Phi Thiên

Chương 505: Quá Sơn Long

Đi một mạch về hướng tây, đuổi theo mặt trời lặn giữa nơi sa mạc mênh mông. Nhìn về phía trước, đất trời từ màu vàng kim sáng rực đang dần ảm đảm đi, đêm tối đang tiến gần.

Theo chân trời đang dần nhuốm màu đỏ au, hướng gió tựa hồ đang hỗn loạn.

Ba người chạy ở đằng trước đột nhiên chạy lệch sang hướng khác. Miêu Nghị đang theo sau thấy thế nên nói to để nhắc nhở:

- Trình Ưng Vũ, hình như ngươi chạy sai hướng rồi.

Trình Ưng Vũ quay đầu lại để hét lên câu trả lời

- Ngưu huynh, xem ra đây thật là lần đầu tiên mà ngươi đến Lưu Vân Sa Hải.

Miêu Nghị nhìn nhanh bốn phía, điều khiển thú cưỡi dẫn chín người đổi hướng đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hỏi:

- Có ý tứ gì?

- Chẳng lẽ Ngưu huynh không phát hiện ra là các luồng gió đang đổi hướng sao?

Trình Ưng Vũ hỏi.

Miêu Nghị lập tức thúc ngựa phi nước đại, cấp tốc để đuổi theo nàng, cưỡi ngựa song song với nàng, hắn hỏi:

- Hướng gió thay đổi thì sao?

Trình Ưng Vũ nghiêng đầu để nhìn hắn rồi cười nói:

- Vùng này, cứ vào lúc trước khi mặt trời lặn của mỗi ngày, tất có Quá Sơn Long.

- Quá Sơn Long là gì?

Miêu Nghị vừa thốt ra lời này không khác gì chứng minh mình là lần đầu tiên đến đây, hắncũng biết mình lừa không nổi nữa.

Trên gương mặt có nét đẹp góc cạnh của Trình Ưng Vũ hiện lên vẻ đùa cợt

- Thừa nhận là mình mới đến đây lần đầu rồi sao?

Miêu Nghị hỏi:

- Chuyện này quan trọng sao?

- Đương nhiên là quan trọng, nếu như đây không phải là lần đầu ngươi đến đây, thì dĩ nhiên là ngươi sẽ phải biết được Quá Sơn Long là cái gì, ta cũng không cần phải giải thích.

- Vẫn xin mời chỉ giáo.

- Lúc này mới có vẻ khiêm tốn thỉnh giáo đấy! Quá Sơn Long, đó là trận gió quái gở thổi qua cồn cát, khi nó bắt đầu thì duy trì liên tục đến nửa canh giờ là ít nhất, mạnh đến mức khiến đất trời đen kịt, có thể thổi tung hết mọi thứ. Cho nên với tốc độ đi của người phàm thì không thể đi qua nơi này để đến Lưu Vân Sa Hải. Lúc này hướng gió không ổn định, tức là Quá Sơn Long sắp đến.

- Chúng ta đang đi đâu vậy? Tìm nơi để tránh sao?

- Ừ! Kỳ thật cũng không có nơi nào để tránh, địa hình nơi này đều không khác nhau là mấy.

Trình Ưng Vũ quay đầu lại hô:

- Tất cả mở to mắt tìm kĩ đi. Tìm nơi có địa thế thấp để tạm tránh đầu sóng ngọn gió.

Gió càng ngày càng dồn dập, đã tăng tốc thổi vù vù, hạt cát đang chảy róc rách.

Một dãy người đang đứng trước 1 hố cát lớn, thú cưỡi của đám người Miêu Nghị đang tỏ ra không thích ứng một cách rõ ràng, đều có vẻ bồn chồn không yên.

Cùng có tâm trạng bồn chồn không yên là chín vị phủ chủ.

- Đến rồi!

Đột nhiên Trình Ưng Vũ quay đầu nói.

Mọi người quay đầu nhìn theo ánh mắt của nàng.

