương, cô nghe ta giải thích, lúc đó ta thật không hề biết cô là ai, ta lúc đó đúng thật là quá vội vàng, thuần túy là một mực hảo tâm muốn cứu cô, tuyệt đối không phải là cố ý làm vậy. Đợi ta sau đó kịp phản ứng lại, muốn nói xin lỗi với cô thì cô đã đi rồi, ta thật không có bất kỳ ý đồ bất chính nào.

- Đùa với ngươi thôi, ngươi làm gì mà chột dạ thành như vậy?

- Ta không có chột dạ, ta thật không phải cố ý.

Miêu Nghị vội vàng làm rõ, thầm nghĩ không chột dạ mới là lạ, ông chủ của Phong Vân Khách Sạn đó là nhân vật gì? Chọc giận người ta chỉ sợ Trình Diệu Uy cũng không thể an toàn hộ tống bản thân mình rời đi.

- Không cần giải thích nữa, biết ngươi không phải cố ý, nếu không như thế, không cần nam nhân của ta động thủ, ta đã tự tay làm thịt ngươi rồi.

Lão Bản Nương nâng rượu lên liếc Miêu Nghị một cái nói:

- Ngươi cũng không cần sợ thành như vậy, đoán chừng ngươi cũng không có cơ hội gặp được hắn rồi, hắn bây giờ bị người ta nhốt, ngay cả ta gặp hắn một lần cũng khó khăn, huống chi là ngươi.

- Ách...

Lòng của Miêu Nghị an định xuống rất nhiều, không nhịn được kinh ngạc hỏi:

- Người nào to gan như vậy, dám nhốt ông chủ của Phong Vân Khách Sạn?

Lão Bản Nương lại ngửa cổ làm một hơi hết sạch, đặt cái bát xuống cái "cụp", cười quyến rũ nói:

- Nói cái này ảnh hưởng đến tâm tình của ta, không nói nữa, dù sao chuyện này cũng không phải là bí mật gì, ngươi ở Lưu Vân Sa hải này sớm hay muộn gì cũng có thể nghe được, cần gì ta phải nói ra cho tốn nước bọt đắng. Ta khó lắm mới có dịp cùng người ngồi uống rượu tán gẫu, đừng làm hỏng tâm tình của ta, ngươi nói một chút đi, nếu như đã có người thuê Nhất Oa Phong giết ngươi, xem ra tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm rồi!

Nàng vừa muốn đưa tay xách bình rượu, Miêu Nghị lại giành trước, giúp nàng rót rượu:

- Lão Bản Nương nếu như đã thỉnh ta uống rượu ở nơi này, xem ra sẽ không nhìn thấy ta ở Lưu Vân Sa hải gặp phải nguy hiểm mà không để ý tới.

Lão Bản Nương cười cười:

- Ta dựa vào cái gì giúp cho ngươi? Bởi vì ngươi chiếm qua tiện nghi của ta sao?

---------------