Chỉ thấy bức tường khổng lồ màu vàng đất nuốt trọn cả đất trời đang lao tới với tốc độ khủng khiếp, phát ra tiếng ầm ầm làm điếc tai nhức óc, bên trong ẩn hiện vô số cột xoáy như chạm trời liền đất đang vặn vẹo. Khí thế thật là kinh người!

- Xuống dưới!

Trình Ưng Vũ đột nhiên hống lên một tiếng, tung mình nhảy vào hố cát đầu tiên, mọi người cũng nhảy theo xuống.

Quá Sơn Long nói đến là đến, mang tới âm thanh ầm ầm như núi thở biển gầm. Bão cát bốc lên cuồn cuộn che phủ cả đất trời rồi bất ngờ đổ ụp xuống.

Chỉ trong chớp mắt, bóng tối ập vào mắt của tất cả mọi người, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận đến sức mạnh khủng khiếp của lốc xoáy quét qua đỉnh đầu. Cho dù là tu sĩ Hồng Liên cũng khó có thể chịu nổi 1 đòn tấn công như thế.


Trong lòng Miêu Nghị thầm mắng. Nguy hiểm đáng sợ như thế mà Yêu Nhược Tiên lại không thèm nói tới một tiếng. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, trốn vào trong hố cát này, là đã tránh được tình thế phải chịu đựng những trân lốc xoáy nguy hiểm nhất.

Trong nháy mắt, hố cát đã bị lấp đầy. Đám người Miêu Nghị vẫn đang làm phép chống cự liền bị chôn vùi bởi cơn bão cát dữ dội đến mức che trời phủ đất.

Họ hoàn toàn không có cách nào để ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn đến chính mình bị chôn sống.

Còn chưa kịp khiếp sợ, bọn người Miêu Nghị lại đột nhiên cảm giác được áp lực đè nặng trên người đang giảm bớt một cách nhanh chóng. Rất nhanh, đầu họ lộ ra ngoài cát.

Họ phải làm phép bảo vệ mặt để chống đỡ lại những hạt cát đang xé rách da thịt họ và càng lúc lại càng điên cuồng đánh vào bởi gió lốc tàn bạo kia. Mở ra pháp nhãn xem xét, nơi nơi đều là lốc xoáy như vô vàn cột khói khổng lồ liên tục uốn mình, bên tai chỉ còn tiếng ầm vang liên miên không dứt.

Thì ra chính là những cột xoáy này đang bóc đi dần dần đống cát đè trên người bọn họ, đầu tiên là đầu, rồi đến thân thể cũng dần dần lộ ra.

Miêu Nghị mặc kệ quanh thân biến hóa như thế nào, hắn vừa làm phép chống cự đồng thời lại vừa chú ý đến hành động của bọn người Trình Ưng Vũ qua màn cát bụi mông lung.

Phanh!

Bất thình lình, thú cưỡi của đám người Trình Ưng Vũ rẽ ra được tầng cát nặng nề, chở chủ nhân của chúng lao lên mặt cát.

- Đi!

Miêu Nghị làm phép hống lên. Trong phút chốc, hắn từ tình trạng cát chôn nửa người đã được thú cưỡi chở lên trên hố.

Chín vị phủ chủ đang ngập chìm trong sợ hãi, vừa nghe được nhắc nhở liền bật ra một cách nhanh chóng, cưỡi long câu đuổi theo Miêu Nghị trong gió lớn.

Vào lúc này, mắt của long câu đã không có tác dụng nữa, nên người khống chế phải làm phép bảo vệ cả mình lẫn thú cưỡi. Tất cả đều mở ra pháp nhãn để quan sát xung quanh, dùng suy nghĩ điều khiển hướng đi của long câu.

Sức nặng của long câu đã góp phần tạo nên sự thăng bằng, giúp người cưỡi vững vàng hơn khi đi trong trận cuồng phong này.

1 cột lốc xoáy vòi rồng quét qua nơi vừa mới chôn mọi người.Nhìn sức mạnh và tốc độ kinh khủng của nó, Miêu Nghị mới biết vì sao mà bọn người Trình Ưng Vũ đột nhiên thoát ra hố cát, thỉ ra là vì tránh né thứ này.

Lực hút của lốc xoáy khủng khiếp đến mức suýt nữa là cuốn được Miêu cùng thú cưỡi vào trong đó.

- Theo sát ta!

Miêu Nghị lại gầm lên để nhắc nhở thuộc hạ của mình.

Hắn đuổi sát bóng của bọn người Trình Ưng Vũ. Đám người kia làm gì thì hắn cũng làm giống như thế.

Chỉ thấy bọn người Trình Ưng Vũ như tinh linh ở trong gió bão, qua lại thoăn thoắt như thoi đưa giữa các cột lốc xoáy, quả thực là khiển người ta khó có thể tin nổi.

Nhưng chỉ trong chốc lát thôi, Miêu Nghị phát hiện những điểm kỳ lạ. Những lốc xoáy này nhìn thì rất đáng sợ, nhưng cũng có cách giải quyết. Chỉ cần trong một khoảng cách nhất định, tấn công vào trúng tâm của cột lốc xoáy rồi cứ đi lên thì sẽ không sao cả.

Các cột lốc xoáy này khi tiếp xúc với nhau thì sẽ theo quán tính mà hấp thụ lẫn nhau tức là hiện tượng triệt tiêu lẫn nhau. Điều này tạo thành một khu vực có uy lực yếu nhất của lốc xoáy, và đây cũng chính là vùng an toàn, là nguyên nhân mà mọi người có thể qua lại giữa những lốc xoáy hung bạo kia.

Nhưng nếu như có kẻ chạy lệch vị trí thì hậu quả cũng rất dễ tưởng tượng ra. Chắc chắn là kẻ đó sẽ bị lốc xoáy cuốn đi.

Ở phía trước, Trình Ưng Vũ đang phi ngựa như bay bỗng nhiên vung tay lên. Nàng ta vẫn tiếp tục lách mình vào các khe hở của hàng loạt những cột xoáy ở phía trước, nhưng hai gã tùy tùng của nàng ta lại chợt nhảy vào khe hở của những cột xoáy ở bên trái và bên phải.

Miêu Nghị không hiểu bọn chúng có toan tính gì, hắn cũng không quan tâm, chỉ đuổi theo Trình Ưng Vũ không ngừng.

Nào ngờ chỉ trong phút chốc, từ sau lưng hắn đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm thiết. Ngay lập tức, Miêu Nghị quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy có mấy cái bóng người bỗng nhiên bay lên, cả người lẫn long câu đều bị cột gió cuồng bạo kia cuốn phăng đi.

Hai cái bóng của 2 tên đánh lén kia lại trốn nhanh như chớp, biến mất trong lốc xoáy.

- Ngưu Nhị! Bọn chúng đang đánh lén chúng ta!

Ở phía sau, Đặng Hổ hoảng sợ tức giận hô lên.

Miêu Nghị quay đầu lại, hắn nhìn chằm chằm vào phía trước. Tay của hắn cử động, ống tay áo xoay tròn. Bất thình lình, thương Kỳ Lân hiện lên trong tay của hắn.

Hắn vẫn cố bám đuổi sát nút Trình Ưng Vũ, muốn bắt được giặc thì phải bắt vua trước đã!

Nhưng trên thực tế, Trình Ưng Vũ đối với hoàn cảnh này đã là cưỡi xe nhẹ đi đường quen rồi, còn hắn chẳng chỉ là tay mơ trong sa mạc ngút ngàn này mà thôi.

Nàng ta chỉ cần lượn lách mấy lần, liền đánh lạc hướng Miêu Nghị được ngay.

Mà vào lúc này, ở sau lưng Miêu Nghị lại vang lên tiếng la hét thảm thiết và liên tục.

Hắn vừa quay đầu lại liền thấy được cảnh tượng tàn khốc phía sau.

Từ giữa các cột lốc xoáy bay ra 2 quả bóng cát có kích cỡ rất lớn. Chúng đồng loạt nện vào Đặng Hổ.

Mặt của Đặng Hổ tràn ngập hoảng sợ. Y vung thương tới tấp để chống đỡ đòn tấn công liên tục kia, đập 2 quả bóng cát vỡ tan tành trên không.


Đây đúng là hành động ngu xuẩn trong loại hoàn cảnh này, nhưng Đặng Hổ thật sự không có lựa chọn khác.

Hai quả bóng cát kia nổ tung thành bụi cát khiến hắn không nhìn được gì nữa. Ở đây, ánh mắt không phát huy được hết khả năng của mình, lúc này y chẳng khác gì kẻ mù.

- A!

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Đặng Hổ biến thành cái xác không đầu. Cả xác cùng long câu của y đều bị hóa thành tro bụi trong cùng một lúc, bay lên không trung. Cột gió xoáy cuốn bay chúng đi và không để lại đến một dấu vết nào cả.

Hai bóng người vừa mới tấn công Đặng Hổ lại một lần nữa biến mất trong lốc xoáy.

Đến lúc này! Phía sau Miêu Nghị đã không còn một ai.

Vẫn chưa đến được Lưu Vân Sa Hải, mới chỉ đến cái rìa của Lưu Vân Sa Hải thôi, vậy mà mười vị phủ chủ của Thủy Hành Cung đã có 9 vị ngã vào cõi chết!

Sắc mặt của Miêu Nghị lạnh lẽo, vừa đơn thương độc mã lượn lách giữa các cột lốc xoáy lại vừa cảnh giác xung quanh. Hắn đang chờ ba vị kia đánh lén mình!

Nhưng hắn lại không thấy được bóng dáng của kẻ nào trong ba người phe Trình Ưng Vũ. Chỉ có hắn, một mình hắn không ngừng di chuyển và tìm kiếm trong gió bão nơi sa mạc mênh mông.

Đến lúc Quá Sơn Long rời đi rầm rập, cát bụi cũng dần ngừng lại, bầu trời đã là nửa trắng nửa đen.

Ở bên đen, một vầng trăng lưỡi liềm cong cong tỏa ánh sáng trong trẻo giữa bầu trời đêm. Vô vàn các vì sao đang lấm chấm điểm xuyến như thêu kim tuyến lấp lánh trên tấm nhung đen.

Ở bên trắng, đó là mặt trời muốn chứng minh nó đã biến mất ở kia.

Đơn thương độc mã sừng sững ở trên 1 cồn cát.Miêu Nghị lẻ loi một mình, hắn yên lặng và lắng nghe những âm thanh ầm ầm đang dần dần biến mất.

Ngắm nhìn bốn phía, không có một bóng người, tĩnh mịch!

Cả người lẫn ngựa đều lắc mình để giũ hết cát bụi còn bám trên người. Miêu Nghị ngẩng đầu lên nhìn sao sáng. Hắn đứng đối diện với vị trí mặt trời lặn để phân biệt phương hướng, tiếp tục đơn thương độc mã đi về phía trước.

Nhưng vừa mới chạy được 1 quãng không xa, hắn lại dừng trên 1 gò cát.

Mặt trời đã lặn, dư âm của buổi chiều tà là những tia nắng huy hoàng cuối cùng trong ngày. Trên cồn cát ở phía đối diện, ráng chiều lung linh rực rỡ làm nền, 3 tên kỵ mã đứng song song với nhau tạo ra khung cảnh thần thánh đang chờ đợi sự xuất hiện của một nhân vật quan trọng. Kia chính là nhóm người Trình Ưng Vũ đang chờ hắn.

Chỉ thấy Trình Ưng Vũ lại lấy vòng hoa ra, đội trên đầu với kiểu cách rất phong độ.

Miêu Nghị vung thương chỉ vào bọn hắn, không run không sợ hỏi:

- Trong Quá Sơn Long, vì sao chỉ ra tay với bọn họ, mà lại không ra tay với ta?

Trình Ưng Vũ cười nói:

- Bởi vì bọn họ vướng víu, mà đầu của ngươi thì đáng tiền. Nếu như ngươi bị Quá Sơn Long cuốn đi thì ta đến đâu để tìm đầu của ngươi cơ chứ?

Miêu Nghị chợt nheo mắt lại. Hắn lạnh lùng hỏi:

- Có người muốn đầu của ta sao? Cho hỏi là vị nào cần đầu của ta vậy?

Trình Ưng Vũ mỉm cười nhưng không đáp lại.

Miêu Nghị lại hỏi: - Ba người các ngươi đang chầu chực ta ở đây, có nghĩa là tin chắc rằng sẽ giết ta được. Chẳng lẽ đối với một cái người sắp chết thì các ngươi cũng không cho hắn một cái chết rõ ràng được sao?

Trình Ưng Vũ:

- Ta cũng muốn cho ngươi có một cái chết rõ ràng. Đáng tiếc rằng ta cũng không biết.

Miêu Nghị không biết nàng ta nói thật hay giả. Nhưng nhìn vào thái độ của nàng ta thì có vẻ như cho dù biết cũng sẽ không nói gì cả. Cho nên hắn quyết đoán sửa lời:

- Các ngươi là ai?

Trình Ưng Vũ cười nói:

- Nghe được cái tên Trình Ưng Vũ mà vẫn không biết ta là Lục đương gia của Nhất Oa Phong ở Lưu Vân Sa Hải, đủ để chứng minh ngươi chỉ mới tới Lưu Vân Sa Hải mà thôi.

- Nhất Oa Phong? Lục đương gia?

Miêu Nghị không có ấn tượng, hỏi:

- Chính là bọn cướp trong sa mạc mà ngươi từng nói đến sao?

Trình Ưng Vũ gật đầu nói:

- Nhóm cướp đứng đầu trong Lưu Vân Sa Hải. Ngươi có thể chết ở trong tay của chúng ta cũng coi như là không oan rồi!

Miêu Nghị nói với vẻ hờ hững:

- Không biết cái đầu của ta có giá là bao nhiêu vậy?

Hắn nghĩ rằng có thể từ giá tiền mà phán đoán được đến rốt cuộc là kẻ thù nào cần tính mạng của mình.

- Không nhiều lắm đâu! Không đến cảnh giới Hồng Liên thì đều không đáng bao nhiêu cả, chỉ một trăm ngàn kim tinh mà thôi!

Cái giá tiền này không nhiều mà cũng không ít, khó dùng nó để phán đoán được, Miêu Nghị gật đầu nói:

- Không ngờ được rằng đầu của ta chỉ có giá là một trăm ngàn kim tinh thôi! Vậy tại sao các ngươi còn chưa đến lấy đi, đang chờ cái gì cơ chứ?

- Như ngươi mong muốn!

Trình Ưng Vũ lấy ra 1 chiếc còi gỗ, thổi ra tiếng bíp bíp.

Thú cưỡi của Miêu Nghị bỗng hí lên một tràng dài. Bất thình lình, có nhiều vệt trắng bắn ra từ cồn cát dưới thân Miêu Nghị.

Trúng kế!

Gần như là chỉ trong nháy mắt thôi, Miêu Nghị như viên đạn bắn ra khỏi nòng súng. Hắn bay lượn bên ngoài đường kính 10 m, nhìn thấy long câu của mình đã bị siết chặt bởi một con rết trắng dài đến nửa xích. (1 xích = 37,147 5 cm)

Long câu hí lên thảm thiết, chạy như điên. Nhưng mà nó cũng mới chỉ chạy được 1 quãng không xa, liền ngã sấp xuống đất, giãy dụa liên tục. Âm thanh gặm cắn "Sột soạt” có thể nghe được đang vang lên một cách âm ỷ.

---------------